Editor: Út-Rim.
Tiểu Thất vì hắn tự mình rèn ra Vân Thất kiếm quả nhiên vừa tay...
Triệu Tà không cam tâm chịu thua, người này sao có thể cường đại như vậy? Hắn tận lực ấn náu mấy chục năm, chỉ bởi ngày hôm nay được làm vị trí vu sư đại quốc sư.
Kế hoạch của hắn làm sao có thể để người khác dễ dàng phá hư như vậy?
Hắn phất tay với đám người phía sau, đám người nhanh chóng vây quanh Sở Vân Mộ, bàn tay kết ấn, trong miệng niệm chú ngữ.
Sở Vân Mộ ngước mắt đánh giá tình huống trước mắt, xem ra những người này định dùng bản thân nguyền rủa vây hãm hắn ở đây, nhưng bọn họ phải thất vọng rồi.
Thủa nhỏ hắn tu luyện ma công, vu cổ thuật với hắn mà nói cũng không có tác dụng.
Sở Vân Mộ lập tức nhảy vọt người lên, đúng lúc này tay vận đủ khí lực, một kiếm bổ xuống, thế như ngàn quân, dẫn theo một trận gió mạnh cường đại lao xuống...
Oanh!
Đám vu sư bị chấn động lùi ra xa cả trượng, đồng thời ngã xuống đất, cổ họng đều có vị ngọt, phu ra một miệng máu tươi.
"Ngươi....Làm sao có thể...." Triệu Tà nhìn người nam tử bí ẩn trước mắt không thể tin được, lòng tràn đầy khó hiểu.
Hắn ta làm sao có thể không bị vu thuật khống chế? Tại sao hắn có thể rõ mọi thứ như lòng bàn tay vậy?
"Bổn vương cũng không thèm cùng người chết giải thích cái gì. Người đâu, xử lý sạch sẽ nơi này, một giọt máu cũng không được để lại!" Quanh người Sở vân Mộ không nhuốm bụi trần ngồi trên ngựa, cũng không quay đầu lại rời đi.
"Vâng!" Thập Tam Sát không khỏi bội phục võ công của gia, hơn mười vu su Miêu Cương cứ như vậy mà thua ở dưới tay của gia.
Nơi bị gia bổ xuống lúc nãy, xuất hiện một cái hố vừa sâu mấy trượng vừa rộng cả thước.
Thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt!
Mộc Thất vừa đi ra khỏi xe ngựa, liếc mắt một cái liền thấy Sở Vân Mộ đã chờ nàng một thời gian dài.
"A Sở!" Mộc Thất cũng không e dè gọi Sở Vân Mộ, tung người một cái ngay lập tức nhảy đến, bị hắn đón vũng vàng trong ngực.
Trong giọng nói của Sở Vân Mộ lộ ra tức giận, ánh mắt lại chứa sự dịu dàng: "Cũng sắp làm mẹ rồi, còn hấp tấp như vậy, chẳng lẽ nàng quên trong bụng còn có vật nhỏ sao?"
Mộc Thất sờ sờ cái bờm của con ngựa Phi Vân, cười nói: "Sợ cái gì? Không phải còn có chàng đỡ ta sao?"
Sở Vân Mộ cưng chiều gãi gãi cái mũi của nàng, lúc này mới chú ý trong xe ngựa có vị lão bà tóc trắng xóa.
"Độc Dược Tiên?" Sở Vân Mộ nhăn mày, không phải hai mươi năm trước Độc Dược Tiên đã biến mất khỏi thế gian sao? Thế nhân đều nói Độc Dược Tiên đã chết, không thể nghĩ đến nàng lại còn sống...
Nhưng dung mạo của nàng trở lên già nua, trong vẻ như là tu luyện qua Huyền Minh thuật.
"Tiểu tử thối, đã lâu không gặp!" Được Tiên bà bà cười tủm tỉm đánh giá đôi trẻ, ngượi lại rất xứng đôi.
Nhiều năm trước nàng đã gặp qua Sở tiểu tử này, năm ấy lúc đó tuổi còn nhỏ, nghị lực lại vượt qua người thường, tuyệt đối là người tài giỏi, xem ra chủ thượng có thể an tâm với tiểu chủ tử.
"Ngươi như thế còn sống?" Sắc mặt của Sở Vân Mộ lạnh xuống, kiêu ngạo quay đầu, liền muốn điều kiển ngựa rời đi.
Mộc Thất cầm dây cương Sở Vân Mộ nắm chặt trong tay nói: "A Sở, may mà có Dược Tiên bà bà, chúng ta mới lấy được nhiều Lôi công đằng như vậy, hiện giờ Dược Tiên bà bà đã đáp ứng xuống núi giúp chúng ta, như thế nào chàng cũng phải cùng nàng chào hỏi chứ!"
Khóe miệng của Sở Vân Mộ giật giật, ôm Mộc Thất nhảy xuống ngựa, nhẹ nhàng buông nàng xuống, hai tay vòng trước ngực nói: "Lão gia hỏa, đã lâu không gặp..."
"Chậc chậc! Hai mươi năm không gặp, tính tình của tiểu tử ngươi vẫn như năm đó!" Dược Tiên bà bà cười to nói.
Mộc Thất đứng giữa đầu óc mờ mịt, kéo Sở Vân Mộ hỏi: "A Sở, năm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta nghe bà bà nói giúp chàng trừ bỏ hàn độc, nhưng như thế nào chàng....
"Đừng hỏi." Sắc mặt Sở Vân Mộ càng đen, ôm bả vai tiểu thê tử nhà mình rời đi.
Sao hắn có thể nói cho Tiểu Thất chuyện kia! Một đời lẫy lừng của hắn không muốn bị hủy trên tay của Độc Dược Tiên!
Dược Tiên bà bà đã sớm đoán được phản ứng của Sở Vân Mộ, nàng thâm trầm mở miệng nói: "Tiểu tử này da mặt mỏng, năm đó lão thân không phải là tuột hết quần áo của ngươi, ném ngươi vào trong hồ thuốc ngâm bảy ngày sao? Nếu không có cách này của lão thân, tiểu tử ngươi đã sớm mất mạng, như vậy tiểu chủ tử hoàn thai tiểu oa nhi trong bụng sẽ không có phần của ngươi!
Vèo!
Một ám tiễn xuyên qua cửa xe cắm vào bên cạnh Dược Tiên bà bà.
"Nhắc lại một lần nữa, ta sẽ đưa ngươi về núi sâu, chôn vùi vào trong đất!" Sở Vân Mộ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào yêu tiên bà bà, hai tay che ở tai của Mộc Thất.
Thập Tam Sát có mặt đều kinh ngạc, cái gì? Hồi nhỏ gia vậy mà bị một nữ nhân cởi hết quần áo, cái kia cái kia....Nhất định bị nhìn thấy?
Mộc Thất mạnh mẽ nhịn cười, bởi mới vừa rồi nàng dùng truyền âm bí thuật nghe không sót một từ nào Dược Tiên bà bà nói.
Trách không được Sở mỹ nhân như vậy kiêu ngạo, hóa ra....Phốc! Nàng không nhìn được ôm bụng, nhịn cười quả thật là một môn công phu!
"Làm sao vậy? Bụng khó chịu sao?" Sở Vân Mộ thấy Mộc Thất ôm bụng, lập tức khẩn trương.
"Không.....Không có việc gì! Phốc ha ha.......A Sở vậy mà còn có chuyện cũ như vậy!" Mộc Thất thật sự nhịn không được, cười ra nước mắt.
"...." Lòng tự trọng của Sở mỹ nhân sụp đổ, hắn hung hăng quay đầu liếc mắt Độc Dược Tiên một cái, ôm Mộc Thất trở về phòng.
Hắn quyết định trừng phạt nàng thật tốt!
"Đừng, A Sở....Ta không cười nữa! Haha...." Mộc Thất lau nước mắt ở khóe mắt nói.
"Lại cười?" Sở Vân Mộ híp đôi mắt nói.
"Ta không cười, haha...đừng cù ta, ngứa chết mất......đừng đừng..." Cái miệng nhỏ lải nhải kia của nàng cuối cùng cũng đừng lại.
Nhóm sát thủ đỏ mặt cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn một cái.
Nguyên Lẫm nhìn Trầm Hạ lạnh lùng đứng bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, gia và phu nhân tình cảm thật tốt, đến khi nào nàng mới có thể dịu dàng với hắn là tốt rồi...
______
Có hai loại thuốc dẫn là Kim phúc xà và Lôi công đằng này, thuốc chữa bệnh phong rất nhanh sẽ sắc tốt.
Trước tiên Mộc Thất cho người bệnh của nhà chữa bệnh trong thôn Cửu Lý uống thuốc, dùng thuốc xong bệnh chẳng những không có biến chứng mà mệt mỏi trên người rất
nhanh biến mất, miệng vết thương thối rữa bắt đầu kết vảy.
Rất nhanh, Mộc Thất đã phối tốt dược liệu cấp cho các nhà chữa bệnh ở Nghiêu thành, dân chúng bị bệnh xếp hàng đến nhận thuốc, đại phu của nhà chữa bệnh căn cứ mức độ nặng nhẹ của bệnh để tăng giảm lượng dược.
Mấy ngày tiếp theo, Nghiêu thành không còn người chết do bệnh phong, toàn bộ dân chúng có bệnh đều chậm rãi chuyển biến tốt.
Vấn đề phức tạp của Mộc Thất đó là chỉnh hình giải phẫu, rất nhiều người bệnh mặc dù bệnh phong chuyển biến tốt, nhưng cơ thể biến dạng và vết sẹo trên mặt cũng là thảm họa lớn trong lòng bọn họ.
Nàng phái người làm một bộ công cụ giải phẫu, dao giải phẫu cho đến kẹp chỉnh hình, mỗi một chỗ đều phải đạt tiêu chuẩn của nàng mới được.
Ma phí tán và hồi nhan đan của Dược Tiên bà bà có tác dụng rất lớn, sau khi phẫu thuật người dân chỉ cần dùng hồi nhan đan đúng lúc, trên người sẽ không để lại vết sẹo, hơn nữa trong quá trình sẽ không bị nhiễm.
Người đầu tiên thử nghiệm chính là mẫu thân của Tiểu Đào, mức độ biến dạng của nàng ở mức trung bình, thích hợp nhất để làm phẫu thuật khôi phục.
Mộc Thất lệnh cho Trầm Hạ cầm dao phẩu thuật dùng rượu thuần khiết khử độc sau đó lại hơ đốt để khử độc, nơi dùng để phẫu thuật cũng phải dùng vôi sống tiêu độc, đảm bảo trong quá trình không có bất ngờ xảy ra lây nhiễm.
Trợ thủ của Mộc Thất là một người đại phu nữ người địa phương, Lục Nguyệt Nương.
Trong lòng tất cả mọi người đối với "phẫu thuật" đều hai chữ sợ hãi, Nguyệt Nương đứng dậy, nàng cũng từng là người bị nhiễm bệnh phong rất nặng, biết rõ thống khổ trong đó, cho nên quyết định muốn cùng Mộc Thất học hỏi tốt phẫu thuật, giúp dân chúng Nghêu thành.
Mẫu thân của Tiểu Đào rất an tâm với Mộc Thất, nàng không chút do dự bưng ma phi tán lên uống vào trong bụng, chỉ nói một câu: "Tiểu Đào của nhà ta rất ngưỡng mộ quận chúa, nàng nói sau khi lớn lên nàng cũng muốn học y thuật..."
Vành mắt của Mộc Thất có chút ướt ướt, nhưng nàng phải nhanh điều chỉnh tâm tư, mọi người kỳ vọng rất cao vào nàng, cho nên nàng không được phép có nửa điểm thất bại!
Sắc mặt của đám người Sở Vân Mộ lạnh nhạt canh giữ ở ngoài cửa, Dược Tiên bà bà nhìn người bên trong cửa nói: "Tiểu chủ tử không cần sợ hãi! Cho dù chỉ còn một hơi thở còn có lão thân ở đây, ngay cả người chết lão thân cũng có thể cứu sống, ngươi có thể yên tâm xuống tay đi!"
Bây giờ Mộc Thất đã không nghe được tiếng ồn bên ngoài.
"Kìm chỉnh hình." Mỗi một đao pháp của nàng đều hạ xuống rất chuẩn xác, nghiêm túc và cẩn thận như điêu khắc một món đồ bằng ngọc bích.
"Dao cắt"
"Kim khâu"
".........."
Sau mỗi một lần giải phẫu, Mộc Thất cần phải uốn nắn hai tay hai chân của bệnh nhân, các ngón tay bị biến dạng cần phải được phẫu thuật từng ngón một, việc chỉnh lại khuôn mặt có chút khó khăn.
Lục Nguyệt Nương không thể không bội phục nữ tử dáng vẻ nhỏ bé này, trong cơ thể của nàng có một cỗ lực lượng cường đại, làm cho người ta không thể không lâm vào phục tùng.
Trở thành thần ý như nàng, chính là mơ ước suốt đời của Lục Nguyệt Nương nàng...
Hai canh giờ trôi qua cực kỳ lâu dài, Mộc Thất chậm rãi đầy cửa ra, cởi bỏ quần áo màu trắng tiêu độc trên người.
"Người bệnh đã không có việc gì, chắc chắn sau khi miệng vết thương khép lại, sẽ co với trước còn xinh đẹp hơn!" Lục Nguyệt Nương cười nói.
Đóng cửa lại, hiện tại mọi người không thể đi vào, để tránh miệng viết thương bị lây nhiễm." Mộc Thất có chút mệt mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn.
Sở Vân Mộ đau lòng ôm lấy nàng, Trầm Hạ cũng chuẩn bị tốt nước mật ong bưng tới.
"A Sở, ta mệt mỏi..." Mi mắt của Mộc Thất hạ xuống, liền ngãn vào Sở Vân Mộ với hương thơm quen thuộc.
"Tiểu thư!" Trầm Xuân sợ tới mức không biết phải làm sao, như thế nào tiểu mới phẫu thuật xong đã ngã xuống!
"Đừng ầm ĩ, nàng mệt muốn chết rồi, đang ngủ." Sở Vân Mộ làm động tác chớ có lên tiếng, chỉ nghe thấy thiên hạ trong lòng hô hấp dần dần vũng vàng, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi hé mở, mồ hôi ở thái dương chảy từng giọt.
Sở Vân Mộ lau mồ hôi trên mặt nàng, Tiểu Thất của hắn thật sự làm cho hắn không biết phải làm thế nào, rõ ràng là bản thân mang thai, lại nhất quyết làm phẫu thuật cho người bệnh.
Đứng trên phòng bệnh với sự tập trung cao độ trong hai canh giờ, cho dù là bản thân hắn đều đã thấy mệt, huống chi nàng là một nữ tử yếu đuối!
Sở Vân Mộ nhẹ nhàng ôm Mộc Thất, thả nhẹ bước chân, cẩn thận ôm nàng trở về trong phòng...