Lâm Vũ nhìn ánh mắt chờ mong của nàng, nghĩ đến việc nàng trúng độc, liền gật đầu, bám vào bên tai nàng nhẹ giọng nói: "Đến trong phòng ta đi."
Hai người vào trong phòng, thấy Tiểu Nguyên đang quét tước, Lâm Vũ liền nói: "Ngươi đi làm ấm trà lại đây đi."
"Vâng"
Thấy Lan Cơ muốn mở miệng, Lâm Vũ lại vỗ vỗ mu bàn tay nàng, ý bảo nàng ngồi xuống trước, "Đừng vội."
Qua một lát, Tiểu Nguyên trở về, phân biệt cho hai người trà đã pha, liền nghe Lâm Vũ nói: "Ngươi đi xuống trước đi, ta muốn cùng Lan Cơ thảo luận việc ca múa."
"Vâng" Tiểu Nguyên ra phòng, đóng cửa, Lâm Vũ lại cài chốt cửa lại, đi đến trước mặt Lan Cơ. Lan Cơ vội la lên: "Muội muội, ta..." Lời còn chưa dứt, lại bị Lâm Vũ ngắt, Lâm Vũ chấm nước trà, viết xuống ở trên bàn: "Phòng tai vách mạch rừng."
Lan Cơ gật gật đầu, liền đồng dạng chấm nước trà, "Bọn họ muốn ta dụ dỗ hoàng thượng, cũng nhân cơ hội hạ độc."
Lâm Vũ trừng lớn mắt, còn tưởng rằng Lan Cơ muốn hỏi chuyện trúng độc, lại trăm triệu không nghĩ tới sẽ cùng nàng nói việc cơ mật như vậy.
Lại nghe Lan Cơ nói: "Muội muội, ngươi nói đạo cụ vũ đài lần này, là cái gì đây?" Nói xong như thế, cũng đang viết xuống trên bàn: "Ngày gần đây độc phát đều nặng, sợ thời gian của mình còn không nhiều lắm. Trước kia còn kỳ vọng trong tay bọn họ có giải dược, lại bởi vậy bị bọn họ khống chế." Dừng một chút, nhìn Lâm Vũ, Lâm Vũ chặn lại nói: "Uh, đạo cụ vụ đài, chính là một vài vật dùng để xây dựng ra hoàn cảnh rất thật. Chúng ta muốn nhảy 《Thiên Thủ Quan Âm》, là muốn biểu hiện ra phong thái của Quan Thế Âm, cho nên, sẽ làm toà hoa sen lớn, đây là một trong các đạo cụ." Vừa nói vừa viết ở trên bàn: "Bọn họ là ai? Độc ngươi trúng, cũng chưa chắc cần nhờ bọn họ mới có thể giải."
"Là sao?" Lan Cơ kích động cầm tay Lâm Vũ, kiềm chế lời muốn nói ra miệng..., tiếp tục nói: "Ngươi nói đây chỉ là một trong các đạo cụ?"
Lâm Vũ mỉm cười, nghĩ: "Y theo trên tờ giấy kia thuật lại tình trạng bệnh, trước mắt độc này của Lan Cơ đã vào bệnh tình nguy kịch, cho dù Phó sư phụ cũng chưa chắc có thể cứu trị, nhưng trong tay nàng có ‘Sinh Tức’ Tử Minh cho (xem chương 13), Tử Minh từng nói thuốc này trừ "Diệt thế" ra thì độc khác đều có thể giải, tuy là vật quý báu, nhưng mạng người quan trọng, nàng cũng không thể không cứu. Mặc kệ Lan Cơ có phải trúng độc ‘Diệt Thế’ hay không, nàng muốn đánh cuộc." Thích thú nói: "Một đạo cụ trọng yếu khác, tức là đèn cung đình. Chúng ta cần thật nhiều đèn cung đình, xây dựng ra hiệu quả Phật quang (ánh sáng Phật)." Trên bàn lại viết: "Ở trên tay của ta có một viên thuốc, có thể thử xem."
Lan Cơ nhẹ nhàng thở ra, thở dài: "Phật quang, đài sen thật sự là hay a, tỷ tỷ xem như mở mắt rồi, không nghĩ tới trừ bỏ luyện tốt tài múa, còn có nhiều học vấn như vậy." Hạ tay viết: "Làm chủ là Lục hoàng tử Viên Kiệt của Nhạc quốc trước kia, đại nội phó tổng quản Trương Cửu là thủ hạ của hắn. Bọn họ còn có rất nhiều người, ẩn náu trong cung này."
Lâm Vũ kinh hãi, Lục hoàng tử Nhạc quốc? Chẳng lẽ bọn họ muốn mưu đồ đoạt vị?
"Tỷ tỷ, vũ đạo có thể có rất nhiều học vấn, tài múa giỏi phân rất nhiều loại. Tỷ như, có loại lấy múa bale dùng mũi chân nhảy múa, tư thái này rất là cao quý tao nhã." Nói xong, nàng gở xuống ngọc bội mang theo trên người, vặn cơ quan, lấy ra viên
thuốc xuất hiện trong lỗ nhỏ mặt trái, đưa cho Lan Cơ, viết: "Thuốc này, trừ bỏ của ‘Diệt Thế’ độc Vương, độc khác đều có thể giải."
Lan Cơ cảm kích nhìn nàng, không biết nên nói cái gì, trừ bỏ Lâm Vũ, hiện tại nàng đã không thể tin bất luận kẻ nào khác. Trước kia vì độc dược tham sống sợ chết, thường chịu tư vị độc tra tấn, nàng cũng muốn sống sót, nhưng đối mặt tình trạng độc phát càng ngày càng nghiêm trọng, nàng đã không thể tin tưởng lời mà bọn họ nói..., cho dù làm xong chuyện, nàng cũng khó trốn vận mệnh bị giết diệt khẩu, khi nàng tuyệt vọng, Lâm Vũ lại có thể vô điều kiện giúp nàng, khiến nàng cảm nhận được một tia ấm áp. Nàng dứt khoát vươn tay, tiếp nhận viên thuốc của Lâm Vũ, một ngụm nuốt xuống, mặc kệ viên thuốc kia có vô tác dụng, ít nhất, nàng muốn ở trước khi chết làm việc nàng muốn.
Nàng ôm lấy Lâm Vũ, lớn tiếng nói: "Muội muội, ta hôm nay tán gẫu thật sự vui vẻ, cũng thu hoạch không nhỏ, thực tiếc chúng ta quen biết quá trễ a." Nói như vậy, nước mắt lại nhịn không được chảy xuống.
Lâm Vũ nhẹ nhàng vuốt ve tóc của nàng, cảm nhận được thân thể nàng run run, vừa muốn lên tiếng, lại nghe ngoài phòng truyền đến một tiếng động quen thuộc: "Lan cô nương, sao ngươi ở đây a, để cho ta tìm!"
Lan Cơ dừng lại, nhanh chóng lau nước mắt, thu thập xong cảm xúc.
Lâm Vũ dùng ống tay áo lau vết nướctrên bàn, liền đi qua gỡ chốt cửa, cười nói: "Chúng ta đang nói việc ca múa, tán gẫu tận hứng, nhất thời quên thời gian."
"Vậy Lan cô nương cũng nên phái người thông báo ta một tiếng. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, ta không đảm đương nổi." Tiểu Nghiêm mở cửa tiến vào, Tiểu Nguyên cũng cùng theo sau đó.
"Chúng ta trò chuyện với nhau thật vui, quên thời gian, sao còn có thể có thể nhớ rõ còn ngươi." Lâm Vũ cười nói.
Tiểu Nghiêm vượt qua liếc mắt một cái, muốn phát tác, lại nghe Lan Cơ nói: "Thời gian đã tối muộn, ta cũng cần phải trở về, ai, lần này nhất tán gẫu, mới biết mình biết rất ít, múa bale kia, ta thực cảm thấy hứng thú, lần sau lại đến, muội muội cần phải hảo hảo nói cùng ta một chút." Nàng cầm tay Lâm Vũ, cười thật sâu. "Cám ơn ngươi!"
Lâm Vũ cũng cầm lại tay nàng, "Tỷ tỷ, lần sau đến, ta liền nói với ngươi về múa bale."
Buông tay ra, Lan Cơ xoay người, đi ra phòng, ánh mắt ác độc của Tiểu Nghiêm chợt lóe, theo sát sau đó.
Mới ra cửa không xa, Tiểu Nghiêm liền nói: "Ngươi đã biết đêm nay có việc, làm gì còn đến nơi này?"
"Đây là chuyện của ta, không cần ngươi quan tâm, ta có thể đi ra ngoài kết bạn, cũng sẽ trở về."
"Ta chỉ là sợ có trong lòng ngươi còn có dị tâm."
Lan Cơ khẽ cắn môi, "Mạng đều ở trên tay các ngươi rồi, các ngươi còn lo lắng cái gì!"
Trở lại phòng, Tiểu Nghiêm nhanh chóng đóng cửa. Lan Cơ vừa ngồi xuống, đã thấy trong phòng ngầm đi ra một người.