Editor Hoa Trong Tuyết
Sở Vân Mộ ôm người trong ngực không ngừng an ủi, ánh mắt ôn hòa nói: "Được, ta đồng ý với nàng, trọn đời không rời, Tiểu Thất của ta......"
Khóe môi của hắn nâng lên thành một đường cong ấm áp, ánh sáng mặt trời chiếu ở trên mặt của hắn, mặt mày ẩn tình, giật nảy mình.
Mộc Thất vui mừng cười một tiếng, A Sở của nàng bước ra khỏi hắc ám, một người lạnh nhạt đứng dưới mặt trời, đây là hạnh phúc của nàng......
Sở Vân Mộ không hỏi nàng đã làm gì, cũng không chất vấn tại sao trên người nàng toàn là vết máu, hắn biết nhất định Tiểu Thất sẽ không bị thua thiệt, nhất định sẽ hành hạ lão gia hỏa Vân Chiến Viễn kia sống không bằng chết.
Hắn ôm Mộc Thất một mạch đi về phòng, phân phó người hầu chuẩn bị tốt nước ấm, chính hắn giúp nàng tắm rửa.
Mộc Thất bị hắn điểm huyệt ngủ, trong lúc hôn mê lại cảm thấy có một đôi tay ấm áp vỗ về gò má của mình, không khí xung quanh mang theo hương sen nhàn nhạt, nàng biết đó chính là đại mỹ nhân của mình, vì vậy không nhịn được cọ xát, lại cọ xát......
Nhưng có chút không đúng, bản thân mình giống như rơi vào bồn tắm, xung quanh nóng hổi nhưng mình lại không có cảm giác khó chịu, hình như là cởi quần áo......
Trong lòng Mộc Thất cả kinh, chẳng lẽ hắn giúp mình tắm?
Là vì nàng bị điểm huyệt, chỉ có thể mặc cho đại mỹ nhân muốn làm gì thì làm.
"Tiểu Thất sao lại đỏ mặt? Tại sao lại xấu hổ? Vi phu cũng không phải là chưa từng xem qua." Sở Vân Mộ nhíu mày nói.
Mộc Thất nghĩ nét mặt của hắn bây giờ hẳn là rất gian xảo, rất muốn ăn đòn, nhưng mà hắn hầu hạ tắm rửa thật sự rất thoải mái, làm cho nàng nhịn không được chìm vào giấc ngủ......
**
Tỉnh dậy, Mộc Thất cảm thấy cả người thoải mái trên người người đang mặc bộ lụa mỏng tử la, mùi hôi thối trên người cũng không còn, thay thế là mùi thơm ngát sạch sẽ.
Nghĩ tới còn có chuyện muốn nói với Sở Vân Mộ, nàng vội vàng nhảy xuống giường, hỏi Trầm Thu "Nhiếp Chính vương đang ở đâu?"
Trầm Thu vuốt vuốt cánh tay đau nhức nói: "Nô tì thấy Nhiếp Chính Vương phê duyệt tấu chương ở trong đình trên hồ."
Nhìn tiểu thư như gió xông ra, Trầm Thu lại mở miệng.
Mấy ngày nay tiểu thư phân phó nàng chăm só cho Nguyên Giáng vì cướp đoạt hổ phù mà bị thương, Nguyên Giáng kia liều mạng sai bảo nàng, vừa xoa bóp vừa làm chút điểm tâm......
Phục vụ cho hắn còn khó khăn hơn cả phục vũ nữ tử mang thai!
Nếu không phải có mệnh lệnh của tiểu thư, nàng nhất định sẽ nhân cơ hội này hành hạ hắn một phen, bỏ đi y phục của hắn bắt hắn mặc y phục nữ tử dắt đi trên đường thị chúng!
Một tiểu nha đầu đi tới nói: "Trầm Thu cô nương, sau khi Nguyên thống lĩnh tỉnh dậy liền cho người đi xung quanh tìm cô nương."
Chìm thu cắn răng nghiến lợi nói: "Biết......"
Mộc Thất chạy đến bên hồ, đình xây giữa hồ, xung quanh không có hành lang, người muốn vào đình chỉ có thể sử dụng khinh công.
Nàng điểm chân nhảy đến sau lưng Sở Vân Mộ, nhanh chóng cởi dày ra, nhẹ bước tiến lên.
Sở Vân Mộ cũng không ngẩng đầu, chỉ là nhàn nhạt hỏi "Đã tỉnh rồi hả?"
Mộc Thất dừng một chút, nhếch môi nói: "A Sở, có phải chàng điểm huyệt ngủ của ta, còn đích thân giúp ta tắm rửa?"
Trên mặt Sở Vân Mộ hiện lên nụ cười: "Dạ, đều là chuyện vi phu phải làm."
Hắn nghĩ nghĩ lại nói: "Mặc cho nàng y phục này nàng có thích không? Chính là vi phu tự mình chọn lại tự mình giúp nàng mặc."
Đúng là ở nhà chẩn bị sẵn mỹ kiều phu nha...... Mộc Thất đỏ mặt, dung dao đánh về phía hắn.
—— mỹ yêu tình này chiếm tiện nghi của nàng còn chưa nói, đã thế còn nói như đương nhiên không một chút ngượng ngùng!
Sở Vân Mộ nhẹ nhàng tránh được con dao của nàng, quay người lại lôi nàng vào trong ngực, thấy đôi chân trần như ngọc của nàng cau mày nói: "Sao lại không mang giày? Không sợ lạnh sao?"
Mộc Thất biết mình dùng sức mạnh đánh không lại hắn, không thể làm gì khác hơn là nói thẳng vào chính đề: "Ta tới nói cho chàng biết tin tức về kho bạc."
"Nói tiếp." Sở Vân Mộ một tay ôm trọn eo nàng, một tay phê duyệt tấu chương, chậm rãi nói.
Mộc Thất mở miệng nói: "Vân Chiến Viễn đã nói vị trí kim khố lẫn bí tịch Vân gia cho Mộc Nguyệt Tình, muốn mượn hận thù của nàng ta đối với ta, để cho nàng giúp Vân gia báo thù, mà người nàng ta muốn diệt trừ nhất chính là chàng."
"Vân Chiến Viễn muốn lấy kim khố làm mồi nhử, để cho Nam Cung Trạm đứng về phía hắn, nếu Nam Cung
Trạm trở thành thái tử, người đầu tiên hắn muốn diệt trừ chính là Nhiếp Chính vương quyền thế nghiên triều." Nàng bổ sung.
"Bổn vương sẽ không để cho hắn có cơ hội kia." Trong con ngươi Sở Vân Mộ mang theo ánh lạnh.
Về kiếm Vô Cực mà Vân Chiến Viễn nói có thể gây nguy hiểm cho A Sở, Mộc Thất suy nghĩ một chút vẫn là không nói cho hắn.
"Ta biết nhiều tin tức như vậy, hiện tại muốn đi phù Tề vương gặp hai vị muội muội một chút." Dứt lời, Mộc Thất cố gắng đứng dậy khỏi ngực Sở Vân Mộ.
Tay đặt trên eo nàng lại thêm mấy phần lực, Sở Vân Mộ đột nhiên cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng nói: "Tiểu Thất, nàng có chuyện gạt ta, về Vô Cực kiếm của Vân gia nàng không nói nửa chữ."
Mộc Thất vội vàng mở miệng: "Ta không có!"
Hắn vậy mà lại biết được sự tồn tại của kiếm Vô Cực!
Sở Vân Mộ cười như không cười nói: "Nếu như nàng muốn tối nay trên giường nói cho ta biết, ta cũng không ngại."
Mộc Thất hít sâu một hơi nói: "Được rồi, ta nói."
Đại mỹ nhân nếu muốn nàng mở miệng tất nhiên là có biện pháp, có thể nói dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào......
Nếu hắn đã biết, nàng cũng không có cách nào che giấu.
"Vân Chiến Viễn nói Vô Cực kiếm ở trong kim khố, Vô Cực kiếm ô Cực kiếm là dùng để đối phó chàng, mặc dù nói không biết nó lợi hại thế nào, có lẽ Vân Chiến Viễn có thể thông qua nó biết được ta và chàng vốn dĩ không thuộc thế giới này, uy lực của kiếm Vô Cực nhất định cũng không tầm thường, không thể để cho nó rơi vào tay của kẻ địch!" Mộc Thất nói.
"Nàng sợ nó làm ta bị thương, Tiểu Thất, nàng đang lo lắng cho ta sao?" Sở Vân Mộ xoa mái tóc dài của nàng, cười yếu ớt nói.
Mộc Thất trừng mắt liếc hắn một cái: "Chàng còn cười! Chúng ta phải đoạt lấy Vô Cực kiếm phá hủy nó, nếu không...... hậu quả khó mà lường được!"
"Vi phu tự có biện pháp, đừng động." Sở Vân Mộ nhặt giày của Mộc Thất lên, nhẹ nhàng giúp nàng mang vào.
Ánh mắt của hắn chuyên chú nghiêm túc, cầm chân của Mộc Thất, giống như đang cầm trân bảo hiếm thấy: "Nàng chỉ cần chăm sóc chính mình thật tốt, còn lại, vi phu sẽ lo lắng thay nàng."
Cả đời này Sở Vân Mộ chưa bao giờ vì bất luận kẻ nào cúi đầu, nhưng hắn nguyện cúi đầu vì Tiểu Thất, dốc hết sủng ái......
Mộc Thất cắn chặt môi dưới nói: "Không thể, A Sở, ta là thê tửu của chàng, chàng nên để ta cùng nàng kề vai chiến đấu, nếu để ta trở thành nữ nhân yếu đuối ở sau lưng chàng cần chàng bảo hộ, như vậy ta và những hồng nhan vô dụng kia có gì khác biệt?"
Sở Vân Mộ cưng chiều vuốt ve người đang xù lông trong ngực mình, nheo lại mắt phượng nói: “Được, vi phu sẽ không trói buộc nàng, sẽ đi theo nàng."
Mộc Thất cúi đầu xuống khẽ chạm vào khuôn mặt của hắn, sau đó động thân đi về phía phủ Tề Vương.
Sở Vân Mộ ngước mắt nhìn nàng, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Trên cõi đời này Tiểu Thất là nữ tử hắn quý trọng nhất......
Ôn nhu hoạt bát của nàng chỉ thuộc về hắn, lúc không có hắn bên cạnh, nàng so với những người khác còn kiên cường hơn......
Đợi Mộc Thất đi xa, Sở Vân Mộ phân phó nói: "Nguyên Lẫm, phái người bảo vệ an toàn Vương Phi, không được có nửa điểm sai lầm."