Edit Hoa Trong Tuyết
Nhưng đã quá muộn, từ sau lưng nàng Sở Vân Mộ lột cái áo cuối cùng, cầm ở trong tay chậm rãi nói: "Ta biết cái này, cái này gọi là...... áo lót, đúng không?"
Hắn nhìn một chút áo lót màu tím nhạt trong tay, nâng lên khóe môi nói: "Cái này màu sắc, Bổn Vương thích."
Mặt Mộc Thất liền đỏ như trái cà chua, nàng rút trâm cài tóc của Sở Vân Mộ ra, ném tới làm tắt ngọn đèn dầu.
Tối một chút, khỏi mất công hắn nhìn loạn!
Tóc đen của Sở Vân Mộ xõa ra trên giường, ánh mắt của hắn mềm mại nhìn Mộc Thất nằm trên người mình hai tay nàng luốn cuống không biết nên để ở đâu, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Hắn hận khôn thể đoạt được hết tất cả tốt đẹp của nàng, lại bởi vì thương tiếc mà không thể làm gì.
Khóe môi hắn nâng lên một đường cong tà mị, ở bên tai Mộc Thất phun nhiệt độ, sâu xa nói: "Nếu phu nhân không biết nên làm thế nào cũng không nên cậy mạnh, vẫn là nên để vi phu làm chủ đi, lần sau lại để cho nàng lên phía trên......"
Mộc Thất mơ mơ màng màng gật đầu một cái, đối diện với đại mỹ nhân ngọt ngào lừa gạt, đầu óc không tỉnh táo, miệng há to thở dốc lựa chọn tin tưởng hắn.
Chỉ là sau này nàng mới biết, ‘lần sau’ mà hắn nói lại lâu như vậy......
Sở Vân Mộ chợt động đè trên người nàng, tóc đen của hắn rơi trên vai Mộc Thất, hiện tại ở trong mắt nàng chỉ có một khuôn mặt phóng đại lẳng lơ tuyệt sắc.
Hắn nhẹ nhàng cúi đầu xuống, một lần nữa hôn lên cánh môi mềm mại đẹp đẽ của nàng, trằn trọc lưu luyến......
Cặp tay thon dài kia cũng cởi bỏ trói buộc trên người nàng, ở trên da thịt của nàng đốt lên từng ngọn lửa.
Mộc Thất cảm thấy ngày càng thiếu dưỡng khí, cơ thể nóng bỏng cùng không khí hít thở không thông làm cho lý trí của nàng cảm nhận từng đợt tê dại.
"Tiểu Thất, Tiểu Thất......" Sở Vân Mộ lẩm bẩm nói nhỏ bên tai của nàng.
Một luồng khí nóng ở vong quanh bên tai của nàng, Mộc Thất giống như bị dong điện cao thế đánh trúng, muốn nói, há miềng lại phát ra âm thanh mắc cỡ.
Nàng cắn thật chặt môi dưới, muốn dùng đau đớn làm mình thanh tỉnh, tuyệt đối không muốn phát ra cái loại âm thanh đấy.
Một đôi tay thon dài lướt qua thăm dò, nhẹ nhàng đẩy ra hàm răng cắn chặt của nàng, tránh cho nàng căn nát môi của mình.
"Đừng cắn, ta sẽ đau lòng." Âm thanh mê người của Sở Vân Mộ truyền đến, câu hồn phách người.
Rèm che nhẹ nhàng rũ xuống, che kín một phong cảnh đẹp dưới ánh trăng.
Trong phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc thật thấp, trong lò đốt hương nhang an thần, nhưng lúc này người trong phòng cũng không hề ngủ......
"A ——!" Một tràng âm thanh đau đớn truyền ra.
Nàng đau đến muốn chết!
Sở Vân Mộ thương tiếc nhìn người trên giường, âm thanh trầm trầm dỗ dành nói: "Đừng sợ, rất nhanh sẽ xong......"
Đầu óc nàng hỗn loạn, Mộc Thất quay đầu đi, đỏ mặt nói: "Chàng...chàng nói, không cho phép gạt người......"
Sở Vân Mộ khẽ hôn lên đôi mi của nàng trong đôi mắt sâu thẩm không hề có chút ý tứ bỏ qua cho nàng.
Sau nửa canh giờ, một cái cánh tay sáng bóng đưa ra ngoài màn, lại bị bá đạo kéo trở về.
"Đừng nghĩ chạy trốn, một đêm này còn rất dài thời gian......" Mắt phượng hẹp dài của Sở Vân Mộ hiện lên tia giảo hoạt.
"Không...... không được......" Mộc Thất cố gắng đẩy hắn ra nói.
"Phản đối không có hiệu quả." Đại mỹ nhân trên người vô sỉ trả lời.
Một lúc lâu sau, đến hơi sức nói chuyện Mộc Thất cũng không có, chỉ có thể mặc cho hắn dày vò.
Nàng chính là chân chính biết được hậu quả nếu chọc cho Sở mỹ nhân nổi cơn ghen, hơn nữa tự thề rằng bản thân không nên tự
ý đi trêu chọc hắn!
**
Hôm sau, Mộc Thất ngủ đến giữa trưa mới tỉnh.
Nàng nhìn bốn phía một chút, chăn gối trên giường đã được đổi mới sạch sẽ, trên người của nàng cũng mặc bộ đồ rộng rãi trắng mềm, chắc là do Sở Vân Mộ làm.
Mộc Thất thấy trên người mình có một mùi thơm nhàn nhã, cả người nhẹ nhàng mà sung sướng, giấc ngủ này rất là an ổn.
Nàng lật người trên giường suy nghĩ một chút, lại có chút không yên bước xuống đất.
"Đáng chết, Sở Vân Mộ cái tên khốn kiếp này!" Mộc Thất cắn răng nghiến lợi nói.
Người của nàng đau đến muốn chết, tất cả đều trách hắn!
"Mới vừa tỉnh ngủ đã kêu tên của bổn vương, ái phi của bổn vương đúng là tình ý thắm thiết." một giọng nói mang ý cười từ cửa truyền đến.
"Ngươi ta đau, đỡ ta đứng lên." Mộc Thất đưa ra một cánh tay, một tay khác lau lau đôi môi sưng đỏ của mình, cái bộ dáng này làm sao nàng có thể bước ra khỏi cửa!
Sở Vân Mộ ôm lấy trên đất người, đặt nàng trên giường, ra lệnh nha hoàn ở trên giường bày một cái bàn, trên bàn đều là thức ăn môc thất thích.
"Những thức ăn này đều là vi phu tự mình làm, bên trong chén canh này có rất nhiều dược liệu bổ huyết, phải uống sạch mới được."
Sở Vân Mộ cầm lên một đôi đũa bạc, gắp thức ăn bỏ vào trong chén của Mộc Thất đầy tràn giống như ngọn núi nhỏ.
Mộc Thất ho khan một cái nói: "Ta cũng không phải là phụ nữ có thai, không cần bày bàn ăn ở trên giường."
Mắt phượng của Sở Vân Mộ chau lên nói: "Nếu như tiểu thất muốn làm phụ nữ có thai, vi phu cần phải cố gắng thêm một chút."
Mộc Thất nhịn lửa giận, nói thật nhỏ: "Cái chén này khác gì chậu rửa mặt, ta sao có thể uống hết?"
Sở Vân Mộ cười như không cười dính sát nói: "Nếu uống không hết, vi phu giúp nàng ôn lại chuyện đêm qua......"
"Không cần! Ta uống....uố...ng!" Mộc Thất đẩy hắn ra, thẹn thùng nghiêm mặt, vùi đầu ăn canh ăn cơm.
Sở Vân Mộ cưng chiều nhìn nàng, giúp nàng vén lại tóc rơi trên mặt, sau đấy ngồi qua một bên.
Tiểu Thất là trân bảo trong lòng bàn tay hắn, hắn nguyện ý mang tất cả những gì trân quý nhất của mình dâng lên cho nàng, chỉ cần nàng vĩnh viễn vui vẻ......
Nếu có người dám làm tổn thương nàng dù chỉ là một sọi tóc, chắc chắn hắn sẽ lóc thịt róc xương người kia!
------ lời ngoài mặt ------
Tiểu Thất: đau cả người, đều tại ngươi!
A Sở: không sai, trách ta, buổi tối ta sẽ bồi thường đưa cho ngươi......
Tiểu Thất:......