Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 34: Chân tâm của Cửu công chúa


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Hoa Trong Tuyết.

Một đêm này, Sở Vân Mộ ôm cơ thể nhỏ nhắn ấm áp của Mộc Thất ngủ đặc biệt an ổn ——

Vô số ngày đêm trước đây, hắn đều bị cơn ác mộng máu tươi đầm đìa dây dưa, trong mộng ánh mắt tuyệt vọng và không cam lòng của mẫu phi giống như băng nhọn, ghim sâu trong lòng hắn......

Tối nay trong mộng, hắn mơ thấy dung nhan rực rỡ của tiểu Thất.

Lúc mới gặp nàng, nàng giống như ánh mặt trời chiếu sáng, dần dần, băng giá lạnh lẽo trong lòng hắn tan ra, cho đến cuối cùng ngàn dặm hàn băng cũng hóa thành hồ nước…..

Trời chưa sáng, Sở Vân Mộ hơi hí ra mắt phượng, nâng lên khóe môi, nhẹ nhàng nhìn ngắm dung nhan đang ngủ của Mộc Thất, giúp nàng dịch góc chăn, mới chậm rãi ra khỏi phòng.

Ám vệ canh giữ ở cửa ngạc nhiên phát hiện, gia vì không muốn làm kinh động đến Vương Phi đang ngủ, thế nhưng dùng khinh công bay ra khỏi phòng!

Hôm sau giờ Thìn, đội ngũ đi sứ của nước Đại Lịch đã đến Miêu Cương.

Dân chúng Miêu Cương đứng hai bên bờ sông chào đón, hại vị vu sư tượng trưng cho vương quyền đều đến đây đón.

Ánh mắt của Mộc Thất không ngừng quan sát hai người mặc áo tím, trên mặt mang theo mặt nạ, nàng nhận thấy ánh nhìn nguy hiểm từ ánh mắt của hai người kia mang đến.

Nàng lưu ý tay của hai vị phù thủy, một cánh tay của Ám Dạ bị A Sở chặt đứt, người mất đi một cánh tay rất dễ nhận biết, mà hai người này đều không phải là hắn.

Nhưng nàng chưa bao giờ tiếp xúc qua với vu sư Miêu Cương, trừ Ám Dạ, nàng với những người này không cừu không oán, theo lý thuyết chỉ có Ám Dạ khi nhìn nàng mới có ánh mắt thù hận như vậy.

Như vậy hai vị vu sư này là ai?

Bọn họ nhất định có quan hệ không tầm thương với Ám Dạ, không thể không phòng......

Sở Vân Mộ khẽ ra dấu một cái, Nguyên Tái lập tức nhẹ nhàng biến mất trong nhóm người, đi điều động nhân thủ trong phân đàn của thập tam sát ở Miêu Cương.

Thủ hạ thập tam sát của Nhiếp Chính Vương phân bố khắp bốn nước, phụ trách thăm dò tin tức và thi hành ám sát, hàng động của bốn nước đều nằm trong lòng bàn tay của Sở Vân Mộ.

Đến vương cung, một nữ tử mặc trang phục dị tộc, nữ tử cao gầy thanh lệ dẫn đầu một nhóm người hành lễ nói: "Tham kiến chư vị sứ giả đại nhân, hoan nghênh Vi Quang Vương Tử trở về. Ta là ngự tiền nữ quan Vân Lăng, vương thượng bị bệnh liệt giường, không thể nghênh đón, cử ta đến đưa mọi
người về nơi nghỉ ngơi, xin mời đi theo ta."

Chỗ ở của sứ thần được an bài ở nơi có vị trí tốt nhất trong vương cung.

Mộc Thất lặng lẽ đụng đụng, lại đụng đụng, ở cùng một khu với Sở Vân Mộ chỉ cách nhau một bức tường

Vừa đặt chân, Vân Lăng chợt gọi Mộc Thất, cung kính hỏi "Trăn Dương quận chúa, vương thượng sớm nghe nói về y thuật vi diệu của quận chúa, có thể cải tử hoàn sinh, cho nên hôm nay phái ta tới muốn mời quận chúa xem bệnh cho vương thượng, không biết quận chúa có đồng ý hay không?"

Mộc Thất xoay xoay ly trà trong tay, trước đây chưa từng nghe thấy tin tức Miêu Cương vương bị bệnh, tại sao vừa đến Miêu Cương đã nghe được tin hắn bị bệnh?

Ngược lại nàng rất tò mò, trong hồ lô của Miêu Cương vương bán thuốc gì…..

"Được, Trăn Dương cung kính không bằng tuân mệnh." Mộc Thất cười nhạt một tiếng.

Trong sân bên cạnh, Sở Vân Mộ uy nghiêm lãnh ngạo dựa vào chỗ ngồi, mắt phượng khẽ nheo lại.

Một nam tử tướng mạo tuấn tú quỳ xuống hành lễ: "Thuộc Nguyên Nhạc, tham kiến gia!"

"Đứng lên đi." Sở Vân Mộ mở mắt ra: "Ngươi ở Miêu Cương lâu nay, có thể thăm dò ra động tĩnh gì của Miêu Cương vương không?"

"Khởi bẩm gia, Miêu Cương vương những năm gần đây trọng dụng vu sư, xây dựng thánh đàn, một lòng theo đuổi trường sinh bất lão." Nguyên Nhạc nói.

Sở Vân Mộ đặt tay lên bàn, ngừng một chút nói: "Gần đây có tin tức của quốc sư Ám Dạ hay không?"

"Quốc sư mấy ngày nay biến mất trong vương cung, cũng không ai biết hắn đi đâu, chỉ là trong ngày thường quốc sư cũng thường hay xuất cung, từ chỗ Miêu Cương vương cũng không có đầu mối gì."

Nguyên Tái canh giữ trên nóc nhà bỗng đi vào nói: "Gia, Miêu Cương vương lấy lý do chuẩn bệnh muốn mang vương phi đi."

Sắc mặt của Sở Vân Mộ lạnh xuống, "Phái người theo sau, nếu Miêu Cương vương dám đụng tới một sợi tóc của nàng, lập tức động thủ!"

"Vâng" Nguyên Tái thấy vẻ mặt âm trầm của Sở Vân Mộ, chỉ có việc liên quan đến vương phi, mới khiến vương gia để tâm đến 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện