Nàng ho nhẹ một chút, chậm rãi nâng tay, cởi vạt áo ra, vừa kéo vạt áo thì một hồi đau đớn khó chịu kéo tới, khiến nàng không khỏi than nhẹ, hai tay ôm thân, toàn thân run run.
Lâm Vũ lấy một viên thuốc ra từ trong lòng nhét vào miệng nàng, “Cái này, chắc là có thể tạm thời giảm đau.”
Lan Cơ nhíu chặt mày, khẽ gật gật đầu, nghe lời nuốt thuốc vào.
Lúc này, một nha hoàn gõ cửa mà vào, nhìn đến Lâm Vũ ngồi trước giường cùng Lan Cơ vẻ mặt kỳ quái, “Cô nương làm sao vậy?” Trong khi nói, nha hoàn kia đã đến đầu giường, Lâm Vũ còn chưa có phản ứng, đã thấy nàng ta che ở trước mặt, ngăn trở tầm mắt.
“Cô nương cảm thấy không thoải mái?” Nha hoàn kia khẩn trương hỏi.
Lan Cơ không có trả lời, nhưng hai hàng lông mày nhíu chặt của nàng đã chứng minh hết thảy.
Nha hoàn thấy thế, xoay người nói với Lâm Vũ: “Tiểu thư nhà chúng ta không thoải mái, cần nghỉ ngơi, vị cô nương này xin mời trở về.”
Lâm Vũ thấy nàng một bộ dáng đương gia quản sự (quản lý việc nhà), sinh lòng kỳ quái, cũng không để ý đến sự vô lễ của nàng ta, chỉ nói: “Ta cũng hiểu sơ y lý (lý thuyết y học), có thể xem cho Lan cô nương.”
Nha hoàn kia vẻ mặt khinh thường liếc mắt nhìn nàng một cái: “Cô nương, bệnh của tiểu thư nhà ta không phải cái bệnh nhỏ gì, trước kia bao nhiêu đại phu đều thúc thủ vô sách (bó tay hết cách), cho nên cô nương vẫn là thôi đi, hiện tại tiểu thư chỉ cần nghỉ ngơi.”
“Khụ khụ.” Lan Cơ ở trên giường ho nhẹ một tiếng, “Tiểu Nghiêm, để nàng ở lại đi. Nàng tìm ta để bàn việc ca múa trong Vạn Bác Hội.” Ánh mắt Lan Cơ bình tĩnh nhìn thẳng Lâm Vũ.
Lâm Vũ nhìn mắt Lan Cơ, muốn từ trong đó đọc ra được chút gì đó, không tự chủ được gật gật đầu.
“Vậy được rồi, cô nương, ta đi chuẩn bị chút trà nóng.” Tiểu Nghiêm xoay người chuẩn bị chạy ra, lại bị Lan Cơ gọi lại: “Chờ đã, lấy cho ta một ít giấy bút cùng nghiên mực đi. Chúng ta cần dùng để thảo luận ca vũ.”
“Vâng!” Tiểu Nghiêm liếc mắt qua Lâm Vũ một cái, đi đến ngoài cửa, đóng cửa lại, chỉ chớp mắt đã đi xa.
Trong phòng Lâm Vũ yên lặng ngồi trên đầu giường, chỉ nhìn Lan Cơ, cũng không nói gì.
Lúc này, Lan Cơ đã cảm thấy tốt hơn, mày dần dần giãn ra, nàng vươn tay, cởi bỏ vạt áo, “Bệnh này đã mắc mấy năm. Mỗi tháng khi phát bệnh ngực đều đau đớn khó chịu, trên người cũng xuất hiện mẩn (như mụn) đỏ, uống rất nhiều thuốc rồi mà trừ không được. Ta cũng cam chịu số phận, chỉ cần lúc sinh thời có thể thể hiện được nghệ kỹ cũng không uổng cuộc đời này.” Nói xong, nàng như nghĩ đến cái gì đó, không khỏi thở dài.
Lâm Vũ nhìn ánh mắt u buồn của nàng, nghĩ đến việc Phó Tử Minh nói nàng trúng độc, nhất thời cũng không biết nói gì. Chỉ muốn biết, rốt cuộc Lan Cơ trúng độc gì, mặc kệ là thế nào, đây cũng là một cơ hội tốt cho nàng hiểu rõ việc chẩn trì (khám và chữa bệnh) kì độc.
Nhìn thấy nội sam (áo trong) của Lan Cơ đã mở ra, lộ ra triệu chứng phát bệnh trên cơ thể, Lâm Vũ không tự giác sờ sờ mẩn đỏ trải rộng trên thân, “Ngứa không? Đau không?”
“Không đau, cũng không ngứa.”
“Chỉ khi phát bệnh mới hiện ra?”
“Ừ.”
“Ta có thể nhìn hạ thân không?”
Lan Cơ gật gật đầu, sau đó
cởi bỏ quần áo hạ thân.
Chỉ thấy mẩn đỏ cũng trải rộng.
Lâm Vũ cẩn thận kiểm tra, nghĩ đến cái gì đó, đột nhiên nói: “Để ta nhìn chân ngươi.”
Lan Cơ nghe lời bỏ vải bố quấn chân ra, nàng vì thường luyện múa, bảo hộ hai chân, trừ bỏ mang vớ còn có quấn vải bố. Nữ tử thế giới này không cần bó chân, nhưng cũng không thể tuỳ ý để người ngoài nhìn thấy, nếu nam tử thấy chân nữ tử, cũng coi như là phi lễ khinh bạc, lại vì đại phu khám bệnh đa số đều là nam tử, cho nên có rất nhiều bệnh ở chân không dễ bị phát hiện.
Lâm Vũ cẩn thận kiểm tra đôi chân kia, chỉ nhìn thấy những vết chai nhỏ do luyện múa lâu năm mà có, lại có vẻ không có dị trạng nào khác. Lâm Vũ dừng một chút, “Chẳng lẽ không đúng, hoặc là…..” Nàng không nổi giận, lại càng cẩn thận hơn kiểm tra lần nữa, một bên còn ấn huyệt vị, “Đau không?”
“Không đau.”
Khi kiểm tra được một nửa các huyệt vị thì Lâm Vũ đột nhiên cả kinh, ở nơi này nàng phát hiện được một cái bớt màu hồng, chỉ là cái bớt này màu hồng rất nhạt, không nhìn kỹ thì khó mà phát hiện được.
Thấy vẻ mặt Lâm Vũ đang suy nghĩ sâu xa, Lan Cơ hỏi: “Nhìn ra cái gì không?”
Lâm Vũ ngẩng đầu, nhìn nàng: “Ngươi luyện múa nhiều quá, có khả năng ảnh hưởng đến bệnh này.” Nói xong liền đứng dậy, đi qua đi lại trong phòng, quay người lại thì thấy Lan Cơ đã đứng dậy mặc quần áo vào.
Hỏi lại: “Tỷ tỷ, ngươi có ẩn tình gì khó nói?”
Lan Cơ cau mày nhìn nàng, trong mắt tràn đầy u buồn, nhẹ nhàng đi đến trước mặt Lâm Vũ, “Bệnh của ta, có phải đã không còn cách chữa trị hay không?”
Vẻ mặt Lâm Vũ ảm đạm, “Này, ta cũng không rõ.”
“Muội muội, kỳ thật ta…..” Nàng muốn nói lại thôi, nhìn Lâm Vũ, hai mắt mờ mịt, cũng không nói ra một tiếng.
Lúc này, Tiểu Nghiêm đột nhiên xông vào, nàng ta một tay cầm ấm trà, một tay ôm đồ dùng thi hoạ (để vẽ tranh), nhìn thấy bộ dáng Lan Cơ, nhíu mày nói: “Cô nương, người lại làm sao vậy!” Nàng ta nhanh chóng đem những đồ đó đặt lên bàn, liền đi qua đỡ lấy Lan Cơ, Lan Cơ nhẹ nhàng thoát khỏi sự dìu đỡ của nàng ta, “Không cần, ta bây giờ tốt lắm.”
Hít một hơi thật sâu, Lan Cơ nhìn thẳng vào nàng ta, nói tiếp: “Hiện tại chúng ta muốn thảo luận ca múa, ngươi đi ra ngoài trước đi.”
Tiểu Nghiêm nhìn nàng: “Cô nương, người uống chén trà nóng đi, ta vừa mới chuẩn bị, cái này tốt cho cơ thể người.” Nói xong liền rót một chén đưa cho Lan Cơ.
Nhìn chén trà nóng phiêu tán hương nồng đưa đến trước mặt, Lan Cơ dừng một chút, ánh mắt phức tạp, không đưa tay, do dự, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, có chút run run đón lấy chén trà kia, uống một hơi cạn sạch.