“Cái gì?” Lâm Bảo Nhi lập tức trừng mắt nhìn, có độc, vậy Tư Đồ Lăng An không phải. . . . . .
“Bất ngờ? Đau lòng? Hay là cảm giác sống sót sau tai nạn?” Khóe miệng Lục Thiên Diệc mang theo ý cười càn rỡ không che dấu, giống như ác ma đến từ địa ngục.
“Người. . . . . . cuối cùng muốn như thế nào?” Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn thẳng vào Lục Thiên Diệc, nàng thống hận bị kẻ khác thao túng, càng căm ghét kẻ khác tổn thương người mà nàng quan tâm.
Lục Thiên Diệc sửng sốt, “Không ngờ rằng ngươi vẫn còn quan tâm đến hắn, đây là mật chỉ của trẫm!” Nói xong hắn vứt cho Lâm Bảo Nhi một đạo thánh chỉ dán kín, “Chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ mà trẫm giao cho của ngươi, tội khi quân của ngươi sẽ được đặc xá, độc trên người Tư Đồ Lăng An, trẫm sẽ cho hắn thuốc giải, trẫm có thể phong ngươi là quận chúa rồi chỉ hôn cho Tư Đồ ái khanh, tác thành cho các ngươi hữu tình nhân chung thành quyến chúc*. Ngươi thấy thế nào?”
*Hữu tình nhân chung thành quyến chúc: Người hữu tình sẽ thành thân thích. Chỉ những người yêu nhau thì có thể đến với nhau, kết hôn á.
Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí.
Lâm Bảo Nhi mở thánh chỉ ra nhìn vài lần, sắc mặt hơi đổi, Độc Cô Hiểu. . . . . . Chẳng lẽ mình thật sự quen biết người tên là Độc Cô Hiểu kia? Thế giới này nhỏ và tròn tới vậy hả?
“Thế nào?” Lục Thiên Diệc vô cùng tự tin nhìn Lâm Bảo Nhi, giống như biết rằng nàng nhất định sẽ không từ chối.
“Hảo!” Lâm Bảo Nhi cất thánh chỉ vào trong ngực, “Ta đáp ứng người, nhưng mà , người nhất định phải giữ lời.”
“Đương nhiên, nhưng ngươi phải nhớ kỹ độc trên người Tư Đồ Lăng An năm tháng sau sẽ phát tác. Ngươi chỉ có thời gian năm tháng mà thôi.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Bảo Nhi trảm đinh tiệt thiết* trả lời, “Trong vòng năm tháng, ta sẽ dẫn Độc Cô Hiểu xuất hiện ở trước mặt của người.”
*Trảm đinh tiệt thiết: chém đinh chặt sắt, giống với câu như đinh đóng cột. Nghĩa là khẳng định một cách chắc chắn.
“Ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, sáng mai ta sẽ phái người tiễn ngươi ra khỏi kinh thành.”
“Tất cả đều nghe theo Hoàng Thượng an bài. Nô tài cáo lui.” Lâm Bảo Nhi cúi đầu rời khỏi ngự thư phòng.
Hôm nay hoàng cung dường như phá lệ im lặng.
Tâm tình của Lâm Bảo Nhi càng ngày càng suy sụp khi nghĩ về nơi mà mình sẽ phải đến, thời điểm đi đến ngự hoa viên, một giọng nói gọi nàng lại.
“Bảo Nhi!”
Lâm Bảo Nhi đứng đó, nàng không cần quay đầu lại cũng biết người kia là ai.
“Ngươi/Nàng không sao chứ?”
Hai người cùng đồng thanh hỏi.
“Ha hả!” Lâm Bảo Nhi cười cười, “Ta không sao, Tư Đồ. . . . . . Ngươi trúng độc, ngươi có cảm thấy không thoải mái ở đâu không?”
“Ta không sao.” Tư Đồ Lăng An cười dịu dàng “Còn chưa chết được, Hoàng Thượng tạm thời sẽ không kiếm chuyện với ta. Nhưng thật ra nàng không cần phải đi tây nam , ta đã sắp xếp tốt mọi thứ, nàng nên rời khỏi nơi này ngay lập tức, đến một nơi không ai có thể tìm được nàng, chờ khi nào kinh thành bình an ta sẽ đi tìm nàng.”
“Ta đã tiếp chỉ. Ta phải đi tây nam.” Lâm Bảo Nhi vẫn đưa lưng về phía Tư Đồ Lăng An, nàng không dám quay đầu lại nhìn hắn, nàng sợ chính mình lại nhịn không được khóc nhè.
“Có ta ở đây, nàng sẽ không sao đâu.”
Trước đây hắn vẫn dùng những lời này để an ủi nàng, hiện giờ nàng rốt cuộc đã có thể đem những lời này trả lại cho hắn. “Ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, mọi việc sẽ tốt thôi, chờ ta trở lại, chúng ta. . . . . . sẽ thành thân, được chứ? Ngươi phải nhớ kỹ đem tất cả vàng bạc tài bảo trong Tư Đồ phủ đều giao cho ta quản lý, còn phải. . . . . .”
“Bảo Nhi!”
Tư Đồ Lăng An từ sau lưng ôm lấy Lâm Bảo Nhi, ôm nàng chặt đến không thở nổi.
“Nàng có biết là nơi đó rất nguy hiểm hay không? Độc Cô Hiểu là ai? Nàng có thể sẽ chết bất cứ lúc nào, độc trên người ta, ta có sẽ có biện pháp giải quyết, nàng không cần lấy sinh mệnh của bản thân để đùa giỡn được chứ?”
“Ngươi làm sao lại. . . . . .” Lâm Bảo Nhi cười mà như khóc, “Trong thế giới này, ta vốn không quen biết ai. . . . . . Ngươi lại là người đối với ta tốt nhất, ta không muốn ngươi có chuyện gì xảy ra, giống như ta cũng sẽ không để cho bản thân có vấn đề gì, ta là Lâm Bảo Nhi không sợ trời không sợ đất, ngươi quên rồi sao?”
Tư Đồ Lăng An cúi đầu chôn ở trong làn tóc của Lâm Bảo Nhi, “Tốt, ta chờ nàng.”
“Ừ!” (Từ đây sẽ đổi Bảo Nhi- Lăng An thành chàng- nàng cho tình cảm nhé)
Lâm Bảo Nhi dùng sức gật gật đầu, “Khi ta không có ở đây chàng nhớ rõ không được. . . . . .không được nhìn những mỹ nữ khác, không được tiêu tiền lung tung, không được đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, không được kết