Editor Hoa Trong Tuyết
Hôm sau, nha hoàn gia đinh quỳ đầy trước sân viện của Mộc Nguyệt Tình.
Chỉ nghe âm thanh ném vỡ răng rắc truyền ra từ cửa sổ đang đóng chặt, ngay sau đấy là tiếng kêu bén nhọn đầy nóng giận của Mộc Nguyệt Tình: "Tất cả đều cút ra ngoài cho bản tiểu thư! Mộc Nguyệt Lương, ngươi là đồ tiện nhân ——!"
Đại phu nhân dẫn người vội vã chạy tới, khe khẽ nhẹ nhàng mở cửa phòng, thấy bên trong phòng là một mảng hỗn độn, kim ngân châu báu rơi đầy đất.
Mộc Nguyệt Tình tóc tai rối bời, thân thể co ro đứng ở trong góc, hai tay ôm gương mặt, trong miệng mắng: "Ta muốn giết chết ngươi, Mộc Nguyệt Lương, ta muốn giết chết ngươi!"
"Tình nhi, đã xảy ra chuyện gì?" Đại phu nhân đỡ nữ nhi dậy hỏi.
"Mẫu thân, ta......" Mộc Nguyệt Tình nghẹn ngào nói không ra lời, nàng chậm rãi buông đôi tay, ngẩng đầu lên, đại phu nhân cẩm lấy tay của nàng, cảm thấy giật mình ——
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Nguyệt Tình lại xuất hiện những vệt đỏ tươi như vết máu! Nhất là hai bên má, từng vệt đỏ tươi trên khuôn mặt trắng nõn, quả thật nhìn thấy mà ghê!
Đâu còn là đại tiểu thư khuynh quốc khuynh thành?
"Mẫu thân, tại sao có thể như vậy? Rõ ràng người của chúng ta thấy Mộc Nguyệt Lương nhận lấy mẫu đơn ngũ sắc, còn đưa tay chạm vào phấn hoa. Lúc trước ta đã uống thuốc phòng ngừa, tại sao triệu chứng lại xuất hiện trên người ta, nàng ta lại không bị gì? Tại sao!" Mộc Nguyệt Tình gần như nổi điên mà hét lên.
Đại phu nhân vỗ vỗ sau lưng nữ nhi để trấn an, nàng ta không ngờ tới nhanh như vậy Mộc Nguyệt Lương đã biết được đặc tính của mẫu đơn ngũ sắc, còn lấy phấn hoa sử dụng trên người tình Nhi.
Những ngày qua nàng ta đã cố ý tăng cường ám vệ canh giữ, Mộc Nguyệt Lương làm sao có thể thừa lúc không có người mà đột nhập vào? Đến tột cùng chỗ dựa sau lưng Mộc Nguyệt Lương là ai?
Nàng ta nghĩ thế nào cũng sẽ không nghĩ ra, người Mộc Thất sử dụng là thủ hạ tinh anh của Nhiếp Chính Vương. Sợ rằng người đời đều không tin tưởng, Nhiếp Chính Vương yêu mị cao cao tại thượng lại coi trọng một nha đầu hoang dã......
"Còn nhiều thời gian, chúng ta muốn báo thù cũng không thể gấp gáp." Đáy mắt đại phu nhân thâm sâu, sâu xa nói.
"Hình dạng ta hiện tại như vậy sao có thể xuất giá? Tề vương Điện Hạ nhìn thấy dáng vẻ xấu xí này của ta, hắn...... hắn còn có thể chạm vào ta sao?" Mộc Nguyệt Tình dùng tay che đi khuôn mặt ủ rũ nói.
"Ngươi yên tâm, mẫu thân nhất định tìm đại phu tốt nhất chữa trị hết vệt đỏ trên mặt ngươi, nhất định không lưu lại chút dấu vết nào. Mẫu thân nhất định để ngươi trở thành chính phi của Tề Vương, ông ngoại ngươi là Trấn NamVương đương triều, nắm binh quyền trong tay, Tề Vương muốn kết thân còn không kịp. Tề Vương là nhi tử xuất sắc nhất của Hoàng Thượng, vị trí thái tử sớm muộn gì cũng là của hắn, tương lai ngươi cũng sẽ là hoàng hậu. Về phần tình cảm phu thê, mẹ quý nhờ con chỉ cần có biện pháp nhanh chóng để ngươi mang thai, ngồi vững ở vị trí chính phi. Ngươi vì hậu vị, nhất định phải nhẫn nhịn thù hận hôm nay, sau này sẽ cho Mộc Nguyệt Lương chết không có chỗ chôn!" Đại phu nhân híp con ngươi, lạnh lùng nói.
Mộc Nguyệt Tình cắn chặt răng nói: "Tinh nhi hiểu, nhưng...... hình dạng bây giờ của Tình Nhi không thể nào đội mũ phượng đi gặp người, bây giờ nên làm thế nào?"
Đại phu nhân đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, cầm lên mũ phượng hoa lệ bằng vàng, con mắt sắc bén thâm trầm.
Phong tục kết hôn của Đại Lịch có chút khác với các quốc gia khác, tân nương không trùm khăn voan, chỉ gắng châu ngọc làm thành rèm che phía trước mũ phượng, làm nổi bật lên nhan sắc kiều diễm của tân nương.
Hình dạng của Tình nhi bây giờ, càng dùng son phấn che kín dấu vết, thì dấu vết này càng hiện lên rõ ràng!
Trên mặt đại phu nhân hiện lên vẻ dữ tợn, nói với nha hoàn đứng ngoài cửa: "Người đâu, đi gọi Tam Tiểu Thư tới đây!"
Đại phu nhân đưa Mộc Nguyệt Tình vào phòng trong, chỉ cần lắng nghe.
Tam tiểu thu trầm mặc ít nói Mộc Nguyệt Ninh được bọn nha hoàn đưa vào phòng, nàng cung kính hành lễ nói: "Nữ nhi vấn an mẫu thân, Nhị tỷ tỷ."
Đại phu nhân nhẹ nhàng buông ly trà trong tay xuống, đưa ngón tay mang giáp vàng nâng cằm Mộc Nguyệt Ninh lên, quan sát một lát nói: "Hình dáng Ninh nhi càng ngày càng xinh đẹp, mắt ngọc mày ngài, rất động lòng người."
Nàng đứng dậy nói chậm rãi bên tai Mộc Nguyệt Tình: "Chỉ là, dáng vẻ không giống ta chút nào, ngược lại càng ngày càng giống tiện nhân Mai phu nhân kia!"
Sắc mặt Mộc Nguyệt Ninh trắng bệch, quỳ xuống đất nói: "Mẫu thân nói đùa, mẫu thân là mẫu thân của Ninh nhi, nếu Ninh nhi đã làm sai điều gì, xin mẫu thân nói ra, Ninh nhi nhất định sửa chữa......"
Pằng!
Một cái tát đánh vào mặt, Mộc Nguyệt Ninh bụm má, nắm tay siết chặc giấu trong tay áo, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mà không biết.
"Ngươi có biết hình dạng an phận thủ thường hiểu biết lý lẽ này của ngươi giống con tiện nhân kia như đúc! Lúc đầu Mai phu nhân chỉ là con hát đê tiện thấp hèn được tướng gia mang về phủ, lại vương vấn với tình lang bên ngoài cùng tình lang bỏ trốn, tướng gia
phái người giết tình lang của nàng, nàng quỳ trên mặt đất cầu xin ta giữ lại tính mạng của nàng, cầu xin ta giữ lại đứa bé trong bụng nàng. Nếu không phải ta cầu xin tướng gia để nàng ra sau núi quy y lễ phật, nàng đã sớm rơi vào kết cục phải tự sát!
Ta vẫn nhớ hôm ấy, lúc sinh con, Mai phu nhân sinh khó, sinh hạ một bé gái liền đi. Ta thấy đưa trẻ sinh ra không nơi nương tựa, liền ôm về nuôi dưỡng, mười lăm năm sau, nàng trưởng thành chính là ngươi ngày hôm nay, Mộc gia Tam Tiểu Thư —— Mộc Nguyệt Ninh. Nếu không có ta, chỉ sợ ngươi chỉ là đứa con hoan hèn mọn, vừa sinh ra liền nhất định phải chết, ngươi đã biết chưa?" Đại phu nhân cúi đầu tiến tới gần Mộc Nguyệt Ninh, gằn từng chữ.
Sắc Mặc Mộc Nguyệt Ninh tái nhợt, cắn chặt môi dưới.
Lão ma ma phía sau núi đã sớm nói cho nàng biết thân phận của nàng! Chỉ là nàng vẫn kiêng kị đại phu nhân sẽ nói ra thân phận của nàng, nhiều năm qua vẫn thận trọng, trầm mặc ít nói, chỉ đợi ngày trả thù cho mẫu thân!
"Ninh nhi biết, ân tình của đại phu nhân Ninh nhi không có gì báo đáp." Mộc Nguyệt Ninh dập đầu nói.
Đại phu nhân đỡ Mộc Nguyệt Ninh dậy, cười nói: "Ninh nhi, chuyện đã qua mẫu thân không truy cứu nữa, ngươi và Tinh nhi đều giống nhau, đều là nữ nhi của mẫu thân, cho tới bây giờ mẫu thân vẫn đối xử giống nhan, cho nên Tình nhi gặp nạn, ngươi nhất định phải giúp nàng."
Mộc Nguyệt Ninh ngửi thấy hương thơm nồng đậm trên người địa phu nhân, trong lòng nôn mửa.
Đối xử như nhau?
Khi nào thì đại phu nhân đối xử như nhau? Nhị tỷ mọi thứ cầm kỳ thi họa đều tinh thông, nhiều lần lộ diện trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu, mà nàng thì cái gì cũng không biết! Nhị tỷ tỷ thích Tề Vương điện hạ, đại phu nhân liền tìm mọi biện pháp để nàng có thể cho Tề Vương điện hạ làm chính phi, nàng cũng giống tỷ tỷ thích Tề Vương, nhưng không làm được cái gì!
"Mẫu thân cứ nói, Ninh nhi nhất định giúp đỡ tỷ tỷ." Trên Mặt Mộc Nguyệt Ninh hiện lên ý cười nói.
Nàng không thể không giúp! Hôm nay nàng không có chỗ nương tựa, chỉ cần đại phu nhân mở miệng, là có thể gả nàng cho chi thứ hai của nhà quan viên nào đấy. Đừng nói là chi thứ hai, tệ nhất là làm thiếp thất, những năm qua nàng thấy nhà những quan viên này đối đại với thiếp thất có bao nhiêu tàn nhẫn, cuộc đời của nàng cũng không thể bị hủy đi như vậy......
Đại phu nhân chậm rãi mở miệng: "Mẫu thân muốn ngươi than thế Tình nhi làm tân nương một ngày, thay nàng hoàn thành nghi thức bái đường, sau đó mẫu thân sẽ phái người đưa ngươi trở về, có làm được không?"
Mộc Nguyệt Ninh trong lòng chấn động, muốn nàng thay thế Mộc Nguyệt Tình gả cho Tề Vương?
Lòng của nàng đau như dao cắt, Tề Vương điện hạ là người nàng ái mộ nhiều năm, muốn nắm tay hắn vào hỉ đường, lại phải nhường hắn cho nữ nhân khác, mà mình chỉ là thế thân......
Vân Hồng Mai, Mộc Nguyệt Tình, mối thù này sớm muộn gì nàng cũng phải báo!
"Tất cả nghe theo sắp xếp của Mẫu Thân." Mộc Nguyệt Ninh nhàn nhạt đáp.
Máu tươi theo lòng bàn tay chảy vào trrong tay áo, nhưng nàn không cảm thấy chút đau đớn nào, bởi vì trong lòng nàng đang bị cào xé còn đau đớn gấp vạn lần!
"Được, chuyện này không được để người khác biết, chỉ cần làm xong chuyện này, ngươi vẫn là tam tiểu thư phủ thừa tướng, tiền đồ vô hạn." Đại phu nhân cười nói.
Mà hiện tại trong mắt Mộc Nguyệt Ninh, như nhìn thấy hình dạng đại phu nhân cả người đầy máu bò đến trước mặt nàng cầu xin......
**
Ban đêm, Lãm Phương viện.
Mộc Thất cửi y phục ra, day day huyệt thái dương, đột nhiên, ánh nến bên trong phòng bị gió thổi tắt.
"Trầm Thu, đi đèn đốt." Mộc Thất nhàn nhạt giọng nói.
Nhưng xung quanh cũng không có ai lên tiếng, nàng vừa định đứng dậy, lại cảm thấy một luồng lực mang theo hương sen nhàn nhạt đánh về phía nàng, ngay sau đó, nàng lọt vào một lòng ngực ấm áp ba đạo.
Một lúc sau giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu: "Tiểu Thất thân thể ấm áp mềm mại, Bổn Vương thật là thích......"