Editor Hoa Trong Tuyết
Động băng tối đen, ngọn đuốt nhanh chóng bị bóng tối cắn nuốt.
Mộc Thất rút kiếm cắm vào vách tường, muốn dùng phương pháp này leo lên đỉnh, ai ngờ khi đạp tuyết kiếm cắm vào thì giống như chạm phải cơ quan nào đấy, vách tường dưới chân nàng bỗng nhiên sụp đổ, cả người nàng cũng theo đấy mà rơi xuống......
Trong lúc mơ hồ, Mộc Thất nghe được âm thanh quen thuộc vang lên bên tai: "Hắn là đứa bé duy nhất trong hoàng tộc Tuyền Ky có máu thuần âm, cung chủ Ma Cung muốn lấy máu hắn luyện ma công, nhất định phải hợp tác với ta."
Đó là giọng của sư phụ Mông Trần! Mộc Thất muốn mở miệng gọi người, lại phát hiện âm thanh của mình yếu ớt như muỗi, nhẹ nhàng như không tồn tại.
Một âm thanh khác đáp lại: "Tin tức của tế ti Mông Trần quả thật rất nhanh nhạy, bổn cung chủ vì muốn láy được máu thuần âm của hoàng tộc Tuyền Ky mới đầu quân cho Hoàng Đế Tuyền Ky, rốt cuộc hôm nay con mồi đã xuất hiện, bổn cung chủ đồng ý hợp tác với ngươi. Chỉ là Đại Hoàng Tử là một nam tử, dù là máu thuần âm cũng có thể phát sinh biến cố bất cứ lúc nào, làm sao có thể chờ được đến mười năm sau lấy máu?"
"Cung chủ không cần phải lo lắng, ta đã cứu hắn trước khi hắn bị tế sống, từ đó trong mắt Hoàng Thượng không còn người con này. Đây là động băng khí lạnh rất mạnh, chúng ta chỉ cần nhốt hắn ở đây mười năm, đảm bảo là máu chí âm, cung chủ thấy thế nào?" Mông Trần lạnh lùng nói.
Mộc Thất không thể tin được, đây là sư phụ Mông Trần của nàng sao? Làm sao người có thể chỉ vì muốn lấy được máu chí âm mà có thể nhốt một người trong động băng suốt mười năm trời?
Sư phụ lấy máu chí âm là để cứu nàng, vì nàng, chuyện tàn độc nhất thế gian sư phụ vẫn làm!
Hoàng Tử này chỉ mới là một đứa trẻ? Mộc Thất thật sự muốn thấy được tình trạng của hắn, để lật đổ suy đoán trong lòng mình......
"Buông ta ra!" Một giọng nói trẻ con non nớt vang lên.
"Một đứa con bị Hoàng Thượng vức bỏ có cái gì hay để ầm ĩ! Ngươi có biết nếu không phải bổn cung và tế ti Mông Trần cứu ngươi…. thì ngươi cũng sẽ giống Hoàng Hậu bị lột da róc xương trước mặt mọi người rồi! Bốn mươi chín viên cốt châu này là hạt châu hoàn mỹ nhất bổn cung chủ từng thấy, bổn cung chủ rất là thích, liền cho bọn họ niêm phong cất trong địa cung, lúc nào cũng có thể nhìn thấy." Cung chủ Ma Cung cười khẩy nói.
"Nếu như ngươi dám nhục nhã mẫu hậu của ta, ta sẽ cho ngươi xuống địa ngục......" đứa trẻ cắn răng nghiến lợi nói.
"Xuống địa ngục? Người đâu tiên xuống đại ngục không phải là Đại Hoàng Tử sao, ngươi phải chờ mười năm ở đây, chờ đợi cái chết đến với ngươi, ha ha......" Tiếng cười quỷ dị vang dội khắp động băng.
Cửa động bị đóng lại, đứa trẻ la to: "Thả ta đi ra ngoài! Thả ta đi ra ngoài......"
Mộc Thất nhìn thấy một bóng dang yếu ớt ngồi trong góc, quả đấm nhỏ của hắn đập vào tường băng làm tay rớm máu, nhưng làm gì cũng không lay động được vách tường băng.
"Mẫu thân, mẫu thân...... hài nhi vô dụng, hài nhi không cứu được ngươi......" Âm thanh của hắn khàn khàn, cuối cùng chỉ có thể phát ra tiếng lẩm bẩm.
Mộc Thất không chạm được vào hắn, nhưng trong lòng lại có một loại đau đớn không nói lên được.
Nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, cùng hắn chờ đợi trong bóng tối.
Chờ đợi cái chết đến đối với bản thân mình là một chuyện rất tàn nhẫn, huống chi là đối với một đứa bé năm tuổi, thì không chỉ là tàn nhẫn.
Nếu như muốn hi sinh hắn đổi lấy cuộc sống tạm bợ của nàng, nàng tình nguyện bình thản qua đời ở tuổi hai mươi......
Mộc Thất thấy hình ảnh trước mắt đột nhiên biến hóa, nàng biết mình tiến vào ảo cảnh, cái cảnh này vừa gặp có thể là ký ức Đại Hoàng Tử nước Tuyền Ky nhớ lại!
Nàng nhìn thấy qua mười năm, hoàng tử vô tình mở ra ấn phù mà tổ tiên hoàng tộc Tuyền Ky lưu lại, này ấn phù này có thể dịch chuyển không gian, cho hắn thêm cơ hội sống lại thêm một lần!
Trong lúc hắn mở ấn phù ra, Mông Trần đột nhiên xuất hiện, hắn dùng đỉnh
Không Động đánh nát một góc ấn phù.
Ngay sau đó, cả động băng trở nên tối mù mịt......
Ngay sau đó, tất cả trở lại mười năm trước, sự việc khi Đại Hoàng Tử còn là một hài nhi năm tuổi lại diển ra! Thì ra ấn phù tồn tại là giúp hắn trở lại lúc mình năm tuổi, cũng chính là lúc Hoàng Hậu mới bị xử tử......
Hoàng Tử quỳ gối trước mặt Mông Trần và cung chủ Ma Cung, dập đầu nói: "Cung chủ có thể cho ta gia nhập Ma Cung hay không, ta thù hận nước Tuyền Ky, ta với Cung Chủ là người đi chung con đường. Góp sức làm việc giúp cung chủ tốt hơn nhiều so với việc bị nhốt trong động băng, không phải sao?"
Mông Trần cười lạnh: "Ngươi đồng ý trở thành sát thủ?"
"Vâng" Hoàng Tử không chút do dự nói.
Mộc Thất như nhìn thấy được sự sự lạnh lẽo và ngoan độc trong mắt Đại Hoàng Tử, ánh mắt này giống như đúc với ánh mắt của Sở Vân Mộ!
Nàng nhìn thấy Đại Hoàng Tử gia nhập Ma Cung làm sát thủ, ở trong địa cung luyện tập mười năm, giết hết toàn bộ kẻ địch, toàn thân đẫm máu, mang trên người mặt nạ, đi lên vị trí sát thủ cao nhất Ma Cung, đứng đầu sát thủ Ma Cung......
Cũng thấy Hoàng Tử chịu nhục, luyện công phu, phải ăn sinh tử cổ, mới được cung chủ Ma Cung tin tưởng......
Ma Cung chung chủ trong lòng âm mưu, tính toán hẹn ước với Mông Trần hai mươi năm sau ra tay vơi Đại hoàng Tử, cướp lấy mau chí âm, nhưng hắn không nghĩ tới, Đại Hoàng tử đã hạ độc hắn từ trước, lột da róc xương hắn, dằn vặt đến chết!
Hoàng Tử lấy được bí tịch ma công, một mình đánh bại hết toàn bộ cao thủ ma cung.
Ma Cung bị tiêu diệt, Đại Hoàng Tử đầu quân cho Hoàng Đê Đại Lịch, một đường đi thẳng lên vị trí trên cao.
Cuối cùng, dùng binh lính Đại Lịch chinh phạt nước Tuyền Ky, toàn thân mặc áo giáp vàng, áo bào dài tùy ý tung bay, đầu đội kim quan ngọc đỉnh, bước từng bước lên dài cao, quay đầu nhìn lại, lộ ra dung nhan tuyệt sắc điên đảo chúng sinh, lạnh lùng nói: "Giết không tha!"
Trong đầu Mộc Thất trống rỗng, Hoàng Tử kia quả nhiên là...... Sở Vân Mộ!
Sư phụ Mông Trần cũng tham gia vào sự việc nhốt Sở Vân Mộ mười năm dưới động băng, sau khi sống lại lại phải khổ luyện trong địa huyệt mười năm. Hại Hoàng Hậu Tuyền Ky và Sở Vân Mộ bị tế sông là mẫu thân của nàng thánh nữ thuần vu, bọn họ là người chịu tội thay......
Việc mẫu thân và sư phụ làm đều là vì nàng, Sở Vân Mộ khổ cả đời cũng là do nàng Mộc Thất tạo thành!
—— A Sở, a Sở của nàng......
Hắn lạnh lùng tàn khốc, lại xem nàng như bảo vật mà quý trọng.
Hắn sợ tối, lúc ban đêm lẻn vào phòng nàng mới có thể ngủ ngon.
Mỗi đêm hắn đều bị ác mộng quấy rầy, thì ra cơn ác mộng hai đời của hắn có liên quan đến nàng!
Nàng phải đối mặt với hắn như thế nào? Làm sao để chữa lành nghìn vạn vết thương trong lòng hắn?
**
"Tiểu Thất, Tiểu Thất......" Một loạt âm thanh quen thuộc đánh thức nàng.
Mộc Thất cảm thấy có một doi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng, làm nàng không thở nổi. Nhưng mùi hương sen nhàn nhạt quen thuộc lại làm nàng an lòng.
"A Sở......" Nàng thật thấp gọi.
"Ta ở đây." Sở Vân Mộ khẽ hôn lên búi tóc của nàng, dịu dàng nói.
"A Sở, thật xin lỗi......" Mộc Thất dùng đôi môi đã đông cứng hôn lên mặt hắn, khẽ nói