“Vương phi, tấm vải này người thích không?”
“Vương phi, chuỗi ngọc trai này như thế nào?”
“Vương phi, loại phấn này vô cùng hợp với màu da người nha!”
“Vương phi, vòng ngọc này là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi, người thích không?”
Lâm Bảo Nhi đau đầu nhíu mày, thật đúng là người sợ nổi danh heo sợ mập mà, cái chức vương pi chết tiệt này quả thật không dể làm.
Trong một đêm, tin tức đại hôn của nàng và Độc Cô Hiểu dường như mọc cánh bay ra, bay khắp phố lớn ngõ nhỏ, mọi ngóc ngách đều nghe thấy. Những tiểu thương trong thành, người bán hàng rong, cường hào phú ông, tất cả đều như ong vỡ tổ chạy đến vương phủ, đều vạn phần nhiệt tình, nước bọt bay vèo vèo, quảng cáo cho sản phẩm của mình.
“Cái này bao nhiêu tiền?”, Lâm Bảo Nhi cầm lấy ngọc ban chỉ trong tay lão bản cửa hàng trang sức, tùy tiện hỏi.
“Vương phi thật có mắt thẩm mỹ, ban chỉ này tinh khiết đồng nhất, hơn nữa…”
“Ta hỏi ngươi bao nhiêu tiền? Đừng có nói nhảm.”
“Hai ngàn hai.” Lão bản hiệu trang sức đưa hai ngón tay lên cười tủm tỉm nói.
“Cái gì?”
Lâm Bảo Nhi đứng thẳng dậy, “Hai ngàn hai? Ngươi sao không ra đường ăn cướp luôn đi.”
“Cái này…” Lão bản cửa hiệu trang sức lập tức bày ra bộ mặt khó xử, “Nếu như vương phi thích thì tiểu dân có thể giảm giá.”
“Như vậy mới đúng.” Lâm Bảo Nhi nheo mắt, cười nhẹ nhàng, “Nếu như ngươi giảm đi phân nửa thì ta sẽ mua.”
Lão bản cửa hiệu trang sức móc khăn tay ra chậm chậm mồ hôi trên trán, “Phân nửa? Vương phi, 1500 lượng đã là giá gốc rồi.”
“Ngưng Sương,” Lâm Bảo Nhi giương mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của Ngưng Sương, “Ta nghe nói ngươi có nghiên cứu qua những thứ này, ngươi xem ngọc ban chỉ này đáng giá bao nhiêu tiền.”
Hai mắt Ngưng Sương nhìn miếng ngọc ban chỉ ,” Tuy chất lượng ngọc thoạt nhìn rất trong suốt, nhưng nó cũng không phải ngọc thượng đẳng, tối đa cũng chỉ năm trăm lượng.”
“Được, ban chỉ này 1500 lượng ta mua.” Lâm Bảo Nhi phi thường hào sảng nói.
“Ngươi!” mắt Ngưng Sương trợn lên.
“Ngươi nói ta cái gì? Phải gọi là chủ tử, hoặc là vương phi, ngươi đừng quên, ta hiện giờ là nữ chủ nhân của Nhữ Nam vương phủ này.”
Lâm Bảo Nhi ngạo khí ngang tàn nhìn Ngưng Sương, Độc Cô Hiểu đã cố nhấp như vậy, nàng chỉ có thể rút củi đáy nồi, trước tiên phải làm cho cả Nhữ Nam vương phủ này mù mịt chướng khí, hơn nữa còn phải khiến gà bay chó chạy.
“Vâng.” Giọng nói Ngưng Sương nhỏ nhẹ như tơ, chuyện đã tới nước này nàng phản bác đã vô hiệu. Con đường là do mình chọn, mặc kệ như thế nào nàng cũng sẽ không rời khỏi hắn.
“Tốt lắm!” Lâm Bảo Nhi khoát tay áo về phía những lão bản ngoài cửa, “Ta mệt rồi, các ngươi đều lui xuống trước đi, về phần mấy món đồ kia, ta lấy hết!”
“Tạ vương phi.”
Những người kia liền cười ha hả đi theo Ngưng Sương đến trướng phòng nhận bạc.
Lâm Bảo Nhi ngồi trên xích đu ngắm nghía những thứ gọi là kỳ trân dị bảo, bất tri bất giác rơi vào giấc ngủ.
“Tiểu Long Nữ!”
Trong lúc mỗ nữ đang ngủ say, đột nhiên bên tai có một tiếng hét lên.
Lâm Bảo Nhi không tình nguyện mở mắt, liền thấy được khuôn mặt dở khóc dở cười của Hồng Trần.
“Ngươi làm sao vậy? Bị người nấu rồi?” (câu này ta không hiểu.) Lâm Bảo Nhi cố gắng nhị cười, tò mò nhìn Hông Trần.
Ánh mắt Hồng Trần nhìn chằm chằm vào cái ghế bên cạnh Lâm Bảo Nhi có đặt ít đồ trang sức, phấn son. “Cái này…Những thứ này là do ngươi dùng mười vạn lượng mua về sao?”
Mười vạn lượng? Tốt! Những tên gian thương này tâm cũng rất đen tối nha! Bội phục, bội phục.
“Đúng vậy.” Lâm Bảo Nhi không thèm để ý, cười cười, “Làm sao vậy?”
Mặt mũi Hồng Trần tràn ngập đau thương, “Những vật này 5 vạn lượng cũng không đáng.”
“Ta biết rõ a!” Lâm Bảo Nhi từ trên ghế đứng lên, cầm đại một chuổi trân châu lắc lắc hai cái. “Tiền khó mua ta vui lòng, tiền này là tiền của tướng công tương lai ta, cũng chính là tiền của ta, ta