Tô Vọng Ngôn lai vô ảnh khứ vô tung, Mộc Thất đối với thân phận thần bí của người này rất tò mò, võ công của hắn cao thâm xuất thần nhập hóa, từ một nơi bí mật gần đó quan sát một hồi lâu, lại cố tình lúc nàng suýt bỏ mạng lại xuất hiện cứu nàng...
Hắn là muốn thử nàng, xem ra hắn không chỉ là đi ngang qua rút đao tương trợ, không chừng có mục đích gì khác.
Mộc Thất phân phó sát thủ Trầm Hương Các lưu lại đem thi thể hắc y nhân xử lý thỏa đáng, lại phái mấy người đưa Trầm Thu đi một chỗ yên tĩnh dưỡng thương.
Để đảm bảo chắn chắc, nàng cho Trầm Thu uống một viên giải độc đan, mới an tâm theo Thập Lục cưỡi ngựa chạy tới Túy Tiên Cư, có sát thủ Trầm Hương Các hộ tống.
Dọc theo đường đi, Thập Lục giới thiệu các trưởng lão :"Thất tỷ, Trầm Hương Các tổng cộng có bốn vị trưởng lão, tứ trưởng lão tính cách ôn hòa, tam trưởng lão tánh khí táo bạo, đối đãi với đệ tử rất là nghiêm khắc, hắn cùng tứ trưởng lão nắm giữ điều phối các bộ phận của Trầm Hương Các. Đại trưởng lão lớn tuổi nhất, quyền lực cũng cao nhất, phụ trách đại sự trong các. Mà nhị trưởng lão tính cách cổ quái, không rành thế sự, tương truyền hắn là cao thủ có võ công cao nhất trong Các."
"Tính cách cổ quái lại võ công cao nhất ... bản thân ta tưởng được gặp vị nhị trưởng lão này." Mộc Thất nói.
"Hắn rất ít xuất hiện, người gặp qua hắn không nhiều lắm." Thập Lục sờ cằm nói :"Bộ dạng lớn lên xấu, không có cách nào gặp người."
Bỗng nhiên, một tảng đá bay xẹt qua má Thập Lục, hắn xoay người né tránh, suýt nữa bị đập nát mặt.
"Xem ngươi nói bậy với nhị trưởng lão, bị trừng phạt đi." Mộc Thất cười nói.
Cách đó không xa trên cây cổ thụ, có một lão nhân đạo bào cũ nát ôm hồ lô rượu.
Hai người một điêu tới Túy Tiên Cư, lúc này tửu lâu rộn ràng nhốn nháo, đều là sát thủ Trầm Hương Các cải trang thanh, để bảo hộ các trưởng lão cùng thiếu chủ an toàn.
Lúc này có người tới dẫn Mộc Thất lên lầu hai, mà ngay cả Thập Lục cũng không được đi vào.
Mộc Thất dừng bước, chắp tay hành lễ nói :"Các vị trưởng lão đường xa tới đất, Mộc Thất không có từ xa đón tiếp."
"Xin mau đứng lên!" Một lão nhân râu tóc bạc trắng nâng Mộc Thất dậy.
Mộc Thất đánh giá lão nhân râu bạc trước mắt, trên ngón tay của hắn là Trầm Hương Các sát thủ Ưng vũ nhẫn, xem ra hắn chính là Trầm Hương Các đại trưởng lão Mộ Khâu.
"Mộc Thất tham kiến đại trưởng lão." Mộc Thất nói.
"Thiếu chủ quả nhiên gan dạ sáng suốt hơn người, lão phu đã nghe nói đến chuyện của thiếu chủ ở kinh thành, cảm thấy thật vui mừng." Đại trưởng lão nói.
"Tiểu tử Thập Lục không ủy khuất thiếu chủ chứ, lão phu tạm thời bỏ qua cho hắn." Vị trưởng lão ngồi đàng kia mày kiếm trợn mắt nói.
"Tam trưởng lão, Thập Lục là ảnh vệ duy nhất của ta, huống hồ nhiều năm qua gia đối đãi không tệ, trưởng lão chớ lo lắng." Mộc Thất nói.
Bên kia một vị trưởng lão mặt mũi hiền lành, vừa nhìn thấy là biết đấy là tứ trưởng lão hòa ái, mà tính tình cổ quái nhị trưởng lão lúc này không có, vị trưởng lão tính tình trang nghiêm chắc là tam trưởng lão."
Thiếu chủ thông minh nhạy bén, có bảy phần bóng dáng của chủ thượng. Đem Trầm Hương Các giao vào tay thiếu chủ lão phu thật sự yên tâm.
"Mộc Thất lịch duyệt còn thấp, có nhiều chỗ không bì kịp với sư phụ, xin các trưởng lão chỉ giáo." Mộc Thất nói.
Trầm Hương Các do một tay sư phụ sáng lập, Mộc Thất là đồ đệ duy nhất của sư phụ, tự nhiên có trách nhiệm với nó.
Nơi này có nhiều bí mật chờ nàng tìm hiểu, sư phụ cùng kẻ thù bất cộng đái thiên, kiếp này chưa từng gặp mẫu thân .... nàng muốn tìm được chân tướng!
"Lão phu thay chủ thượng bảo quản Ưng vũ nhẫn nhiều
năm, hôm nay rút cuộc vật quy chủ."
Đại trưởng lão tháo Ưng vũ nhẫn xuống, tự tay đeo lên tay Mộc Thất.
Mộc Thất cảm giác được đầu ngón tay chợt lạnh, một cõ nội lực tinh thuần thâm nhập vào tứ chi bách hải của nàng, giống như thủ triều dâng, giải khai kinh mạch của nàng.
Tam đại trưởng lão đồng thời quỳ gối trước mặt nàng nói :"Thuộc hạ tham kiến Các chủ!"
"Ba vị trưởng lão mau đứng dậy!" Mộc Thất cuống quýt nói.
"Thiếu chủ đã đeo Ưng vũ giới, từ nay về sau là chủ nhân độc nhất vô nhị của Trầm Hương Các, lao phu chờ nghe theo Các chủ sai phái." Tam trưởng lão nói.
Mộc Thất cắn chặt răng, ngưng thần nói :"Tốt, ta tiếp nhận chức vụ Các chủ, sau này sẽ đem hết khả năng có thể, làm cho Trầm Hương Các khôi phục phong quang như xưa."
"Thuộc hạ cẩn tuân Các chủ chi mệnh!" Ba vị trưởng lão nói.
Mộc Thất cảm thấy trên người trọng trách đột nhiên nặng gấp trăm lần, hiện tại nàng lưng đeo không chỉ cừu hận của sư phụ mà còn có cao thấp bảy bảy bốn mươi chín phân bộ của Trầm Hương các.
Tương lai còn rất dài, nàng quyết không thể làm cho tâm huyết của sư phụ bị hủy trong chốc lát.
Tiếng vò rượu rơi xuống đất vỡ giòn tan, Tam trưởng lão cuống quýt rút kiếm, tức giận nói :"Ai nghe trộm?"
"Ta!" Một lão nhân đạo bào cũ nát theo cửa sổ nhảy vào, bộ pháp phiêu phù tiến tới trước mặt Mộc Thất, ánh mắt chống lại nàng, thật lâu sau mới hành lễ nói:"Thuộc hạ tham kiến Các chủ!"
"Nhị trưởng lão xin mau đứng lên đi." Mộc Thất nói.
Nàng cảm giác được, Nhị trưởng lão mới vừa rồi đánh giá ánh mắt của nàng không có nửa điểm vui đùa, con ngươi hắn hiển lộ đôi đồng tử, rõ ràng dùng tâm thuật xem xét nội tâm của nàng!
Trên giang hồ tâm thuật thất truyền đã lâu, chỉ có số ít Vu sư Miêu cương nắm giữ nó, vị Nhị trưởng lão này chẳng lẽ là người Miêu Cương?
"Các chủ thế nhưng trúng sinh tử cổ, cổ này cũng không phải là vật dễ đối phó." Nhị trưởng lão bảy phần lười nhác, ba phần đứng đắn nói.
"Nhị trưởng lão hảo công lực, đúng vậy, ta trúng sinh tử cổ, đến nay chưa tìm được thuốc giải." Mộc Thất đáp
"Lão phu có biện pháp." Nhị trưởng lão từ trong ngực lấy ra một cái túi bố giao cho Mộc Thất, cười nói :"Thứ này là bảo bối, thiên hạ chỉ có một cái."
Mộc Thất mở cái túi bố cũ nát ra, Thủy tinh hoa trong bao hoàn hảo không hao tổn gì . Hoa này tỏa hương thơm, giống như Băng tinh , hoa tâm phiếm đỏ giống như tiên diễm xích hồng.
Từ trước nàng từ trong sách xem qua, đây là Thiên sơn kỳ hoa - Quỷ liên!
"Quỷ Liên, giải ngàn cổ, còn có công hiệu tăng công lực, Các chủ đừng lãng phí, lão phu muốn xem ngươi ăn hết nó mới an tâm." Nhị trưởng lão chớp chớp ánh mắt nói.