Tương truyền trước đây lúc tuổi còn trẻ hoàng đế Ngô quốc ra ngoài hoàng cung du ngoạn, sau khi cầu phúc trong chùa Dĩ Vân ở thành Hàm Trạch, thì ở trên Cầu Hỉ Thước sau miếu này gặp một thiếu nữ tuyệt sắc. Lúc ấy chính vào lúc đầu hạ, cô gái mặc một thân quần áo màu xanh nhạt, tà váy theo gió bay phất phới, ở trên cầu nhìn lên trời cao, giống như tiên nữ muốn bay lên trời cao. Hoàng đế trẻ tuổi không khỏi bị bộ dạng vô câu vô thúc (thoải mái tự nhiên) kia của nàng hấp dẫn, đối với nàng nhất kiến chung tình. Sau này, nữ tử đó đã trở thành phi tử hoàng đế yêu sâu đậm nhất.
Vì tưởng niệm ngày cùng ái phi gặp nhau này, hoàng đế định ra ngày đặc biệt này, về sau lại trở thành lễ Cầu Hỉ Thước. Sau khi đất nước bị diệt vong, mọi người vẫn như trước giữ nguyên ngày hội này, về sau, mọi người đều không hẹn mà cùng đến trong chùa Dĩ Vân cầu phúc, lại đi lên Cầu Hỉ Thước, hi vọng mình cũng có thể gặp gỡ được mối nhân duyên như vậy.
Vì muốn nhìn xem cái gọi là “Lễ tình nhân” kiểu cổ đại, sáng sớm Lâm Vũ đã bò dậy. Sau khi rửa mặt chải đầu tốt, vội vàng ăn sáng nhanh chóng, rồi bốn người ra khỏi cửa.
Lúc này trên đường đã có không ít người, phần lớn đều là du khách từ bên ngoài đến đây. Nhóm người Lâm Vũ đi trên đường, khiến cho rất nhiều nam tử quay đầu lại đứng bất động bên đường, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng giống như điêu khắc từ ngọc trắng, giống như thần tiên hạ phàm, nhất thời cũng tụ tập không ít người vây quanh, nhưng nhìn đến người nam tử cao lớn uy mãnh đứng bên cạnh Lâm Vũ đang trợn mắt nhìn khiến bọn họ đều e sợ chú ý không dám tiến lên bắt chuyện với nàng, mà chỉ dám thầm suy nghĩ là không biết cô nương nhà ai, lại cảm thấy nàng thân phận bất phàm (không tầm thường), lại nhìn đến hai người nam tử ở bên cạnh, cũng không khỏi thầm than chính mình không có cái phúc khí (may mắn) đó.
Phó Tử Minh yên lặng đi ở phía sau ba người bọn họ, cũng không nhìn chằm chằm những kẻ có ý đồ với Lâm Vũ.
Lúc này, ở ngã tư đường truyền đến một trận kêu to, “Diêu gia đại tiểu thư xuất môn! Cỗ kiệu của nàng đang hướng đến Xương Hoa Hiên.” Mọi người nghe được thanh âm này, lập tức dao động, đều vội vàng chen lấn đi về phía trước, một ít người không biết đường cũng đi theo người phía trước, nhất thời ngã tư đường trở nên chật chội. Các du khách đến từ bên ngoài trên mặt đều mang theo nét tươi cười hưng phấn, có vài người nói: “Xem ra phải nhanh chóng đuổi theo sớm mới được.” Bọn họ không biết, các cô nương ở thành Hàm Trạch ra ngoài tương đối trễ, cho nên tới sớm đều là du khách bên ngoài, mà những nam tử trẻ tuổi ở bản địa đều biết rõ thói quen của các cô nương, thậm chí có khi còn phái người đi hỏi thăm tình huống của các quý phủ, canh đúng thời gian rồi mới xuất môn. Còn lúc này thì không giống, tin tức Diêu gia đại tiểu thư xuất môn một khi đã truyền đến, trên đường lập tức tăng lên không ít nam tử bản địa.
“Nói Diêu gia đại tiểu thư Diêu Phương này, chính là đại tài nữ đệ nhất thành Hàm Trạch chúng ta, không chỉ có tướng mạo tốt, còn tinh thông tài đánh đàn, ngoài ra tranh vẽ của nàng cũng rất nổi danh. Nghe nói năm trước trong lễ Cầu Hỉ Thước, nàng lấy ra bức tranh của mình để mọi người bình phẩm, có người đương trường (ngay tại chỗ) ra giá hai trăm lượng bạc trắng muốn mua bức tranh đó. Ai, đáng tiếc a, những nam tử năm trước đều không thể có được lòng nàng, không biết năm nay thì như thế nào?” Một phụ nữ bán hoa đang nới với người qua đường về chuyện xưa của Diêu gia đại tiểu thư.
Lâm Vũ nghe xong, mỉm cười, nàng rất muốn nhìn xem Diêu Phương này.
Lúc này, người phía sau không ngừng chen tới, khiến cho nhóm người Lâm Vũ buộc lòng phải đi về trước, trong lúc nhất thời khiến toàn bộ ngã tư đường biến thành chật chội như nêm cối. Phó Tử Minh theo sát phía sau Lâm Vũ, vì nàng ngăn cản che chở đám người phía sau xô đẩy tới. Đang đi về phía trước không đến một khắc đồng hồ thì lại nghe có người kêu lên: “Nguyên gia hai vị tiểu thư cũng đã xuất môn (ra khỏi cửa)! Các nàng đang đi về phía Dĩ Vân tự bên kia!” Nhất thời đám đông bắt đầu lúng túng, có ít người hô: “Diêu gia tiểu thư là người muốn có tài có nghệ đều đủ cả, chúng ta không có cái phúc đó rồi, hay là đi nhìn xem Nguyên gia tiểu thư đi.”
Có ít người lại nói: “Diêu gia tiểu thư năm trước chiêu phu (hình thức chọn chồng hey kén rể) không có chọn được người thích hợp để làm vị hôn phu, phỏng chừng năm nay sẽ không nghiêm khắc như vậy nữa, hay là đi thử thời vận đi.”
Còn có vài người nói: “Nguyên gia tiểu thư năm trước không có xuất hiện ở lễ Cầu Hỉ Thước, nói vậy năm nay mới đến tuổi lấy chồng, không biết các nàng bộ dạng như thế nào, ta thấy hay là đi Dĩ Vân Tự nhìn xem.”
Trong lúc nhất thời, trên đường trở nên hỗn loạn, có người hướng Xương Hoa Hiên phương hướng đi đến, có người lại chạy về phía Dĩ Vân Tự, Tiểu Hàng bên cạnh Lâm Vũ đẩy ra, lớn tiếng kêu: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!” Lâm Vũ thấy thế, liền nói: “Nghiêm Thanh, ngươi nhanh chóng giữ chặt muội muội của ta.”
“Tiểu thư vậy còn ngươi làm sao?”
“Lâm Nhi để cho ta chiếu cố.” Phó Tử Minh kéo tay của Lâm Vũ lại.
Lâm Vũ cảm giác được một trận khí nóng xuyên qua cơ thể, trong lòng ấm áp, “Nghiêm Thanh, ngươi mau qua đó chiếu cố muội muội của ta, ta ở bên này đã có sư huynh chiếu cố, nhưng nếu nàng có chút gì sơ xuất, ta cũng không muốn tìm giải dược gì nữa.”
“Được! Ta đi đây!” Nghiêm Thanh nhún chân một cái, nhảy lên thật cao, liền lên trên vách nhà ở ngã tư đường, đưa mắt nhìn bốn phía, ở trong đám người thấy được bóng dáng của Tiểu Hàng, liền dùng khinh công nhanh chóng hướng vị trí của nàng mà bay đến.
Một ít người hơi có chút võ công cũng bắt đầu vận dụng khinh công, nhưng bởi vì võ công cao thấp không đồng nhất, có người đi phía trước nhảy lên một đoạn, bởi vì chân khí hết không thể không rơi xuống dưới, có người giống như Nghiêm Thanh nhảy lên vách lầu, nhảy xuyên qua từng tòa lâu, nhưng những người này dù sao cũng vẫn chiếm số ít. Trong thành Hàm Trạch đa số đều là văn nhân nghiên cứu học vấn, phần lớn đều không biết võ công, chỉ phải đi bộ tiến lên trước.
Phó Tử Minh kéo tay Lâm Vũ, “Lâm Nhi vẫn khỏe chứ?”
“Ta rất khỏe. Tử Minh không cần phải lo lắng.” Lâm Vũ cười nói, lại không kịp đề phòng bị người bên cạnh chèn ép qua, Phó Tử Minh vội vàng ôm lấy nàng, cũng dùng lực hướng phía trên nhảy lên một nóc nhà.
Phó Tử Minh nói: “Lâm Nhi muốn đi nơi nào?”
“Đi Xương Hoa Hiên trước.”
“Được!”
Hắn mang theo Lâm Vũ, đi theo đám người bừng bừng như lửa kia đi tìm Diêu gia đại tiểu thư, vài bước bay vọt, đã đến Xương Hoa Hiên.
Lúc này, ngoài cửa Xương Hoa Hiên đã đứng đầy người, Diêu Phương ở bên ngoài bày một trạm kiểm soát: người nào nếu muốn đi vào phải viết xuống vài chữ, Diêu Phương sau khi nhìn chữ của hắn, nếu thấy vừa lòng, người nọ sã được vào cửa. Tất cả mọi người ở ngoài cửa đều xắn tay áo lên, sắp xếp thành một đoàn từng người tiến lên viết chữ.
Phó Tử Minh mang Lâm Vũ tiến lên, nhìn thấy rất nhiều người lắc đầu chán nản rời đi, cảm thấy Diêu Phương này yêu cầu rất cao, lại không biết muốn thư pháp như thế nào mới có thể hợp với tâm ý của nàng, chỉ nghe Lâm Vũ nói: “Chúng ta đi qua thử xem.”
Phó Tử Minh gật gật đầu, hai người đi đến bên trong đội ngũ, đợi đến phiên bọn họ, Phó Tử Minh nhìn nhìn Lâm Vũ, viết xuống bốn chữ: “Vô oán vô hối”. Lâm Vũ cúi đầu một chút, làm bộ như không biết ý nghĩa, viết xuống: “Cân quắc bất nhượng tu mi” (bậc nữ nhi cũng không thua kém các đấng nam tử).
Bốn người cầm lấy chữ của hai người bọn họ lên, đưa vào bên trong phòng, một lát sau, liền mang vẻ mặt tươi cười đi ra: “Hai vị mời vào!”
Hai người nhìn nhau cười, bước chận vào Xương Hoa Hiên.
Phòng khách bên trong Xương Hoa Hiên, Diêu Phương đang ngồi trên chính thủ vị (vị trí chính giữa, thường do người làm chủ ngồi vào) cùng vài học sĩ thảo luận tài nghệ của bức tranh. Lúc này lại tiến vào hai người. Diêu Phương vừa nhấc mắt, chỉ thấy một người trong đó vẻ mặt bình tĩnh, một thân y phục màu trắng phụ trợ càng tỏa ra khí chất siêu trần thoát tục, mặc dù nhà nàng cũng có vài huynh đệ bộ dạng tuấn tú lịch sự, nhưng cũng không bì kịp người này nửa phần, trong lòng không khỏi hơi động một chút. Mà một nữ tử khác bên cạnh hắn, y phục thanh nhã giống như u lan nơi thâm cốc, gương mặt mỉm cười phảng phất như hoa đào nở rộ, dù không trang điểm, lại như Phù Dung trong nước bước ra, hoa văn trang sức tự nhiên, làm nàng cũng không khỏi tự thấy xấu hổ, nội tâm thầm nghĩ: “Hay cho một tiên tử chốn nhân gian! Mọi người đều nói ta tướng mạo xinh đẹp hơn người, hiện tại so sánh với nàng, tựa như đem hòn đá đặt cạnh minh châu bảo ngọc a! Lại không biết nữ tử này, học vấn có phải cũng xuất chúng hay không?”
Học sĩ xung quanh nhìn bọn họ tiến vào, cũng đều ngu ngơ hơn nữa, một ít người vốn có hứng thú đối với Diêu Phương đều dời đi mục tiêu, âm thầm tính toán làm sao có thể đem lại niềm vui cho giai nhân.
Phó Tử Minh cùng Lâm Vũ mỉm cười thở dài nói: “Nghe nói cô nương tài nghệ xuất chúng, tại hạ Phó Tử Minh cùng sư muội Lâm Vũ đến tiếp kiến (bái phỏng, gặp gỡ).”
Diêu Phương đứng dậy, cười nói: “Thật là một đôi ngọc bích giai nhân, các ngươi có thể tới nơi này, thật
làm cho cả sảnh đường của ta rực rỡ a. Vừa mới nhìn thấy thư pháp của các ngươi, chỉ cảm thấy Phó công tử bút pháp tiêu sái tự nhiên.” Nàng nghĩ đến chữ “Vô oán vô hối” kia, sắc mặt đột nhiên hơi hơi ửng hồng, lại nói: “Lâm cô nương một câu ‘Cân quắc bất nhượng tu mi’, nét bút hùng hậu, vung lên liền thoát ra. Ta vốn tưởng rằng là nam tử viết, lại không nghĩ là nữ tử xinh đẹp nhỏ bé và yếu ớt như thế, thật làm cho ta thán phục.”
“Cô nương khen nhầm rồi.” Lâm Vũ mỉm cười, “Nghe nói cô nương là đệ nhất tài nữ trong thành Hàm Trạch, tiểu nữ tử rất là ngưỡng mộ. Ta đây chính là một cút tài mọn, thật đúng là chê cười.”
“Cô nương quá khiêm nhượng, không biết họa nghệ (tài vẽ) của cô nương như thế nào? Ta đây đang cùng mọi thử một lần.” Nói xong đi tới kéo tay Lâm Vũ, đem nàng đưa đến trước bàn vẽ tranh, cũng sai người mở ra một trang giấy vẽ tranh, chuẩn bị bút mực chu đáo.
Lâm Vũ nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều mang ánh mắt chờ mong nhìn mình, nhắm mắt suy ngẫm, một khung cảnh bỗng nhiên hiện lên trước mắt, nhắc bút lên nói: “Tiểu nữ tử xin bêu xấu ở đây.”
Phó Tử Minh đi tới bên cạnh nàng, mọi người cũng đều xông tới, chỉ thấy Lâm Vũ vung bút như thần, khắp nơi đều để lại vài nét bút lưu loát, sau lại dùng từng nét tinh tế vẽ phác hoạ bên ngoài.
Sau nửa canh giờ, một nữ tử tuyệt sắc hiện lên trên giấy, chỉ thấy nàng đứng ở trên cầu, ngẩng đầu nhìn lên, làn gió nhẹ nhàng thổi bay mái tóc dài của nàng, cùng vạt áo nhẹ nhàng tung bay trong gió. Nàng nhìn vào, là một con diều hâu đang bay lượn trên bầu trời. Ngắm nhìn mãi, nàng dường như cũng muốn nâng thân thể của chính mình lên, hướng biển rộng trời cao mà bay đi.
“Hay! Hay! Ta rốt cục biết vì sao Ngô quốc hoàng đế kia đối với ái phi của hắn vừa gặp đã thương. Tình này cảnh này, bất luận người nào cũng đều bị nàng hấp dẫn.” Một học sĩ thở dài.
Lâm Vũ nhìn người trên bức họa, thật đúng là bộ dáng của mẫu thân lúc tuổi còn trẻ, chỉ có nàng như vậy, mới có thể cùng tình này cảnh này hoàn hảo hòa hợp thành một thể. Mà Phó Tử Minh ở một bên ánh mắt lại ảm đạm, như có suy nghĩ gì.
Diêu Phương ngơ ngác nhìn bức tranh, nghĩ nếu để cho chính nàng vẽ lại bức tranh sẽ không ra được ý cảnh như thế, mà nàng vẽ luôn luôn đều là thô miêu đạm vẽ chỉ mong giống như thật, lại không biết là có thể đem thần thái hình dạng của người trong bức tranh khắc họa tinh tế, tỉ mỉ như vậy.
Chỉ thấy ở phía trên con dấu Lâm Vũ ấn xuống có khắc “Lâm Phong”, có người ngừng lại một chút, “Lâm Phong? Tên này dường như đã gặp qua ở đâu đó?” Người nọ gãi gãi đầu, bỗng nhiên sáng ngời, “Đúng rồi, ta từng ở quý phủ của Hàn đại nhân gặp qua.”
Lâm Vũ dừng lại một chút, nàng từ trước đến nay tổng cộng vẽ qua hai bức họa, một bức là “Mai”, một bức khác là “Nguyệt hạ chi nhân” ( người dưới ánh trăng), đều ở trong Bảo Khố Trai, không nghĩ tới bức tranh của nàng bị Hàn Dư mua đi, nhất thời trong lòng không biết là tư vị gì, chỉ thưa dạ nói: “Trước kia ta từng bán bức tranh của mình ở Họa lâu, bức tranh là Hàn đại nhân từ trong lầu mua.”
Diêu Phương thấy mặc dù họa nghệ nàng cao hơn mình, nhưng nàng tự tin mình học vấn uyên bác, chưa chắc đã thua nàng, lại thấy Phó Tử Minh hai mắt sáng ngời nhìn Lâm Vũ, trong lòng thầm nổi lên khách quan chi tâm, lại nói: “Cô nương có thể cùng ta đối đối ngẫu văn thơ?”
Lâm Vũ gật gật đầu, hi vọng học vấn trong kiếp trước có thể dùng được.
Mọi người vừa nghe, đều biết lúc này Diêu Phương đã chính thức muốn xuất thủ (ra tay), đều trở nên hăng hái muốn tận mắt nhìn xem hai vị mỹ nhân đối kháng.
“Tốt! Ta đây bắt đầu trước.” Diêu Phương nhíu mày, cười nói: “Hùng tâm rèn luyện thiên thu câu (câu nói)”
Lâm Vũ suy nghĩ sâu xa một chút, nói: “Thắng địa bảo tồn muôn đời ca”
“Hay!” Mọi người đều tán thưởng.
“Núi cao đều có người đi đường, mời cô nương đối nữa!”
“Nước sâu đủ rẽ sóng thuyền” Lâm Vũ không nhanh không chậm đáp lại.
“Trong tuyết há không có cỏ xanh” Diêu Phương lại nhanh chóng nói..
“Ngày xuân còn dài vốn chưa nở hoa”
Diêu Phương đi dạo, đột nhiên nghĩ đến trước kia có đối một câu với Hàn Dư, liền cười nói: “Đại bản lĩnh người lúc ấy không thấy có kỳ chỗ”
Lâm Vũ ngừng lại một chút, câu đối này dường như trước kia mẫu thân đã từng đối với nàng, vì thế không cần nghĩ ngợi đã đối lại: “Thực học vấn người chung thân không sao thỏa mãn”
Trong lòng Diêu Phương cảm thấy kinh hãi, không nghĩ tới triết lý văn thơ đối ngẫu nàng có thể ở trong giây lát mà hoàn thành, nội tâm vừa là kính nể vừa là buồn bực, nàng từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ gặp gỡ một nữ tử nào có tài năng và học vấn như nàng ta, mặc dù vẫn không hề cam lòng, nhưng cũng không thể không bội phục nàng đối rất tốt. Sau hai phiên so tài, Diêu Phương đã rơi xuống thế hạ phong, nhưng nàng là người cực kỳ sĩ diện, nhất thời thể diện không thừa nhận được thất bại của mình, lại thích thú nói: “Lâm cô nương, chúng ta lại tỷ thí tài đánh đàn một chút thì sao?”
Lâm Vũ nghĩ nghĩ, lại nói: “Tài đánh đàn của ta không bì kịp sư huynh, không dám bêu xấu, lần tỷ thí này ta tự nhận thua, nhưng vọng tưởng muốn nghe tiếng đàn của cô nương một chút, chẳng biết có được không?”
Diêu Phương che miệng cười, “Lâm cô nương đã nói như vậy, ta cũng không khó xử, chính là tài năng của cô nương quả thật không tầm thường, làm ta thán phục.” Sóng mắt nàng vừa chuyển, nhìn về phía Phó Tử Minh, “Hôm nay ta xin dâng lên một khúc ‘tố tâm’, để cho chư vị bình luận.” Nói xong, bốn đứa bé đã ôm cổ cầm (đàn cổ) đến, mang trà thơm lến, Diêu Phương khẽ đàn dạo thử, âm thanh của một khúc tố tâm theo bàn tay gãy xuống đã thản nhiên tuôn ra. Tiếng đàn kia, được xem như là kể ra tâm sự của một cái cô gái đối với người mình ái mộ, lại xem như lời thì thâm giữa tình nhân với nhau, từng đạo như nước suối khẽ len lỏi xâm nhập vào trong lòng của mỗi người.
Tiếng đàn êm tai vẫn còn làm cho mọi người đắm chìm trong đó, thậm chí còn nói hết ra tâm sự của giai nhân.
Lâm Vũ vỗ tay cười nói, “Diêu cô nương hòa tình nhập khúc (đem tình cảm hòa vào trong tiếng đàn), tình khúc hợp nhất, đem ý nghĩa trong ca khúc diễn tả giống như đúc, ta rất là bội phục!”
“Cô nương quá khen.” Có thể được Lâm Vũ tán thưởng, Diêu Phương cảm thấy thật cao hứng.
Mà những người khác cũng nhất nhất biểu đạt ý tán thưởng của mình, chỉ có một mình Phó Tử Minh vẫn yên lặng không nói.
Lúc này, một thị nữ tiến vào thông báo giờ dâng hương cầu phúc đã đến, kiệu đã chuẩn bị tốt. Diêu Phương gật đầu, nói với mọi người: “Chư vị, hôm nay tụ hội tại đây thật sự làm ta rất vui vẻ, ta cũng đã gặp được người ý hợp, đợi sau khi dâng hương ở Dĩ Vân tự, ta sẽ mời gặp lại.” Nói xong mỉm cười chấp tay ti lễ rồi vội vàng rời đi.
Lưu lại cho mọi người một cảnh tượng ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, đều không biết người trong lời nói của nàng là ai, nhưng lúc này bọn họ đối với đáp án này cũng chẳng quan tâm, đều nhất nhất tiến lên muốn cùng nói chuyện với Lâm Vũ, nhưng không ngờ bị Phó Tử Minh giành nói: “Chư vị, chúng ta cũng phải đi Dĩ Vân tự.” Nói xong nhanh chóng thu bức hoạ cuộn tròn lại rồi kéo tay Lâm Vũ chạy ra phía ngoài cửa.
Lâm Vũ bật cười, vừa đi vừa nói: “Tử Minh, ngươi cũng biết người hợp ý của Diêu Phương là ai sao?”
"Ta không biết, nhưng ta rất muốn đàn ra một khúc ‘tố tâm’ dành cho ngươi
Lâm Vũ cúi đầu không nói, hiện tại, nàng vẫn không thể tỏ vẻ gì với hắn. Nếu nàng có thể có được giải dược, nàng nguyện ý nghe tố tâm chi khúc (khúc nạc tố tâm) của hắn. Nhưng nếu như không thể, nàng không muốn để cho hắn một mình thương tâm.
Nhiều lần đi vòng vòng, Phó Tử Minh ôm nàng vận khinh công phóng qua mấy con phố mới đi tới Dĩ Vân tự.