“Thật sự muốn biết ta với Độc Cô Hiểu đã đánh cuộc gì sao?”
Ngay lúc Lâm Bảo Nhi đang tức giận giậm chân với bóng lưng chạy liều mạng của Phong Thập Nhất, giọng nói Tư Đồ Lăng An bỗng nhiên vang lên phía sau Lâm Bảo Nhi.
Nàng hơi bất ngờ quay đầu lại, trông thấy vẻ mặt thâm tình chân thành của Tư Đồ Lăng An.
“Ngươi uống lộn thuốc à? Chạy tới phía sau người ta giả bộ làm tình thánh!” Lâm Bảo Nhi nhìn hắn nháy mắt mấy cái “Hai người đánh cuộc đâu có liên quan tới ta, ta mới không thèm để ý!”
“Vậy nàng sao lại đứng đây nổi giận một mình?” Tư Đồ Lăng An khẽ nhếch môi, tự tiếu phi tiếu nhìn Lâm Bảo Nhi.
“Ta… Ta….” Lâm Bảo Nhi cúi đầu suy nghĩ một chút “Ta ở đây luyện biểu cảm không được sao?”
“Quên đi!” Tư Đồ Lăng An nhìn nàng một cái “Vào phòng ta đi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”
Lâm Bảo Nhi do dự một chút rồi gật đầu.
Hai người sóng vai đi về phía phòng của Tư Đồ Lăng An, dọc theo đường đi vô cùng im lặng.
“Ngồi đi” Sau khi vào phòng thì Tư Đồ Lăng An lấy một cái ghế rồi dịu dàng kêu Lâm Bảo Nhi ngồi xuống.
Lâm Bảo Nhi không khách khí ngồi xuống, ngửa đầu chờ mong nhìn Tư Đồ Lăng An “Chàng muốn nói gì với ta?”
“Về vụ đánh cuộc kia….” Tư Đồ Lăng An thu hồi nụ cười, trên khuôn mặt gầy gò hiện ra vẻ nghiêm túc chưa từng có.
Lâm Bảo Nhi nhìn hắn một cái, người này ra vẻ phi thường trịnh trọng, xem ra bọn họ đánh cuộc nhất định rất khác thường.
“Chúng ta đánh cuộc giang sơn này.”
“Cái gì?”
Lâm Bảo Nhi nhảy dựng khỏi ghế, mở to hai mắt không tin nổi nhìn Tư Đồ Lăng An “Đánh cuộc… Giang sơn? Hai người các ngươi uống lộn thuốc à? Giang sơn này là của các ngươi sao? Các ngươi muốn cược là cược sao? Lục Thiên Diệc còn kia kìa, giang sơn này họ Lục chứ không phải Tư Đồ, lại càng không họ Độc Cô.”
“Ta biết”Tư Đồ Lăng An cúi đầu, Lâm Bảo Nhi không nhìn ra bất luận biểu tình gì trên mặt hắn.
“Nàng nghĩ chúng ta không có năng lực này, đúng không?”
“Cái này….” Lâm Bảo Nhi cười cười “Ta không biết, thực lực các người ra sao ta một chút cũng không biết.”
“Nàng ngây người bên cạnh Độc Cô Hiểu lâu như vậy, nàng nghĩ thực lực của hắn thế nào?”
Lâm Bảo Nhi chớp mắt mấy cái, trước mắt hiện ra từng khuôn mặt bên trong U Lan sơn trang, Hồng Trần, Huyền Song, Ngưng Sương, Hoàng Tuyền, Thanh Thần….
“Thâm bất khả trắc.” (Sâu không lường được)
Đây là bốn chữ duy nhất nàng có thể nói ra.
“Thâm bất khả trắc…” Tư Đồ Lăng An mỉm cười ngẩng đầu “Nếu như ta nói cho nàng, thực lực Tư Đồ phủ chúng ta không hề kém với Nhữ Nam Vương Phủ, nàng nghĩ ta có phần thắng không?”
“Chàng….”
Lâm Bảo Nhi giật giật môi “Tư Đồ, không phải là chàng sớm đã nghĩ…”
“Xuỵt” Tư Đồ Lăng An mỉm cười “Cái này nàng không nên hỏi ta. Bảo Nhi, chẳng phải nàng rất thích vàng bạc châu báu sao? Ta đem cả tòa giang sơn tặng cho nàng được không?”
“Cả tòa… Giang sơn…” Miệng Lâm Bảo Nhi há to sắp nhét vừa một trứng gà “Chàng đang nói giỡn sao? Ta cần giang sơn làm gì? Trồng trọt sao?”
Tư Đồ Lăng An bước nhẹ tới bên cạnh Lâm Bảo Nhi, vô cùng thân thiết vuốt ve mái tóc dài của nàng “Nàng thích làm gì thì làm.”
Lâm Bảo Nhi dường như thấy trước mắt xuất hiện một đống vàng, nàng nghĩ mình nhất định là đang nằm mơ, kết quả là nàng vươn tay dùng sức nhéo tay Tư Đồ Lăng An.
“Á” Tư Đồ Lăng An bị đau rụt tay lại “Bảo Nhi, sao nàng lại nhéo ta?”
“Chàng có cảm giác? Vậy không phải đang nằm mơ rồi? Ừ, cũng không phải mộng du” Lâm Bảo Nhi tự nhủ rồi gật đầu.
Tư Đồ Lăng An nhìn bộ dạng nghiêm túc kia thật sự là vừa giận vừa buồn cười.
“Đúng rồi”Lâm Bảo Nhi bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó “Đánh cuộc đó, nếu như chàng thua thì thế nào?”
“Ta sẽ không thua” Con ngươi Tư Đồ Lăng An lóe lên ánh nhìn không được phép nghi