Tuyệt Thế Đường Môn

Lời Dẫn - Thấn Giới!


trước sau

Vầng sáng nhu hòa tựa như bàn tay của người mẹ nhẹ nhàng chở che những đám mây nhỏ bé, bầu trời hư ảo nhưng lại mang đến một cảm giác rung động kì lạ. Xa xa bên trong vầng sáng kia thấp thoáng bóng dáng một tòa cung điện, hư ảo mà chân thật.

Một bóng người đứng trong bóng mây, lặng im ngắm nhìn phương trời xa xăm vô tận, không biết đang nhìn những gì.

Với mái tóc dài màu lam phủ xuống tận gót chân, nếu không phải hắn có thân hình vai rộng cao to kia chỉ sợ từ sau nhìn đến cứ ngỡ đây là một cô gái. Hắn mặc một bộ trường bào hoa lệ cũng màu lam, bên trên phảng phất ẩn hiện từng gợn sóng nước, nếu chăm chú xem thì chắc chắn nháy mắt sẽ bị lam sắc kia hấp dẫn, thậm chí đến cả linh hồn cũng bị hút vào trong lòng biển rộng xanh thẳm vô tận ấy.

Người này bề ngoài độ chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt anh tuấn nhưng lại có một đôi mắt hết sức sâu sắc. Thoáng nhìn qua cứ ngỡ ánh mắt ấy trống rỗng vô hồn nhưng nó lại đang bao quát hết thảy mọi thứ, chỉ cần một tia tử ý lóe lên cũng có thể rung động lòng người.

- Haizzz...

Hắn khẽ thở dài, trên trán thoáng hiện một chút đau lòng, hai mắt nhắm lại, dường như vừa thông hiểu được chút đạo lý thiên địa.

- Tam ca.

Một tiếng gọi dịu dàng vang lên, trên bầu trời xuất hiện thêm một bóng người chậm rãi đi về phía người thanh niên áo lam kia, nàng nhẹ nhàng khoác lấy cánh tay hắn, động tác hết sức tự nhiên tựa như đã làm qua vô số lần.

Người vừa đến là một cô gái mặc váy dài màu hồng phấn, mái tóc nàng được chải gọn gàng, chỉ cần nhìn một bên đã thấy được cái cổ trắng nõn thon dài xinh đẹp, còn cái váy dài kia ôm sát người nàng, phác họa ra một dáng người hoàn mỹ.

Nàng mỉm cười ôm lấy cánh tay người thanh niên áo lam, nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, đuôi tóc nương theo nàng cũng khẽ lắc lư rồi chạm vào đuôi tóc màu lam của người kia, lặng yên quấn quanh lấy nó.

Trên khuôn mặt anh tuấn của người thanh niên áo lam lộ ra nụ cười bất đắc dĩ, nhưng vẫn ngọt ngào nói:

- Nàng đã làm mẹ rồi còn vẫn nghịch ngợm vậy sao!

Cô gái váy màu hồng phấn nghe vậy có chút bất mãn, cong môi đáp:

- Người ta làm mẹ thì sao? Không thể làm nũng nữa sao? Chàng cho dù bây giờ có là Thần giới Chấp Pháp Giả hay Hải Thần đi chăng nữa thì vẫn là Đường Tam, là Tam ca của thiếp thôi.

Đường Tam ôm lấy cô gái váy màu hồng phấn vào ngực, mỉm cười nói:

- Tất nhiên là có thể, cho dù thế nào, nàng vẫn là Tiểu Vũ, là người mà ta yêu nhất. Chỉ cần nàng đừng để con gái bảo bối của chúng ta trông thấy là được rồi. Nếu không cả hai lại tranh giành nữa.

Tiểu Vũ nghe Đường Tam nhắc đến con gái liền khẽ mĩm người, trên mặt đầy vẻ dịu dàng:

- Nha đầu Tiểu Thất kia cứ thích bám lấy chàng, thiếp phải nhân lúc nó còn ngủ để tranh thủ có chút thời gian riêng tư. Tam ca, vừa nãy thiếp thấy chàng có vẻ không vui, lại vì chuyện của Đấu La Đại Lục sao?

Đường Tam khẽ gật đầu, than một tiếng:

- Trên Thần Giới một ngày, dưới thế gian một năm. Bất luận Vị Diện (không gian) nào cũng như thế. Lúc đầu ta vốn định
ở lại Đấu La Đại Lục một thời gian nhưng vì đổ ước của hai vị thần Thiện Lương và Tà Ác mà không thể không trở về Thần Giới chủ trì đại cục. Không ngờ trên Thần Giới hơn hai mươi năm, dưới Đấu La Đại Lục đã là vạn năm, Đường Môn ngày xưa sớm đã tiêu điều.

Tiểu Vũ nghe thế tức giận nói:

- Hai vị Thần Thiện Lương và Tà Ác kia cũng quá gian xảo đi. Hai người mượn đổ ước để xuống hạ giới chơi đùa, thật quá thất trách mà. Nếu có bọn họ ở đây chủ trì đại cục chàng đã thoải mái hơn chút rồi.

Đường Tam nói:

- Thần Vương và Thần Giới Chấp Pháp Giả, hai chức vị này nhìn có vẻ cao nhưng trách nhiệm cũng nhiều, thế nên không ai bằng lòng đảm nhận a! Đấu La Đại Lúc biến đổi suốt vạn năm, có vẻ có chút rối loạn rồi. Nhất là bốn ngàn lắm trước lớp vỏ bên ngoài thay đổi khiến các đại lục va chạm lẫn nhau khiến diện tích Đấu La Đại Lục đã tăng hơn gấp hai lần, cũng vì thế mà mang đến rất nhiều chuyện xấu.

Tiểu Vũ nói:

- Thì ra Đường Môn vì thế mà suy bại a! Tam ca, chàng cũng đừng suy nghĩ nhiều nữa, thật ra, nếu xét theo hướng khác, Đường Môn suy tàn cũng vì thời đại và Vị Diện phát triển thôi.

Đường Tam khẽ gật đầu nói tiếp:

- Nàng nói đúng, nhưng dù sao Đường Môn cũng do ta một tay lập nên, thật sự không nỡ đứng nhìn nó biến mất. Nhưng ta hiện giờ là Thần Giới Chấp Pháp Giả, không thể nào can thiệp vào biến hóa của Vị Diện nữa. Bất quá, dường như gần đây ở Đấu La Đại Lục vừa xuất hiện ngôi sao mới có quan hệ mật thiết đến vận mệnh của Đường Môn, ta định nhìn xem vận mệnh tương lai hắn thế nào nhưng sương mù trùng trùng điệp điệp. Hy vọng mọi thứ sẽ phát triển theo hướng tốt đẹp a.

Tiểu Vũ nghe thấy thế hai mắt nhất thời sáng lên, nói:

- Ngay cả chàng cũng xem trọng ngôi sao mới này, vậy nhất định là người được chọn rồi. Nếu sau này hắn có thể kế thừa thần vị của chàng thì chúng ta có nhiều thời gian du ngoạn khắp nơi rồi.

Đường Tam cười cười nhéo mũi nàng:

- Nàng đó! Suốt ngày chỉ biết chơi.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, trong một đám mây cách đó không xa thò ra một cái đầu be bé, nhìn qua chỉ khoảng một hai tuổi, đôi mắt to xinh đẹp khẽ chớp chớp, tướng mạo của nàng ít nhất có bảy phần giống Đường Tam, nhưng đường cong, vẻ dịu dàng hay đôi mắt xinh đẹp lại y hệt Tiểu Vũ.

- Nghe ba mẹ nói chuyện Đấu La Đại Lục nãy giờ có vẻ rất vui a! Hì hì.

Nàng vừa dứt lời thì cái bóng nhỏ xinh xắn kia cũng lặng yên biến mất.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện