Ngày hôm sau Lâm Bảo Nhi cáo bệnh cả ngày không ra khỏi cửa, trong lúc đó mỹ nhân băng Ngưng Sương có đến thăm nàng một lúc, nhưng mà Lâm Bảo Nhi cũng không tin việc thăm hỏi này xuất phát từ tấm lòng.
Độc Cô Hiểu kêu hạ nhân nấu cho Lâm Bảo Nhi một ít thuốc bổ và đồ ăn ngon, đồ ăn đều bị Lâm Bảo Nhi ăn sạch không còn một mẩu, còn lại mấy bát thuốc bổ đều bị nàng lặng lẽ đổ xuống mấy bụi cỏ ngoài cửa sổ coi như tẩm bổ đất đai.
Thời gian chờ đợi là công việc khó khăn nhất, tuy nhiên Lâm Bảo Nhi lại vô cùng kiên nhẫn, nàng ngâm mình trong thùng tắm, vừa hát ngâm nga vừa gảy mấy cánh hoa nổi trên mặt nước, trên khuôn mặt xinh đẹp mang theo một nụ cười vô cùng giảo hoạt.
Hiện tại chỉ mới hừng đông, Lâm Bảo Nhi lau khô nước trên người, tỉ mỉ lựa chọn bộ bạch y thật đẹp, ngồi trước gương đồng bắt đầu lược thi yên phấn*, cắm nghiêng cây trâm ngọc trai lên đỉnh đầu.
*Lược thi yên phấn: chỉ việc trang điểm của phụ nữ.
Đại mi khai kiều hoành xa tụ, lục tấn thuần nùng nhiễm xuân yên. . (Linh: dịch sơ là Đôi (lông)mày đen kẻ đều hình núi, tóc mai đen dày thấm ướt khói xuân).
Lâm Bảo Nhi nhìn bản thân trong gương tự khen mình, hoàn hảo hoàn hảo, tuy rằng không có vô cùng xinh đẹp lạnh lùng như Ngưng Sương, nhưng miễn cưỡng cũng coi như tuyệt sắc giai nhân. Đối với Độc Cô Hiểu mà nói, chắc là vẫn có cơ hội lọt vào mắt hắn chứ?
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Lâm Bảo Nhi thoải mái đi ra khỏi phòng.
Mặt trời phương đông đã bắt đầu ló rạng, trời sắp sáng.
Sương sớm ban mai làm ướt góc nhỏ trên bộ bạch y thuần kiết của Lâm Bảo Nhi, nàng bước nhẹ nhàng về hướng ôn tuyền phía sau núi, trước khi đi gặp Độc Cô Hiểu, nàng muốn gặp một người khác. (Hàn: Kha kha kha. . . .)
Ôn tuyền được bao bọc bởi rừng cây san sát, khói nhẹ lượn lờ tỏa ra không khí ấm áp.
Lâm Bảo Nhi khinh thủ khinh cước* tiêu sái đến bên cạnh ôn tuyền, chỗ có đặt một bộ y phục và đồ dùng linh tinh, nhìn là biết ngay y phục của nam nhân.
*Kinh thủ kinh cước: Nhẹ chân nhẹ tay.
“Huyền Song?” Lâm Bảo Nhi đứng trước ôn tuyền kêu to một tiếng.
“Phốc!” Mặt nước bất chợt dao động, Huyền Song từ dưới nước dần dần xuất hiện, nhìn thấy Lâm Bảo Nhi trên bờ hắn rõ ràng hoảng sợ.
“Ngươi còn sống à! Ta còn tưởng ngươi chết đuối mất rồi!” Lâm Bảo Nhi ngồi trên bờ, tủm tỉm cười nhìn Huyền Song.
“Ngươi sao lại ở đây hả?”
Huyền