Chương 46
Nụ cười trên mặt Khang Học Quyền trong nháy mắt ngưng đọng lại, hiển nhiên là không ngờ Tề Đẳng Nhàn lại nói ra những lời như vậy.
Mấy người xung quanh cũng ngẩn ra, sau đó lớn tiếng tức giận mắng.
“Họ Tề, cậu cho rằng cậu vẫn là đại thiếu gia lúc trước sao? Dám nói chuyện với Khang thiếu như vậy, ông đây thấy cậu chán sống rồi!”
“Khang thiếu có ý tốt nể tình năm đó mà cho cậu chút mặt mũi, cho cậu bậc thang, không nghĩ tới cậu thế mà không biết điều như vậy.”
“Đúng vậy, đừng nói là Khang thiếu bảo cậu bỏ thuốc vợ cậu, cho dù là để cậu bỏ thuốc mẹ cậu, cậu cũng phải làm theo!”
“Khang thiếu, ngài có muốn thu thập con chó này hay không? Ngài chỉ cần nói một câu, tôi nguyện ý làm thay!”
Lúc này Trương Thiệu Kiệt cũng cười lạnh, nói: “Tề Đẳng Nhàn, tôi thấy cậu chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Dám nói chuyện với Khang thiếu như vậy, tôi cũng không biết ai có thể cứu được cậu.”
Tề Đẳng Nhàn nắm lấy cổ áo Trương Thiệu Kiệt, kéo đến trước mặt mình, giơ tay tát một cái vào mặt Trương Thiệu Kiệt.
“Thu Mộng coi anh là bằng hữu, anh lại có ý đồ bất chính với cô ta, đây là bất nhân!” Trong lúc nói chuyện, Tề Đẳng Nhàn lại tát một cái.
“Anh vì lấy lòng tầng lớp quyền quý, bán đứng Thu Mộng, thậm chí chuẩn bị hãm hại cô ta, đây là bất nghĩa!” Tề Đẳng Nhàn lại tát một cái.
Tề Đẳng Nhàn xách Trương Thiệu Kiệt giống như xách một con chó chết, rất nhanh, lại tát thêm một cái nữa.
“Anh lừa gạt chú Kiều, dì Bàng, còn lừa cả tiền của một đám thân thích Kiều gia, không kính trọng người già, đây là bất hiếu!”
“Công ty gặp biến cố, anh không nghĩ đến sống chết của công ty, ngược lại nghĩ ôm tiền bỏ trốn, phản bội nhân viên trong công ty, đây là bất trung!”
Tề Đẳng Nhàn tát mấy cái bạt tai phát
“Một kẻ bất nhân bất nghĩa như anh, bất trung bất hiếu, còn có mặt mũi nói chuyện trước mặt ông đây?” Tề Đẳng Nhàn xách Trương Thiệu Kiệt lên, lạnh lùng nói.
Những người xung quanh đều kinh sợ bởi dáng vẻ này của Trương Thiệu Kiệt, dù sao bị đánh mấy cái tát liền, mặt mũi đều đã hoàn toàn biến dạng.
Khang Học Quyền lại cười lạnh, thản nhiên nói, “Tề Đẳng Nhàn, cậu làm những chuyện này rất thú vị phải không? Cậu cho rằng tát Trương Thiệu Kiệt hai cái bạt tai, là có thể dọa tôi?”
Những người xung quanh nghe vậy thì đều nhao nhao gật đầu, nở nụ cười mỉa mai.
“Trương Thiệu Kiệt chẳng qua chỉ là phú nhị đại ở một nơi nhỏ bé, cậu đánh anh ta thì có thể dọa được Khang thiếu sao?”
“Khang thiếu là người đến từ Đế Đô, đồ nhà quê, mẹ nó cậu từng đến Đế Đô chưa? Tùy tiện ném một viên gạch cũng có thể đập ra một chỗ của bộ trưởng!”
“Chơi gõ núi chấn hổ cậu còn non một chút, cậu có thể động đến Trương Thiệu Kiệt, nhưng cậu dám đụng vào một ngón tay của Khang thiếu sao?” Tề Đẳng Nhàn liếc xéo Khang Học Quyền một cái, nói, “Tôi không phải đang dọa anh, tôi là đang nói cho anh biết, nếu anh không uống ly nước này, kết cục của anh so với anh ta còn thảm hơn!”
“Con mẹ nó cậu làm càn, dám nói chuyện với Khang thiếu như vậy, hôm nay tôi sẽ để cậu bò ra khỏi đây như một con chó!”