Tiểu Long Nữ, làm sao mà có vẻ mặt tức giận như vậy? Cơm trưa ngươi ăn không ngon miệng sao?”
Sau khi cơm nước xong Huyền Song đắc ý tiêu sái đến bên cạnh Lâm Bảo Nhi giả vờ hỏi han ân cần, “Không phải là sáng nay bị mưa thấm rồi nhũn não luôn chứ?” (Hàn: Huyền Song huynh sẽ hối hận.)
“Ngươi mới là đại não ngập nước.” Lâm Bảo Nhi quay người lại, nhìn Huyền Song mỉm cười một chút, “Huyền Song công tử, ngươi thật tò mò quá đó, luôn hỏi ta rất nhiều vấn đề mạc danh kỳ diệu*, ngươi cứ quấn quít lấy ta như vậy, ta có lý do tin tưởng là ngươi thích ta .”
*Mạc danh kỳ diệu: cái nè hình như có rùi ta, ở chương. . . . . . . . . quên mất rùi. (Hàn: Haiz! mình đãng trí quá!) Ý là khó hiểu/quái lạ đấy. (PLinh: đã quên còn khoe mới ghê)
“Khụ khụ, Long cô nương đúng là thích nói chuyện cười.” Huyền Song buông nhẹ mi mắt, “Ta giống kẻ không có phẩm vị* như vậy sao?”
*Phẩm vị: nhân phẩm và địa vị.
“Ngươi cũng có phẩm vị sao? Ha hả.” Lâm Bảo Nhi che mặt cười cười, “Quên đi, nói chuyện không hợp thì nửa câu cũng là nhiều, ngươi làm ơn một chút đi, hảo cẩu không ngáng đường người khác.”
“Thỉnh!” Huyền Song nghiêng người, để Lâm Bảo Nhi hơn phân nửa đường đi.
“Hừ!” Lâm Bảo Nhi liếc mắt xem thường hắn một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước.
“Ta xem ngươi tốt nhất cẩn thận một. . . . . .”
“A!”
Lời Huyền Song còn chưa nói xong, Lâm Bảo Nhi đã ngã xuống một cái bẫy sâu hai thước, may mắn tại chỗ này không có chôn cái cương đinh thiết kiếm* gì, bằng không lần này nàng thật sự đã đi gặp thượng đế lão nhân gia uống trà chơi cờ .
*Cương đinh thiết kiếm: nói chung là vật sắc nhọn
“Cứu mạng!” Lâm Bảo Nhi ngã xuống cái hố, bất chấp cả người đau đớn kêu lớn lên.
“Sớm nói ngươi cẩn thận một chút .” Huyền Song đứng trên mặt đất vui sướng khi người gặp họa nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Ngươi. . . . . . Tiểu nhân đắc chí.”
Lâm Bảo Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn.
“Ta nghĩ ngươi sẽ không muốn để ột cái tiểu nhân tới cứu ngươi đúng không?” Huyền song vỗ vỗ tro bụi trên người, mở ô che, “A, hôm nay mưa không lớn cũng không nhỏ, vừa vừa thật tốt, ngươi ở dưới hảo hảo đợi trong chốc lát đi, sẽ không bị ngập đâu.”
Nói xong, Huyền Song thoáng cái dường như đã rời đi.
“Hỗn đản! Bại hoại! Ngu ngốc! Ngạch. . . . . . Sơn pháo!”
Nghẹn đến cuối cùng Lâm Bảo Nhi rõ ràng nói ra một câu ngôn ngữ địa phương đông bắc, nếu không phải vì bảo vệ hình tượng thục nữ, nàng đã sớm chửi bậy rồi.
“Ai tới cứu ta. . . . . . Ai tới. . . . . . Có người hay không a. . . . . .”
Giọng của Lâm Bảo Nhi đã hét đến khàn cả cổ, thế nhưng ngay cái bóng người cũng chưa thấy, trời à! Mưa to như vậy, hay là mọi người sau khi ăn no đều đi ngủ cả rồi?
Ngay khi Lâm Bảo Nhi cảm thấy tuyệt vọng bất lực, bỗng nhiên “Bá” một tiếng, từ trên mặt đất rơi xuống một cái dây thừng thô thô.
“Tin rằng ngươi vẫn còn sức lực để leo lên.” trong giọng nói Huyền Song mang theo ý trêu tức.
Lâm Bảo Nhi nhìn thoáng qua dây thừng trước mặt, đấu tranh tư tưởng một chút, cuối cùng vẫn làm một cái quyết định vĩ đại. . . . . . leo lên thôi!
Chờ khi nàng cả người bùn đất leo lên, đã không thấy thân ảnh Huyền Song, bất quá bên cạnh còn đặt một chiếc dù giấy dầu, dưới chiếc dù là bản đồ đường đi của U Lan sơn trang, bên trong ghi rõ ràng dấu hiệu tất cả vị trí bẩy rập và cơ quan.
Nam nhân này tại sao lại kỳ quái như vậy.
Lâm Bảo Nhi nhìn bản đồ một hồi, cầm lấy dù hướng về chỗ ở của mình thật cẩn thận tiêu sái mà đi.
“Vì sao lại đem bản đồ đưa cho nàng? Không phải ngươi vẫn hoài nghi ý đồ của nàng sao?”
Hồng Trần cười hì hì như bóng ma ở bên cạnh đi tới, theo thói quen tính khoát tay lên trên vai của Huyền Song.
“Lấy tay ngươi ra.”
Huyền Song đẩy tay Hồng Trần khỏi vai của mình, lấy tay vỗ vỗ tro bụi trên vai, trên mặt mang theo thần sắc không kiên nhẫn.
“Ai, thật khiến cho người ta thương tâm, nói như thế nào ta cũng là tình nhân trong mộng của hàng nghìn hàng vạn cô gái trong Tô Dương thành a, ngươi đối với ta như vậy, thật sự là làm ta rất. . . . . .”
“Bá!”
Huyền Song từ trong tay áo rút ra một cây chủy thủ(dao găm) lóe hàn quang, khiến u quang ở trước mắt Hồng Trần lướt qua, “Ta không muốn nghe ngươi nói lời