Editor: Hoa Trong Tuyết
A Sở đang uống thuốc?
Trong lòng Mộc Thất chấn động, đẩy cửa vào, cửa phòng mở ra vừa vặn đụng phải mũi Nguyên Giáng.
Nguyên Giáng bịt mũi hành lễ nói: "Tham kiến Vương Phi! Gia mới vừa nghỉ ngơi, hay là Vương Phi trước tiên cứ về trước....."
"Khụ khụ!" Ho khan không phải là Mộc Thất, mà là người trên giường không kềm nén được tính tình Sở Vân Mộ.
Nguyên Giáng quay đầu lại hai mắt giật giật, gia không phải nói muốn tha để bắt không phải sao?
Không phải gia nói muốn giả vờ bị thương, để chiếm toàn bộ quan tâm của Vương Phi sao, tránh cho tình địch thừa cơ lợi dụng lúc mình vắng nhà không phải sao? Nhưng phòng tuyến của gia trước mặt Vương Phi, luôn dễ dàng thất bại như vậy......
Mộc Thất thấy Nguyên Giáng bưng chén thuốc, nhíu mày hỏi: "Vương gia bị thương?"
Nguyên Giáng thấy hai chân Vương Phi trần trụi chạy đến đây, nhất định là trong lòng lo lắng cho gia, hắn không khỏi có chút cảm thấy khó cả đôi đường, cắn răng nói: "Gia đúng là...... bị thương một chút, Vương Phi ngài cũng phải chú ý thân thể mình, thật ra gia bị động xương cốt nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, sức khỏe của gia đã sớm khôi phục......"
‘Mỹ nhân’ yếu đuối trên giường sắc mặt âm trầm, lạnh nhạt nói: "Còn dám nhiều lời, Bổn vương sai người lột sạch ngươi ném vào phòng nha đầu Trầm Thu bên cạnh Vương phi, như thế nào?"
Hai hàng máu mũi của Nguyên Giáng từ từ chảy xuống, hắn đưa tay lên miệng làm quẹt đi, ngoan ngoãn lui ra, thuận tiện khép cửa.
Để hắn trở thành con dê nhỏ lọt vào trong chén của Trầm Thu? Hắn không bị cắt thành tám khúc thì mới là lạ!
Bên trong nhà chỉ còn lại hai người là Mộc Thất và Sở Vân Mộ.
Mộc Thất cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm không ít, mới hai ngày ngắn ngủn, nàng lại có loại cảm giác kinh niên, giống như đã trải qua sanh ly tử biệt.
Lấy trực giác nhạy bén của một bác sỹ, nàng đã dò xét ra, người trên giường hơi thở vững vàng, tinh thần bình thường, toàn thân không có một chỗ bị thương......
Sở Vân Mộ thấy người trước mắt hồi lâu cũng không có một tiếng động, vén mành trướng lên giương mắt nhìn, lại thấy nàng cả người mặc y phục trắng, tóc đen xõa dài.
Vội vàng đi tìm hắn, ngay cả giày nàng cũng không mang......
Thấy nàng như vậy, ghen tức trong lòng Sở Vân Mộ tiêu tán hết, trong mắt dâng lên nhàn nhạt thương tiếc, kêu một tiếng: "Tiểu Thất, tới đây......"
Mộc Thất chậm rãi đi tới, ngẩng đầu lên cười lạnh giảo hoạt.
Đột nhiên, Mộc Thất đặt tay lên cảnh huyệt của Vân Mộ, trong tay có thêm ba viên độc dược.
"A Sở, chàng muốn giả vờ bị thương hù chết ta sao? Chàng có biết ta vừa nghĩ tới việc chàng mạo hiểm nguy hiểm tính mạng đi núi Hắc Vân, trái tim ta cũng muốn nhảy ra ngoài! Thấy chàng vì ăn dấm mà giả bệnh, ba viên độc dược này liền cho chàng một viên......" Mộc Thất cười lạnh nói.
Sự phụ Nhiên ông là người quen cũ của các chủ tàng dược các, vả lại chủ nhân của tàng dược cát vốn ngưỡng mộ sư phụ nhiều năm, nàng tất nhiên tin tưởng sư phụ nhất định tìm được cóc ngũ sắt.
Ai ngờ không đợi nàng nói, Sở Vân Mộ đã chuốc nàng hôn mê, tự mình đi núi Hắc Vân bắt cóc ngũ sắc!
Nàng ở đây lo lắng cả ngày, vậy mà Sở Vân Mộ vì ghen tuông lại ở đây giả vờ bị thương!
Sở Vân Mộ nhẹ nhàng né tránh, ném độc dược đến góc tường, vươn tay ra ôm Mộc Thất vào lòng, cúi người vuốt ve đôi chân lạnh ngắt của nàng, trong mắt mang theo nhu tình nhàn nhạt.
Tiểu Thất của hắn đang lo lắng vì hắn, trong lòng của nàng đều tràn ngâp là hắn, hắn rất hài lòng......
"Tiểu Thất, là vì phu không tốt." Hơi thở ấm áp của Sở Vân phun trên cổ Mộc Thất, "Nhưng đúng là vi phu bị sốt cao!"
Mộc
Thất đưa tay đặt lên trán hắn, hơi nóng, lại đưa tay sờ lên mạch đập, cho ra kết luận chính xác—— hắn nhiễm phong hàn.
Sở Vân Mộ từng bị giam nhiều năm trong động băng, có thể hắn có thể chịu được rét lạnh đến cực hạn, vốn không dễ dàng bị thương hàn, trừ phi là nơi vô cùng lạnh lẽo......
Hắn đi núi Hắc Vân chắc là chịu không ít đau khổ......
Mộc Thất không cưỡng được tính trẻ con của Sở Vân Mộ, thở dài nói: "Được rồi, ta không trách chàng. Ta muốn nghe chàng kể lại chuyện đi bắt cóc ngũ sắc, không cho gạt ta."
Sở Vân Mộ ôm chặt người trong ngực, thõa mãn cọ xát tóc của nàng, đúng sự thật nói: " Bên trong núi Hắc Vân có một một dòng sông đóng băng quanh năm, trong đó có cóc ngũ sắc. Ta vốn quen thuộc với rét lạnh, thế gian sợ rằng chỉ có ta mới có thể vào dưới đáy sông băng, tìm được cóc ngũ sắc."
"A Sở, nơi đó nhất định rất tối rất lạnh, ta biết rõ chàng chán ghét nhất là bóng tối, cám ơn chàng." Mộc Thất chuyển người qua, tựa đầu trên lồng ngực của hắn, nghe được nhịp tim của hắn mạnh mẽ trầm ổn có lực, khóe môi nhàn nhạt cong lên.
Sở Vân Mộ xoa tóc của nàng nói: "Vi phu võ công cái thế bản lĩnh thông thiên không gì không làm được, nếu Tiểu Thất muốn cảm tạ vi phu, bây giờ vẫn chưa muộn tận lực một chút, vi phu tự nhiên sẽ bồi đến cùng......"
Sắc mặt Mộc Thất lập tức cứng đờ, nhéo ngang hông hắn một cái nói: "Sở Vân Mộ! Đầu óc của chàng đã để lại ở sông băng rồi sao? Sao chỉ biết nghĩ bằng nửa thân dưới!"
Sở Vân Mộ nhịn đau, bĩu môi nói: " Nếu Vi phu không ở trên giường cố gắng chút, ngộ nhỡ ngày nào đó Tiểu Thất bị tình địch cố ý quyến rũ đi mất, vi phu đi nơi nào tìm phu nhân? Vi phu quyết định ra tay trước chiếm được lợi thế......"
Mộc Thất ho khan một cái, đẩy cánh tay giam cầm mình của Sở Vân Mộ ra nói: "Xem ra chàng là sốt đến hỏng đầu óc rồi, ta không quấy rầy chàng nghỉ ngơi."
Sở Vân Mộ lanh tay lẹ mắt ôm lấy nàng, lật người ngăn nàng lại, mắt phượng chau lên: "Tới nơi này, còn muốn đi?"
Mộc Thất nhìn cổ áo hở ra của Sở mỹ nhân, vội vàng nói sang chuyện khác: " Bản đồ kim khố ta đã lấy tới tay, không phải chàng rất có hứng thú với tài sản của Vân gia hay sao?"
"Đương nhiên cảm thấy hứng thú, chỉ là Bổn vương không thích làm việc chần chừ......" Sở Vân Mộ hôn lên đôi môi của Mộc Thất, chặn lại cái miệng nhỏ nhắn đang lảm nhảm của nàng.
"Đúng lúc phải có con cháu thừa kế gia nghiệp của bổn vương rồi, Tiểu Thất, sinh đứa nhỏ cho bổn vương......" Sở Vân Mộ ở bên tai nàng thấp giọng nói, ngay sau đó kéo mành trướng, che kín một mảnh cảnh xuân......