Lại nói, Lâm Bảo Nhi dường như nghiêm túc đi theo phía sau Độc Cô Hiểu dịch dung, cùng con thần điểu xuyên không Khoái Phi, hai người một chim cùng nhau đi gió êm sóng lặng tới chỗ ở của Độc Cô Hiểu — U Lan sơn trang.
Cảnh vật trong sơn trang tuyệt đẹp, chim hót hoa nở, địa linh nhân kiệt, tao nhã. . . . . .
Ngay thời điểm Lâm Bảo Nhi đang say sưa ngắm nhìn, bỗng nhiên phía dưới chân bất chợt trơn trượt, cả người bắt đầu sa xuống cấp tốc, cũng may là Độc Cô Hiểu đứng bên cạnh dùng tốc độ thiểm điện lôi minh* giữ tay nàng lại, Lâm Bảo Nhi hoảng sợ toát mồ hôi lạnh.
*Thiểm điện lôi minh: chỉ tốc độ cực nhanh như sét đánh, điện giật.
Độc Cô Hiểu đứng ở bên cạnh, thản nhiên nói, “Đã quên nói cho ngươi, trong sơn trang có rất nhiều cơ quan ngầm, cho nên mấy ngày tới ngươi ra vào phải cẩn thận một chút.”
“Cơ quan?” Lâm Bảo Nhi mặt không biểu cảm gật gật đầu. Đây là chiến trường mà mình sắp sửa chiến đấu sao? Đây thật sự là một khởi đầu không tốt.
“Chủ tử!”
Một thanh âm ốm yếu ở cách hai người không xa vang lên.
Lâm Bảo Nhi ngẩng đầu, nhìn thấy một lục y nam tử, hắn đội mũ thư sinh, cầm trong tay chiếc quạt gấp màu trắng. Sắc mặt tái nhợt, dáng người gầy yếu, mang theo một chút phong thái của người trí thức, đồng thời thần sắc có vẻ bị bệnh.
“Huyền Song, ” Độc Cô Hiểu nhìn thấy hắn hơi hơi nhíu mi, “Ngươi sao lại đi ra đây? Thương thế trên người đã đỡ rồi sao?”
“Không có gì đáng ngại.” Huyền song cười cười, tiếp theo đem ánh mắt dừng ở trên người Lâm Bảo Nhi, “Đây là ai?”
Nhìn trang phục trên người Lâm Bảo Nhi thật sự khiến hắn có chút phản cảm, Huyền Song thích sạch sẽ ở trong U Lan sơn trang là điều mọi người đều biết.
“À, nàng là Tiểu Long Nữ, chính là Long cô nương ta từng nói qua với ngươi.”
Độc cô hiểu đứng bên cạnh ngầm phản đối trả lời.
“Long cô nương?” Huyền Song thật sự là không hề ấn tượng, tuy nhiên hắn vẫn lễ độ gật gật đầu với Lâm Bảo Nhi.
“Long cô nương,” Độc Cô Hiểu xoay người lại nhìn Lâm Bảo Nhi, “Ta còn có việc phải làm, để cho Huyền Song giúp ngươi sắp xếp chỗ ở đi.”
“Ừ!” Lâm Bảo Nhi gật gật đầu, nơi này nếu không ai dẫn thì đánh chết nàng cũng không di chuyển.
“Huyền song, giao cho ngươi .”
“Ta. . . . . .” Huyền Song còn không kịp nói từ chối, Độc Cô Hiểu đã mang theo Khoái Phi của hắn tiêu sái bỏ đi.
“Huyền song đại ca, làm phiền ngươi rồi!” Lâm Bảo Nhi quay về phía Huyền Song cười cười.
Huyền Song vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu, “Đi theo ta, nhớ rõ. . . . cùng với ta duy trì khoảng cách một thước.”
Khoảng cách một thước? Như vậy có thể dự phòng bẫy rập sao?
Sau khi đi được một đoạn không xa Lâm Bảo Nhi rốt cục phát hiện hóa ra Huyền Song có bệnh sạch sẽ, người này vừa đi đường vừa vỗ nhẹ tro bụi trên người, thật sự là phiền toái muốn chết.
Nàng phải cùng hắn duy trì khoảng cách chính vì khinh bỉ chính mình sao? Tưởng tượng đến điểm này Lâm Bảo Nhi liền bốc lửa.
Nàng cười hì hì bước tiến lên, thừa dịp Huyền Song không chú ý, nhanh chóng cọ cọ một chút trên người hắn.
“A!”
Huyền Song hét to một tiếng, chạy như bay ra xa. Sau khi tiếp xuống đất liền bắt đầu phủi phủi không ngừng y phục của mình.
“Hắc hắc. . . . . .” Lâm Bảo Nhi đứng ở tại chỗ cười trộm một hồi, sau lại quyệt miệng bày ra bộ dáng không vui, “Huyền song đại ca, ngươi đây là có ý tứ gì?”
“Này. . . . . . Long cô nương không cần để ý. Khụ khụ!” Huyền Song ho khan hai tiếng, “Con người của ta một đụng tới tro bụi sẽ ho khan. Ta không phải ghét bỏ ngươi.”
“Thật sự?” Lâm Bảo Nhi nháy mắt mấy cái, tin hắn. . . . . . Mới là lạ!
“Đúng vậy! Chúng ta nhanh đi thôi, sắp đến lúc ăn cơm.”
Nói xong Huyền Song không khỏi cất bước nhanh hơn.
Hai người lại đi thêm một lát, rốt cuộc đi tới khách phòng của U Lan sơn trang.
“Phần lớn nơi này không có người ở, Long cô nương có thể tự mình chọn phòng, mặt