Nơi Tư Mã Nguyệt Trần đầu thai trước đây chia làm ba quốc gia, ba nước thực lực tương đương, ai cũng có tham vọng nhất thống thiên hạ, dẫn đến chiến loạn liên miên. Sau này Nguyên đế thống nhất ba nước làm một, sửa quốc hiệu thành Tiển quốc.
Nguyên đế chỉ có một hoàng hậu, nghe đồn hoàng hậu chính là thiên tiên hạ phàm, phổ độ chúng sinh, cùng Nguyên đế hiểu nhau yêu nhau, giúp Nguyên đế thống nhất thiên hạ. Chỉ tiếc, số mệnh của hoàng hậu không lâu, 39 tuổi đột nhiên hương tiêu ngọc vẫn (qua đời). Dân chúng thiên hạ vì mất đi vị hoàng hậu tuyệt đại như vậy mà tiếc hận, đều nói rằng nàng đã hoàn thành sứ mệnh, đã về trời phục mệnh. Mà sau khi hoàng hậu vừa đi, Nguyên đế cũng tuyên bố thoái vị, không đến hai năm cũng đau buồn mà chết. Hoàng hậu sinh được hai người con, người con cả, Tào Thịnh, là hoàng đế hiện tại. Con thứ, Tào Dục, được phong làm Dục vương.
Lúc Nguyệt Trần đầu thai chính là lúc Tào Thịnh mới đăng cơ, vạn vật hưng thịnh, triều đình chia làm 2 phe phái lớn, một bên là phái học sĩ (người có học) do Tư Mã Lăng Phong cầm đầu, một bên phái tôn thất (người hoàng tộc) do tể tướng Hồ Tường cầm đầu. Tể tướng Hồ Tường ba đời làm quan, đời thứ nhất là thời kỳ tam quốc, là một thế gia ăn sâu bén rễ ở Tiển quốc, được xưng là gia tộc lớn nhất Tiển quốc. Mà Tư Mã Lăng Phong theo Nguyên đế đoạt thiên hạ, mặc dù chưa từng ra trận lập công, nhưng cũng thay Nguyên đế hiến kế kiến nghiệp, lung lạc lòng người mà lập được không ít công lao. Hai đại gia tộc trong triều đối chọi gay gắt đã từ lâu. Năm Cảnh đế Tào Thịnh 19 tuổi chấp chính đã đối mặt với cục diện đó. Mà người khác tán thưởng chính là, đối mặt phe phái tranh chấp, Cảnh đế bình tĩnh, từ khi đăng cơ tới nay lần đầu tiên tổ chức thi khoa cử, khâm điểm Hàn Dư, một trong những thế gia ở Ngô quốc trước kia làm tân khoa trạng nguyên, phong chức Công bộ Thị lang; lại lệnh Dục vương đánh trả quân du mục Mạc Bắc quốc xâm phạm biên cương Tiển quốc. Dục vương đại thắng, giết chết Mạc Bắc đại hoàng tử Hô Diễn Vu, từ đó về sau Tiển quốc cùng Mạc Bắc quốc ký kết hữu hảo. Qua trận này, Dục vương uy danh vang dội, được người tôn xưng là Uy vũ Đại tướng
quân, danh chính ngôn thuận tiếp quản binh bộ. Bởi vậy, thế lực của Cảnh đế bước đầu được hình thành.
Mà Tư Mã Lăng Phong cùng Hồ Tường vì tăng cường thực lực, đem mũi nhọn chĩa vào hậu cung của Cảnh đế.
Nhắc đến cũng thấy kì quái, người ta nói Nguyên đế một lòng, ba ngàn hậu cung chỉ có một người. Mà Cảnh đế dường như cũng kế thừa tính cách của phụ hoàng, từ khi đăng cơ tới nay, chưa từng tuyển một phi tần nào. Trên dưới triều đình, đều vì hậu cung mà than thở. Chúng quan chức đều muốn đem nữ nhi của mình tiến cung, nhưng là Cảnh đế không cảm kích mà tuyên bố: “Ái phi của trẫm, Trẫm có an bài, không cần các khanh gia lo lắng. Nếu ai không nghe, nghiêm trị không tha.”
Mọi người thấy khuyên bảo vô ích, liền cùng nhau chuyển hướng Dục vương trẻ tuổi độc thân. Nhưng vị Dục vương này, cùng huynh trưởng giống nhau, cũng làm theo như thế. Một người thoải mái tiêu diêu tự tại.
“Hoàng huynh, ngươi cảm thấy trên thế gian này sẽ có người giống mẫu hậu sao? Trong lòng thần đệ, mẫu hậu là một nữ thần tuyệt trần không gì sánh được. Có đôi khi đệ cũng thật hâm mộ phụ hoàng. Nhìn những nữ tử khác, so sánh với mẫu hậu đều cảm thấy ngu ngốc vô vị.”
“Thế gian to lớn, vận mệnh duyên phận như thế nào, chúng ta đều không thể đoán được.” Nam tử cao lớn bên cạnh, ngạo nghễ đứng trong ngự hoa viên, ánh mắt nhìn phương xa. “Huống hồ, tình thế hiện giờ vẫn chưa ổn định, nữ nhi tình trường, không phải chuyện chúng ta nên lo bây giờ.”
“Kỳ thi Đình tiếp theo, còn phải chờ 4 năm nữa, ta chờ không nổi. Ta thấy, bước tiếp theo cần phải chuẩn bị vài sự kiện chọn lựa nhân tài ….”
Bởi vậy, đối với Vạn Bác hội (cuộc thi chiêu mộ nhân tài) có ảnh hưởng sâu đến sau này, được tổ chức bốn năm một lần, Cảnh đế cũng khẩn cấp suy nghĩ chuẩn bị.
Mà lúc này bọn họ lại không biết, trong một góc sáng sủa của kinh thành, một nữ tử trẻ tuổi đối với vận mệnh sau này của bọn họ có thiên ti vạn lũ (ngàn tơ vạn sợi) liên hệ đã sống lại.