“Lâm đại phu, bệnh của ta bao giờ mới khỏi? Vì bệnh này, khụ khụ….. Ta đã ở Vận Kinh (thủ đô Tiển quốc) nán lại mấy ngày. Cứ tiếp tục thế này, hàng hoá của ta không kịp đến Vân Châu mà giao dịch mất.” Đại hán trước mắt vẻ mặt mờ mịt, dùng ánh mắt lo lắng nhìn Lâm Vũ, cũng hàm chứa một chút không tin tưởng.
“Người ta nói bệnh tới như núi sập, bệnh đi như kéo tơ. Bệnh của ngươi cần phải tĩnh tâm điều dưỡng thì dần dần mới có chiều hướng tốt lên dc, nếu chỉ vì cái lợi trước mắt, giảm bớt uống thuốc, thì ngược lại làm bệnh thêm nặng, thậm chí ảnh hưởng đến phế bộ (phổi).” Lâm Vũ đè thấp giọng nói, dùng một loại giọng điệu nam chẳng ra nam, nữ chẳng ra nữ từng bước hướng dẫn, khuyên bảo, lại kiểm tra tình hình của hắn lần nữa. Hoàn toàn khẳng định người này không nghe nàng dặn, lấy phương pháp tu thân dưỡng tính điều trị thân thể, khiến cho bệnh so với mấy ngày trước còn nặng hơn.
“Hừ, con nít chỉ biết hù doạ lung tung. Khụ khụ ….” Thương nhân trừng mắt nhìn nàng.
Lâm Vũ thầm nghĩ: nàng chỉ nói thêm vài câu, lại từ “Đại phu” biến thành “con nít”. Chỉ có điều, loại tình huống này kiếp trước lúc nàng thực tập đã gặp qua, cũng không thể trách. Vừa định nói, lại bị một vị bạch y ngăn cản, “Vị nhân huynh này, có phải hay không vào giờ Thìn (7-9h) cảm thấy thoải mái, giờ Mùi (13-15h) lại cảm thấy mệt mỏi, ho khan, mồ hôi lạnh ứa ra?” Nhẹ nhàng bâng quơ nói vài câu, lại lộ ra kiên định làm cho người ta không thể nghi ngờ.
“Phải.” Người bệnh nhìn vị dung mạo như thần tiên này, không khỏi si ngốc gật đầu.
“Nhân huynh mấy ngày trước có dấu hiệu sốt nhẹ, Lâm đại phu của hiệu thuốc chúng ta đã dặn phải nghỉ ngơi thật tốt, ngươi không nghe, lại còn tới đây đi lung tung. Hiện giờ bệnh tình nếu không chuyển biến tốt đẹp, ngược lại trầm trọng hơn, là có dấu hiệu của bệnh lao rồi.”
“Cái này, khụ khụ, còn phải nhờ tiên..... Khụ khụ, đại phu, cứu cứu tại hạ a.” Vị thương nhân này, mấy ngày trước chỉ cảm thấy cơ thể hơi hơi không khoẻ, liền đến Vương Nhạc Cập xem bệnh bốc thuốc, Lâm Vũ đúng lúc chẩn đoán ra, đưa cho ít thuốc, dặn hắn phải nghỉ ngơi cho tốt. Hắn uống thuốc hai ngày, thấy chuyển biến tốt đẹp, lại tự phụ thân thể khoẻ mạnh, ngày tiếp theo liền cùng bạn tốt đi phố tìm hoa, uống rượu tìm hoan. Chẳng biết sau khi tìm hoan trở về, liền cảm thấy tứ chi mệt mỏi, hắn mới đầu nghĩ do chính mình tìm hoan quá mức nên không để bụng. Nhưng trưa hôm sau, đầu lại có dấu hiệu choáng váng phát sốt, đến giờ Thìn thì trầm trọng hơn. Vốn định lên đường, lại phải ngừng lại, cố gắng chạy đến Vương Nhạc Cập xem bệnh. Lâm Vũ khám bệnh đã nhiều ngày, Phó Tử Minh đều âm thầm quan sát, ra tay liền một câu vạch trần nguyên nhân triệu chứng của vị thương nhân này, làm thương nhân âm thầm sửng sốt trong đáy lòng, lại thấy vị này dung mạo như tiên, không khỏi sinh lòng kính sợ.
Chỉ thấy Phó Tử Minh để tay lên mạch dò xét một chút rồi vội vàng kê một đơn thuốc:
Ma Hoàng 2 chỉ (mười chỉ là một lượng), Hạnh Nhân 3 chỉ, Thạch Cao sống 10 chỉ, Cam Thảo 2 chỉ
Sài Hồ 3 chỉ, Hoàng Cầm 3 chỉ, Ngân Hoa 5 chỉ, Tô Diệp 3 chỉ.
Sau đó đem phương thuốc đưa cho Lâm Vũ.
Lâm Vũ cầm phương thuốc, dừng một chút, nhìn hắn. Chỉ thấy trong đôi mắt ôn hoà của hắn hiện lên một chút ánh sáng tinh quái.
Nhất thời hiểu ý liền đi bốc thuốc.
Phó Tử Minh căn dặn thương nhân chú ý một số việc, nhìn bộ dáng kinh hoàng khiếp vía rời đi của hắn, Lâm Vũ không khỏi âm thầm cười nhạo. “Công tử, ta thấy hắn cũng không có nghiêm trọng như ngài nói, mà phương thuốc kia, cũng chỉ trị một số loại bệnh phong hàn nhẹ mà thôi.”
Phó Tử Minh vẻ mặt tán thưởng nhìn nàng, một mặt không nhanh không chậm nói: “Chính khí tồn tại bên trong, tà khí không thể xâm phạm; tà tụ hợp, chính khí tất hư. Kỳ thật hắn có chút không thoải mái, chẳng qua sau khi nghe ta nói, nguyên bản không thoải mái lại càng không thoải mái, tự làm tự chịu, coi như cho hắn một cái trừng phạt nho nhỏ.”
“Dạ, thần tiên đại phu nói rất đúng, Tiểu Lâm thụ giáo.” Nói xong Lâm Vũ vái chào một cái, làm cho người bên ngoài được một trận cười, mà Phó Tử Minh cũng lắc đầu, vẻ mặt sủng nịnh nhìn nàng.
“Công tử, ta có một đề nghị nhỏ, không biết có được không.”
“Ừ, nói đi.” Phó Tử Minh đến gần nàng, một mùi hương thảo dược nhàn nhạt kéo tới, nhất thời thấm vào ruột gan.
Lâm Vũ hít một hơi thật sâu rồi nói: “Nghe nói trong cung đình, giang hồ đều có linh đan diệu dược, có khả năng cải tử hồi sinh, hoặc là độc không gì sánh được, ta nghĩ chúng ta có thể đem các vị thuốc chữa khỏi một số bệnh thông thường làm thành viên, cũng thuận tiện cho người bệnh mang theo dùng. Lại có thể trở thành vật tốt cho thương nhân ra cửa cũng không chừng”.
Phó Tử Minh nhìn nàng thật sâu, khoé miệng nhẹ nhàng giương cao, nói, “Trong ba nước trước đây, nghe nói Nhạc quốc hoàng triều chế tạo thuốc trường sinh, nhưng việc này được bảo mật kĩ lưỡng, chỉ có một số người biết, mà quá trình chế tạo cũng cực kỳ phức tạp, sau khi diệt quốc, phương pháp chế thuốc viên cũng theo đó mà thất truyền.” Vừa nói, ánh mắt của hắn ngẫu nhiên có chút mơ hồ, dường như vì việc phương pháp chế tạo thuốc viên này bị thất truyền mà tiếc hận. Dừng một chút, lại tiếp tục nói, “Còn trong chốn giang hồ, nghe đồn chỉ có một số đại nhân vật của một số môn phái ngẫu nhiên có một hai viên thuốc cứu mạng, mà chế tạo như thế nào không ai biết. Trên đời này, chỉ sợ Độc vương mới có thuật chế luyện thuốc mà thôi.”
Nghe xong, Lâm Vũ âm thầm cân nhắc, xem ra, thiên hạ hiện nay, việc chế tạo thuốc viên còn chưa phổ biến. Nàng nghĩ tới mật hoàn cùng thuỷ hoàn trong
kiếp trước, trong lòng đã có tính toán. Hồi lại một cái tươi cười ý vị thâm trường, không nhiều lời, thấy có khách đến liền đi bốc thuốc.
Sau bữa cơm chiều, Lâm Vũ gọi Tiểu Hàng tới hỗ trợ. Tiểu Hàng cùng nàng đều là tiểu nhị ở trong điếm. Lâm Vũ làm theo phương pháp của kiếp trước, đầu tiên nghiền thuốc Đông y thành bột, tiếp theo dùng nước gạo kê để tưới, dùng một cái sọt, đem bột thuốc bỏ vào, lại đổ gạo kê vào, bắt chước hình bánh trôi, càng lăn càng lớn, đến khi giống hạt đậu tương thì lấy ra, ngày tiếp theo phơi nắng cho khô. Một viên thuốc nhỏ cứ như vậy mà chế thành.
Tiếp theo, nàng lại thử nghiệm phương pháp thứ hai, đem mật đặt trong một nồi hầm mở vung, vớt hết bọt trên bề mặt, đem bột thuốc để vào trong chậu, đem mật đã được hầm xong đổ vào trong thuốc, nhào nặn cho đều, sau đó chia đều thành các phần nặng như nhau, cuối cùng thành viên. Đây là một viên mật hoàn bình thương ở hiện đại nha.
Sau đó, nàng dùng sáp bọc kín, liền hoan hỉ phấn chấn nghĩ xem làm sao hiến vật quý cho Phó Tử Minh.
Lâm Vũ hưng phấn mở giấy ra, lấy nghiên bút, viết phương pháp chế tạo xuống đó.
“Tỷ tỷ lâu rồi cũng chưa vẽ tranh.” Tiểu Hàng thấy nàng viết chữ chứ không phải vẽ tranh, vẻ mặt hưng phấn lập tức biến mất.
“Tranh quý ở cái tinh hoa trong đó chứ không phải ở số lượng, muốn vẽ tranh cũng phải tuỳ tâm trạng, lấy tâm vẽ tranh, mới có thể ra tinh phẩm.”
“Nga.” Nàng giống như hiểu được mà gật đầu, lại có chút vẻ không cam lòng.
Ai, không có biện pháp, lúc trước, sau lần đầu tiên Tiểu Hàng thấy Lâm Vũ vẽ bức tranh thứ nhất, giống như mê tác phẩm của nàng. Mỗi khi nửa đêm nhàn hạ, đều hảo tâm nhắc Lâm Vũ vẽ cái thứ hai. Mà Lâm Vũ hàng ngày đều không vẽ, khiến cho nàng nghiến răng….
Tay Lâm Vũ cầm phương pháp chế thuốc viên, chuẩn bị đi phòng Phó Tử Minh, bên tai lại truyền đến âm thanh cầm sắt xa xăm. Cẩn thận nghe, liền biết đó là Phó Tử Minh ở trong đình đánh đàn, hắn thường không đánh đàn, nhưng lại có tài nghệ đàn cao. Làm nàng kiếp trước được thừa nhận là tinh thông về cầm cũng cảm thấy xấu hổ, có lẽ do nàng chưa tới được cái gọi là cảnh giới. Nhớ rõ sư phụ từng dạy nàng đánh đàn có nói qua: đánh đàn cần chọn cảnh, coi trọng ngày tốt cảnh đẹp, sẽ khiến cho tâm tư an tĩnh nhẹ nhàng khoan khoái. Nếu cảnh đẹp trong suốt mà tâm không yên tĩnh thì sẽ không đạt được điều mình muốn. Ngược lại, nếu tâm thanh tĩnh mà ở chỗ ồn ào náo động, vẫn có thể tâm an tĩnh mà đánh đàn. Đánh đàn cần nhất là dưỡng tâm, ở chỗ lòng ngay thẳng. Tâm chính thì tiếng đàn chính (ngay ngắn), tâm xa ý cầm xa.
Gió nhẹ bay thoảng qua, bạch y lay động theo chiều gió, một khúc tri âm tri kỷ, âm vận từ từ cao lên, như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, làm cho người nghe như si như say, như lạc vào kỳ cảnh (cảnh lạ). Nhưng thanh âm của cầm vắng vẻ lại giống như bộc lộ với ai. Tri âm tri kỷ ngâm vô tận, không ngừng tìm kiếm tri âm.
Hết một khúc, Lâm Vũ nhẹ nhàng đi vào trong đình, phá vỡ khoảnh khắc tĩnh mịch.
“Công tử, ta thử chế tạo thuốc viên, đã làm ra được hai viên thuốc khác nhau, xem thử đi.” Lâm Vũ đưa hai tay ra trước mặt Phó Tử Minh.
Phó Tử Minh nhìn nàng, nói nhỏ, “Tiểu Lâm có đồng ý đánh giá khúc nhạc ta vừa đàn không?”
Tuy là thỉnh cầu, nhưng ánh mắt kia không cho nàng cự tuyệt, Lâm Vũ nhìn thẳng vào cặp mắt kia, nói, “Có câu thơ nói rõ: “Xây nhà ở chỗ có người, không có xe ngựa cũng huyên náo. Hỏi quân có thể làm gì? Tâm xa tự nhiên lệch.”
“Nói rất đúng.” Một nét cười thoáng qua xua đi sự vắng vẻ buồn tẻ trong đình, Phó Tử Minh đứng dậy, tiếp nhận viên thuốc, nhìn kỹ một lần rồi lại một lần, hứng thú tăng lên, lại nhìn phương pháp chế tạo của nàng, cười nói, “Ngươi làm thế nào mà nghĩ ra?”
Lâm Vũ liền đem suy đoán nói ra, hắn dường như lắng nghe nàng nói, ánh mắt không rời nàng, nhìn đến nàng có một trận hoảng hốt.
Sau lúc đó, bọn họ liền bắt đầu chế tạo thuốc viên. Đầu tiên là chế thuốc chữa bệnh cảm mạo, sốt, ho khan, nàng đặt tên là Ngọc lộ hoàn; sau đó lại chế thuốc trị đau đầu, hôn mê bất tỉnh, trướng đau bụng, dạ dày, nôn mửa, thổ tả, gọi là Chính Khí hoàn; từ đó về sau, phạm vi chế thuốc viên từng bước mở rộng, còn làm thành Bạch Phượng hoàn trị bệnh phụ khoa. Khiến cho danh tiếng của Vương Nhạc Cập chấn động toàn bộ hiệu thuốc bắc ở Tiển quốc. Thuốc viên cũng từng bước ảnh hưởng sâu sắc đến ngành dược.
Lâu sau đó, điển chí thuốc bắc của Tiển quốccó nói: phương pháp chế tạo thuốc viên, bắt đầu từ Nhạc quốc, lại đến đại phu Lâm Vũ của Tiển quốc mạnh mẽ phát dương quang đại. Ảnh hưởng quá sâu, trăm năm sau chưa từng có người đạt được.