Editor: Hoa Trong Tuyết.
Sau một khắc, nàng rơi vào một lồng ngữ quen thuộc, cảm giác an toàn ập đến làm cả người nàng đều thả lỏng......
"Người hại nàng, đều phải chết!"Hai mắt Sở Vân Mộ tràn ngập sát khí, giống như Tu La trong địa ngục.
Hắn đoạt lấy trường kiếm trong tay thị vệ, vận đủ mười phần sức lực, mãnh liệt xuất thủ.
Một cỗ lực cường đại phóng ra, đánh úp về phía Vân Chiến Viễn, xuyên thảng vào bụng hắn ta!
Vân Chiến Viễn phun ra một ngụm máu tươi, lại giống như không cảm nhận được đau đớn, rút kiếm trong bụng ra, quay đầu đánh về phía Hoàng Đế.
Trên điện đại thần loạn thành một đoàn, nhóm thị vệ trước mặt Hoàng Đế không ngăn được Vân Chiến Viễn đang tẩu hỏa nhập ma, liên tục bị đánh bại lui về phía sau.
"Hộ giá, hộ giá......" Sắc mặt Hoàng Đế xanh trắng bước ra khỏi long ỷ trốn ra phía sau.
Sở Vân Mộ kéo tay Mộc Thất, đưa nàng ra sau lưng che chở, nhếch môi cười lạnh nói: "Vân Chiến Viễn, các tướng lĩnh của ngươi sợ rằng đã bị sài lang ăn mất đến xương cũng không còn rồi, thư từ những ngày qua ngươi nhận được đều là do Bổn Vương ngụy tạo, thật vô cùng buồn cười vô cùng ngu xuẩn......"
Vân Chiến Viễn chợt dừng lại, hai mắt đầy tơ máu nhìn về phía Sở Vân Mộ, đáy mắt dâng lên vẻ hồ nghi.
"Bổn vương đã sớm phái người đi thu phục những phản tướng phản binh kia, Hổ Phù cũng nằm trong tay Bổn vương, ngươi không có viện binh, cùng lắm chỉ có một nhóm binh lính ngu ngốc hăng hái chiến đấu cho đến chết mà thôi." Mắt phượng của Sở Vân Mộ tràn ngập hàn khí, giống như người đứng trên cao nắm tất cả sinh tử trong tay.
Đây là lần đầu tiên Mộc Thất thấy người nam nhân là núi dựa sau lưng mình cường đại đến mức nào, cường đại đến mức có thể nắm tất cả trong tay, tính toán không chút sai sót, trăm trận trăm thắng.
Nhưng trong lòng nàng vẫn mơ hồ lo lắng, không ai sẽ vĩnh nắm được mọi thứ trong tay, nếu như có một ngày hắn bị nguy hiểm bao vây, tứ cố vô thân, nàng phải làm như thế nào mới giúp được hắn?
Nàng muốn sóng vai cùng hắn đối mặt với nguy hiểm, nhất định phải trở nên mạnh hơn, đến mức có thể chính mình đảm đương một phía!
Sở Vân Mộ nhận thấy người sau lưng hơi run rẩy, lại càng nắm chặt tay nàng.
Tiểu Thất của hắn, chỉ một mình hắn mới có thể khi dễ, những người khác nếu dám làm cho nàng bị uất ức, nhất định hắn sẽ trả lại gấp trăm lần!
"Không thể nào...... không thể nào!" Vân Chiến Viễn tức giận trợn trừng mắt hai mắt, lạnh lùng nói.
"Lão phu huấn luyện tám ngàn tử sĩ, mọi người đều là tinh anh, làm sao có thể để ngươi dễ dàng được như ý? Đừng hòng gạt lão phu, đội quân của lão phu rất nhanh sẽ tấn công vào cửa thành, các ngươi đều phải chết! Đều phải chết!" Vân Chiến Viễn gầm thét.
"Lão gia, chẳng lẽ ngươi không nghe nói đến sát thủ thập tam sát của bổn vương sao? Đội quân của ngươi bổn vương sớm đã cài người vào trong, muốn công phá ngược lại rất dễ dàng......" Sở Vân Mộ lạnh nhạt nói.
"Sở ái khanh, cứu giá, mau cứu giá!" Mắt Hoàng Đế nhìn thấy thủ hạ đều chết dưới tay thủ hạ củaVân Chiến Viễn, run sợ đến mức hai chân xụi lơ.
Trên điện ngoại trừ Sở Vân Mộ, căn bản không có ai là đối thủ của hắn!
Sở Vân Mộ thoáng nhíu mày: "Nhưng thần nghe nói hoàng thượng có ý định sau khi lấy được hổ phù của Trấn Nam Vương, sẽ phái binh diệt trừ thần......"
"Trẫm giao toàn bộ binh quyền cho ngươi!" Hoàng Đế vội vàng nói.
Mộc Thất âm thầm cười một tiếng, mỹ nhân nhà mình đúng là rất thích bỏ đá xuống giếng lợi dụng người lúc gặp khó khăn...... dám ở thời khắc sống chết nói điều kiện với Hoàng Đế, trừ hắn ra còn ai có thể?
Nhóm người Vi Quang bất động, lẳng lặng quan sát, theo quốc sư nói, Nhiếp Chính vương của nước Đại Lịch tuyệt không phải là nhân vật tầm thường, hôm nay nhìn thấy, đúng là như thế.
Nguyên Tái chẳng biết đi vào từ lúc nào, cầm trong tay một vật
giao cho Sở Vân Mộ.
Cả người hắn đẫm máu, trên mặt không còn chút giảo hoạt ngây thơ thường ngày, mà là vẻ mặt tà mị lạnh lẽo.
"Hổ Phù ở đây, ba mươi vạn đại quân đã bị Nhiếp Chính vương nắm giữ!" Âm thanh rõ ràng của Nguyên Tái rõ ràng vang vọng khắp đại điện.
Thừa dịp Vân Chiến Viễn xoay người lại nhìn thì Mộc Thất siết chặt bảy ngân châm, nhanh chóng ra tay, phong bế bảy huyệt lớn trên người hắn.
Sau một khắc, nàng dùng đạp tuyết kiếm đam thẳng vào xương tỳ bà của hắn, phế công lực của hắn!
Sau khi Vân Chiến Viễn bị khống chế, thị vệ cung nhân tiến lên dọn dẹp, sau chốc lát, vết máu khắp điện biến mất không còn dấu vết, các đại thần nơm nớp lo sợ cũng trở lại chỗ ngồi.
"Tiểu Thất thật đúng là một nữ tử độc ác, thật xứng với lời lão già kia ‘ độc phụ ’." Sở Vân Mộ nói nhỏ bên tai Mộc Thất.
Mộc Thất né người qua một chút, xem như hắn muốn đùa giỡn với nàng thì cũng nên xem thời điểm một chút chứ......
"Làm độc phụ thì thế nào? Chàng còn ác độc hơn ta nhiều, có thể nói ‘ độc phu ’ cũng chẳng sai!" Mộc Thất dùng truyền âm hung hăng nói.
"Có thể làm ‘độc phu’ xứng thành một đôi với Tiểu Thất, Bổn vương rất vinh hạnh." Sở Vân Mộ không cần truyền âm, không tị hiềm chút nào cười yếu ớt nói.
Hoàng Đế siết chặt đốt ngón tay trắng bệch, không ngờ tất cả đều không ngoài dự đoán của Sở Vân Mộ!
" Chuyện Hoàng thượng đồng ý với thần mọi người đều biết, người cũng đừng lật lọng, hôm nay Hổ Phù ở đây, ba mươi vạn đại quân trong tay thần hiện tại ai cũng không thể hơn." Con ngươi âm lãnh Sở Vân Mộ nhìn Hoàng Đế.
"Trẫm đã đồng ý với ái khanh, liền chắc sẽ giữ lời." Hoàng Đế nói.
Không ngờ hắn lại xem thường Sở Vân Mộ.
Sở Vân Mộ tiền trảm hậu tấu đoạt được Hổ Phù, lúc nguy cấp buộc hắn giao binh quyền, tính toán từ đầu đến cuối, danh chính ngôn thuận nắm lấy ba mươi vạn đại quân.....
Chẳng lẽ Đại Lịch của hắn lại rơi vào tay Nhiếp Chính vương?
**
Một ngày này, trong kinh thành truyền ra ba tin tức lớn.
Một là Trăn Dương quận chúa có y thuật tuyệt thế cải tử hồi sinh, người đời đều biết.
Hai là chuyện quận chúa thất trinh là bị hãm hại cũng đã được làm rõ, Trấn Nam Vương bị cắt mất chức, giam vào đại lao, ít ngày nữa bị tịch biên gia sản xử trảm.
Ba là lời đồn Nhiếp Chính Vương võ công cái thế, ở trên điện bình định loạn đản, Hoàng Thượng hạ chỉ giao ba mươi vạn đại quân cho Nhiếp Chính Vương quản lý.
Mộc Thất nghe Trầm Thu nói xong, ném phi tiêu trong tay ra ngoài, hừ lạnh nói: "Rõ ràng là ta khống chế Vân Chiến Viễn, tại sao lời đồn trong kinh thành không nhắc đến ta, đáng chết, Sở Vân Mộ, bao nhiêu oai phong đều bị chàng chiếm hết
Cách đó không xa, một nam nhân nắm phi tiêu trong tay, dựa vào cửa ra vào, khóe môi nâng lên nụ cười giảo hoạt nói: "Tiểu Thất nói rất đúng, tất cả oai phong của nàng đều bị bản vương chiếm hết, không phải sao?"
Trầm Thu biết điều lui xuống......