Lâm Vũ bình tĩnh nhìn nó, nó chiều dài 1.2 thước, dùng gỗ thích tốt làm thành, dây đàn là sợi kim loại mỏng, đây là đồ quen thuộc kiếp trước của nàng, cũng là một trong nhạc khí nàng thích nhất, không nghĩ tới lại xuất hiện ở nơi này!
"Đây là vật gì?" Tiểu Hàng kỳ quái nhìn Lâm Vũ đến gần nó.
"Đây là một nhạc khí, tên gọi —— đàn vi-ô-lông-xen (đàn cello)[1]." Lâm Vũ mê muội cầm dây đàn, ngồi ở trên ghế ngọc thạch bên cạnh nó. Không biết chủ nhân của nó còn ở lại chỗ này không? Lúc nào trở lại?
"Tỷ tỷ, ngươi xem cái này!" Tiểu Hàng nhặt lên lụa trắng chẳng biết lúc nào nằm dưới đất.
Lâm Vũ cầm lụa trắng lên, vừa lúc thấy trên mặt lụa có một chuỗi chữ viết không thuộc thế giới này. Chữ viết quen thuộc kia, lại có thể thấy ở không gian xa lạ chưa biết này, một loại cảm giác không hiểu xông lên đầu, lệ đã mơ hồ cặp mắt. Chữ viết này giống mẫu thân như đúc!
"Thật xin lỗi, dẫn con đi tới nơi này. Con vẫn cô đơn, bất kể là ở trên trời hay là nhân gian. Rất xin lỗi, mẹ chỉ có thể cho con vui vẻ ngắn ngủi, lại không thể mang đến hạnh phúc lâu dài. Yêu hận tình thù, hỉ nộ ái ố trong cuộc sống, thật muôn màu muôn vẻ, cần con tự mình đi thể nghiệm từ từ và hiểu được. Cuối cùng có một ngày, con có thể tìm được khoảng trời riêng của mình và người có thể chân chánh mang cho con hạnh phúc vui vẻ....
Nếu như, nếu như mà con trai mẹ không thể cho con hạnh phúc, nếu như con muốn rời đi, liền tấu đàn cello."
Lòng của nàng căng thẳng: "Mẫu thân a, mẹ đưa con đến đây, chính là muốn để cho con tự mình đi tìm kiếm hạnh phúc sao?" Vuốt ve đàn cello trong tay, Lâm Vũ giống như quay lại thế giới kiếp trước....
Biệt thự trên sân thượng trong núi, nàng kéo đàn cello, mà mẫu thân thì đứng nghiêm một bên, lẳng lặng lắng nghe nhạc khúc đẹp đẽ, vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của bà ở dưới bóng đêm nhàn nhạt càng lộ vẻ như nữ thần không thể xâm phạm, nàng không khỏi nhìn ngây dại, đó chính là mẫu thân của nàng!
"Ai!"
Mặc dù chỉ một tiếng thở dài nhẹ nhàng, nhưng nàng còn vẫn bắt được ánh mắt cô đơn thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất của mẫu thân, nàng biết, lòng của nàng vĩnh viễn thất lạc ở một chỗ nào đó, một địa phương mà lúc ấy nàng không có cách nào biết.
......
"Mẫu thân, lòng của mẹ thất lạc ở nơi này sao?" Lẩm bẩm lầm bầm lầu bầu, trong mắt Lâm Vũ mờ mịt.
"Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!" Tiểu Hàng gấp gáp lắc lắc thân thể của nàng.
"À?"
"Ngươi làm sao vậy tỷ tỷ?"
Lâm Vũ chỉ cảm thấy choáng, mỉm cười lắc đầu một cái, "Không có sao!" Nàng định thần lại, có chút dừng lại, quyến luyến vuốt ve dây đàn, nơi đó giống như còn có nhiệt độ ngón tay của mẫu thân, nhưng trong lòng cảm thấy chán nản, âm thầm nói: "Mẫu thân, nếu như mẹ nuôi dưỡng con lớn lên dẫn đến nơi này là vì con trai của mẹ, như vậy, con cuối cùng làm mẹ thất vòng, thật xin lỗi!" Nói đến xin lỗi, nàng đã lã chã rơi lệ, ánh mắt u buồn nhìn dây đàn trong tay, hướng về dây đàn Cello, nhẹ nhàng kéo.
Dây đàn mới vừa tấu lên, vách tường trước mắt đột nhiên "Ồn ào" một tiếng, dần dần mở ra, Lâm Vũ khổ khổ cười cười, yêu thích không buông tay cất đàn, quay đầu lại nhìn tiểu Hàng và Nghiêm Thanh, kiên định nói: "Đi theo ta!" Liền không quay đầu lại đi vào trong bóng tối phía sau vách tường.
Đợi ba người tiến vào xong, không bao lâu, vách tường đột nhiên đóng lại, trên đất chỉ còn tấm lụa trắng rơi.....
"Mẫu hậu, người biết hôm nay chúng ta từ đâu tới không?" Tào Dục hưng phấn nhảy lên chạy đến trước mặt hoàng hậu Dương Hoa, mắt to sáng ngời chiếu lấp lánh.
Dương Hoa ngồi ở trên ghế ngọc thạch nhẹ nhàng cười một tiếng, khiến hoàng đế bên cạnh nhìn thất thần, nàng sờ sờ đầu Tào Dục, dịu dàng nói: "Ta đoán, hai tiểu quỷ các ngươi nhất định là ‘bay’ tới!"
"Ha ha! Thì ra mỗi lần phụ hoàng đều ‘bay’ tới, không trách được nhanh hơn chúng ta nhiều lắm! Bất quá, lần này chúng ta cũng biết ‘bay’ thế nào rồi, lần sau nhất định sẽ nhanh hơn phụ hoàng!" gương mặt Tào Thịnh đắc ý, không khách khí chút nào nhìn hoàng đế, tựa hồ đang khoe khoang năng lực của mình với hắn.
Hoàng đế lạnh lùng khẽ hừ, hai thằng nhóc này, hắn thật hận không thể sinh ra bọn họ chậm hơn, như vậy hắn cũng có nhiều thời gian chung đụng với Dương Hoa hơn. Hiện tại tốt rồi, hắn phải tranh giành tình nhân với hai đứa hắn, nhưng người hắn yêu lại cố tình thiên vị bọn họ nhiều hơn, hại hắn luôn là gặp giai nhân nhưng không thể ôm vào lòng.
"Mẫu hậu, ca ca, các ngươi nói ‘bay’ gì? Chẳng lẽ phụ hoàng thật sự là bay tới hay sao?" Gương mặt Tào Dục buồn bực.
Tào Thịnh sờ sờ đầu của hắn như tiểu đại nhân, "Không có gì, tiểu hài tử không hiểu! Dù sao phụ hoàng đi đường giống chúng ta hôm nay, nói cách khác, về sau chúng ta có thể tìm được mẫu hậu nhanh hơn phụ hoàng, biết không!"
"Oh....."
Nhìn dáng vẻ cái hiểu cái không của Tào Dục, Dương Hoa bật cười, "Được rồi, các ngươi đã tới, hôm nay ta tấu cho mọi người một khúc."
"Được! Được! Mẫu hậu, ta muốn nghe nhạc khúc đàn cello!" Tào Dục cao hứng ôm lấy Dương Hoa, không có phát hiện ánh mắt đố kỵ của hoàng đế bên cạnh.
Nhìn cha con ba người, trên mặt Dương Hoa tràn đầy nụ cười hạnh phúc......
Mang theo trí nhớ ở sâu trong lòng, Tào Thịnh lại một mình đi tới trước Vô Danh cung, nhìn cửa cung đóng chặt kia, hắn chần chừ cất bước đi tới: "Lâm Vũ, ngươi đã tìm tới nơi này rồi hả?"
Bàn ngọc thạch, ghế ngọc thạch, giường ngọc thạch, tất cả đều như cũ. Cách một thời gian nhất định hắn đều tới nơi này xem một chút, bởi vì hắn hiểu rõ, nơi này là địa phương mẫu hậu yêu thích nhất, bởi vì nơi này có trí nhớ đẹp nhất của hắn.
"Đàn cello!" Lúc ánh mắt của hắn chứng kiến nhạc khí đó bỗng nhiên khẽ giật mình, lụa trắng đắp phía trên đã rơi xuống, chẳng lẽ, nàng đã tới?!
Hắn tìm kiếm dấu vết khắp nơi, khi xác định bên trong phòng không có ai, lại đi trở về trước đàn cello. Nàng tới lại đi? Tại sao nàng có thể tìm tới nơi này?
Hắn suy
nghĩ, nhưng không được kết quả, cảm giác tất cả tựa hồ không rõ ràng.
Nếu không có bóng dáng của nàng, vậy hắn cũng không cần tiếp tục dừng lại lâu ở đây, hắn vừa định xoay người rời đi, lại đột nhiên phát hiện nơi góc tường có một tấm lụa trắng.
Hắn đi nhanh qua nhặt nó lên, phía trên, là chữ viết quen thuộc của mẫu hậu:
"Hài nhi, thật xin lỗi, mẫu hậu cũng không muốn rời các con nhanh vậy, nhưng, ý trời khó trái." Câu nói đầu tiên này, đã làm cho cặp mắt hơn mười năm chưa từng rơi lệ của hắn ướt át.
"Mẫu hậu biết, con có kế to chí lớn, con có năng lực, có thể thống trị quốc gia này thật tốt! Giao giang sơn Đại Tiển cho con, phụ hoàng và mẫu hậu cũng rất yên tâm. Chỉ cần con và Dục nhi đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể khai sáng tương lai phồn vinh thịnh vượng cho Đại Tiển quốc. Nhưng, mẫu hậu cũng không phải là một mẫu thân tốt, không cách nào cho con hạnh phúc."
"Không, mẫu hậu, hài nhi có người đã rất hạnh phúc." Tào Thịnh reo hò ở trong lòng, hi vọng mẫu thân xa cách vĩnh viễn trên trời có thể nghe thấy.
"Hài nhi, làm một quân vương, cũng có đồ không có được. Giang sơn, mỹ nhân, cái nào quan trọng hơn? Hi vọng trong lòng con có thể làm lựa chọn. Lòng người khó dò, người và vật đều có thể ép, nhưng tâm lại không thể cưỡng cầu. Nên tới, sẽ tới, nên đi, cuối cùng sẽ đi, không cần quá mức cố chấp. Nếu sau này có người thoát đi từ nơi này, mẫu hậu hi vọng con có thể thả nàng, được chứ? Đây cũng là một đạo mật chỉ duy nhất mẫu hậu còn để lại ở chỗ này trước khi đi."
Nhìn xong phần di ngôn này, cuộn lụa trắng lại, Tào Thịnh thật lâu không nói.
"Thiên Hoa điện bốc cháy rồi!"
"Mau! Nhanh đi cứu hỏa a! Nương nương vẫn còn ở bên trong!"
"Không được, thế lửa quá mạnh, đã tới không kịp rồi!"
Thái giám, nha hoàn, thị vệ hỏng, bọn họ cũng không biết Thiên Hoa điện đang tốt lành làm sao lại bốc cháy, hơn nữa bên trong còn có nhân vật quan trọng sắp trở thành hoàng hậu một nước! Nếu nàng xảy ra chuyện gì, ai có thể đảm đương nổi! Nhưng vô luận bọn họ hết sức thế nào, lại không ngăn được thế lửa hừng hực kia, trải qua giày vò cả đêm, đang lúc mọi người đồng tâm hiệp lực, Thiên Hoa điện thường ngày tráng lệ, vẫn thành tro bụi.
Hôm sau, Hoa Tiển cung
"Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng tha mạng! Nương nương nàng......"
"Một đám phế vật!" Tào Thịnh lạnh lùng nhìn người hầu quỳ phía dưới, "Truyền chỉ đi xuống, phàm tất cả cung nữ, thái giám hầu hạ Tư Mã Nguyệt Trần bởi vì bỏ rơi nhiệm vụ, đều chôn theo hết!"
"Hoàng thượng tha mạng a! Hoàng thượng tha mạng...." Tất cả mọi người không nghĩ tới chuyện thật đột nhiên, thấy thi thể bị đốt trọi kia, chỉ cảm thấy tất cả đều thật quỷ dị.
"Tiêu Vũ!"
"Thần, thần ở đây." Tiêu Vũ quỳ dưới điện đã không có thần thái thường ngày, hắn liếc mắt nhìn nhìn cứu mạng đại thần Hồ Tường, lại thấy hắn không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào trên đất. Hắn không khỏi lau mồ hôi lạnh, tay cũng dần dần phát run.
Chỉ nghe một thanh âm lạnh lùng vang lên: "Tiêu Vũ, ngươi phụ trách thủ vệ hoàng cung, lại để cho thích khách xông vào, làm hại Tư Mã Nguyệt Trần táng thân biển lửa. Ngươi nói, ngươi phải bị tội gì?" Tất cả mọi người không có chú ý tới, vì sao hoàng thượng gọi thẳng tên tuổi hoàng hậu tương lai mà không có dùng kính xưng.
Tiêu Vũ liếc nhìn Hồ Tường, thấy không có phản ứng, đưa tay run rẩy sờ sờ cái trán đang đổ mồ hôi, hoảng loạn nói: "Thần, thần tội đáng chết vạn lần!"
"Hừ! Nếu hôm qua bốc cháy là Hoa Tiển cung, vậy hôm nay ngồi ở trước mặt ngươi cũng không biết là ai!" Mắt hung hăng trừng, Tào Thịnh tàn khốc nói: "Người đâu! Mang xuống chém!"
"Hoàng.... Hoàng...." Còn chưa nói xong, trước mặt Tiêu Vũ bỗng tối sầm ngã gục.
Hoàng hậu nương nương tương lai bởi vì một trận hỏa hoạn đột nhiên nổi lên mà biến mất, Tào Thịnh mượn cơ hội nhất cử trừ đi môn sinh của Hồ Tường bên trong hoàng cung, đổi lại người mình tín nhiệm, việc này đả kích thế lực của Hồ Tường thật lớn. Mà Tư Mã gia tộc cũng bởi vì Tư Mã Nguyệt Trần chết đi, bị người nói thành là gia tộc chịu nguyền rủa, từ đó dần dần bị hoàng đế lạnh nhạt.
Hai phái lớn trong triều đình rối rít bị làm yếu thế lực, trong đó rất nhiều quan viên cũng bởi vì tất cả nguyên nhân lớn nhỏ khác nhau mà bị bãi miễn, thay vào đó là một nhóm hiền thần lương tướng trung với hoàng đế.
Như vậy, triều đình Tiển quốc dần dần tạo thành nội chính hoàng quyền thống nhất, không có hai đại phái ảnh hưởng, khiến cho tất cả quan viên tuyệt đối phục tòng và thần phục với hoàng đế, ở trên trình độ nhất định điện tạo thành cơ sở thịnh thế.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đàn cello: