Nếu không phải hồn sư có võ hồn phi hành, cho dù là hồn thánh, cũng chỉ có thể phi hành thời gian ngắn. Chỉ khi đạt đến hồn đấu la mới có khả năng lơ lửng giữa không trung như vậy. Còn Phong Hào Đấu La với lượng hồn lực cường đại mới có thể bay lượn trong thời gian dài. Có nghĩa là, hơn 20 người trên không kia tu vi kém nhất cũng đã là Hồn Đấu La bát hoàn.
Đủ gan để tìm tới cửa học viện Shrek kiếm chuyện, hẳn bọn người này có đủ thực lực, mà những kẻ đến chắc chắn không phải người tốt.
Bên phía học viện Shrek, từng thân ảnh cũng từ từ bay lên không trung.
Dãy phòng học bên kia, hầu hết các đệ tử đều tập trung ở các cửa sổ nhìn lên bầu trời xa xa, ánh mắt chăm chú theo dõi. Chiến đấu của những cường giả cực mạnh không phải muốn thấy là thấy, cơ hội được chứng kiến những trận chiến thế này ngay cả đệ tử nội viện cũng là lần đầu tiên.
Có học viên bắt đầu đếm, chợt giật mình khiếp sợ mà hãnh diện: số lượng cường giả đang lơ lửng trên bầu trời Hải Thần đảo có đến ba mươi mấy người, nhiều hơn hẳn những tên lưu manh đến gây sự kia. Người đứng đầu không ai khác là Huyền lão.
Huyền lão dường như không chút khẩn trương, càng không có nửa phần lo lắng, lạnh nhạt lên tiếng:
- Độc lão quái, hôm nay ngươi bày trận lớn ở đây làm gì thế?? Bản Thể Tông các ngươi đang muốn tái xuất giang hồ nên kiếm học viện Shrek chúng ta khai đao hở?
Ba chữ Bản Thể Tông vừa thốt lên trong miệng Huyền lão, không ít lão sư trẻ tuổi đang lơ lửng kia khẽ biết sắc. Khó trách đối phương cả gan dẫn quân đến Shrek uy hiếp, không ngờ là cường giả Bản Thể Tông.
Học viện Shrek và Bản Thể Tông trên đại lục luôn ở thế đối xứng ngang ngửa, vì không ai rõ thực lực ẩn giấu của đối phương.
Bị Huyền lão gọi là Độc lão quái, lão nhân tóc xanh tỏ ra hậm hực, hai mắt trợn trừng quát lên
- Huyền Tử, ngươi biết rõ mà còn giả đò hỏi. Không lẽ chuyện ngươi đã làm mà cũng không nhớ?
Huyền lão cười ha hả,
- Quên cái gì mà quên? Không phải là giúp ngươi dạy dỗ 2 thằng nhóc con sao? Sao không hỏi chúng nó một chút, coi chúng nó đã làm cái gì? Trước mặt lão phu còn dám ra tay, nếu không nể cái mặt già đét của ngươi, không chừng nhà ngươi có thêm 2 cái xác lót sàn rồi.
Độc lão quái tức giận mắng
- Thối tha. Ngươi đánh người của bổn tông, vậy mà còn dám hùng hồn lý lẽ, hôm nay lão phu quyết trả món nợ này, để xem bộ xương già của ngươi cứng hay của ta bền.
Vừa nói, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, hào quang nồng đậm màu lục phóng lên cao, khiến một khoảng không nhuộm thành xanh lá cây. Cơ thể trong nháy mắt khuếch trương, to lớn hơn ban đầu cũng đến mười lần có thừa. Làn da màu lục nứt ra, biến thành một cơ thể đá hoa cương to lớn. Quần áo rách toạc hết cả, chỉ còn một cái quần đùi bảo vệ bộ vị yếu hại. Đương nhiên, cái quần đùi kia được chế tạo bằng vật liệu đặc biệt, nếu không cũng chẳng tồn tại nổi với cái thân thể khổng lồ này.
(DG: bạn này giống Hulk ghê. Cơ mà tất cả mọi nhân vật từ xưa tới giờ có uýnh nhau toác đầu chảy máu đến cỡ nào cũng chừa lại cái quần đùi, cần gì phải đặc chế nhỉ?? Chỉ trừ HVH nhà ta chuyên đốt quần với MTĐ...)
Một áp lực khủng bố tỏa ra từ thân thể khổng lồ đó. Hai vàng, hai tím, hai đen, ba đỏ chín cái hồn hoàn. Thật không ngờ hắn có đến 3 cái hồn hoàn 10v năm. Khi vũ hồn của hắn được toàn diện phóng thích, dáng vẻ bệ vệ che kín bầu trời, mỗi cử động như có thể nghiền nát cả không khí.
Huyền lão ánh mắt nghiêm túc, hét dài một tiếng, rồi phóng lên cao, hào quang nồng đậm màu vàng nhanh chóng phóng thích. Khí tức mạnh mẽ bùng nổ. Một vầng hào quang màu vàng chiếm cứ một vùng trời phía trên Shrek. Vàng và xanh lá, hai màu phân biệt rõ ràng đối đầu với nhau trên không trung.
Nhưng so với Độc lão quái, tổ hợp hồn hoàn của Huyền lão ít khí thế hơn một chút: hai vàng, hai tím, bốn đen, một đỏ. Lão chỉ có một cái hồn hoàn 10v năm. Cũng có nghĩa là, lão ít nhất kém Độc lão quái 2 khối hồn cốt 10v năm.
Biến hóa cơ thể của Huyền lão cũng không nhỏ. Một âm thanh trầm thấp khuếch tán trên không trung, khiến đám cường giả Bản Thể Tông bên kia lui về sau trăm mét.
Làm ánh sáng vàng ở cực thịnh trung khuếch tán ra thì, Huyền lão đã biến thành một khác đúng với bộ dáng.
Một quái vật mình dê, con mắt ở dưới nách, răng hổ móng người (虎齿人爪:hổ chỉ nhân trảo??), còn có một cặp sừng trâu thật lớn xuất hiện. Cao hơn ba mươi thước, thân thể to lớn, xem ra còn to lớn mạnh mẽ hơn cả Độc lão quái. Ánh sáng màu vàng tỏa ra đậm đặc, chín hồn hoàn sắp xếp như một cái ống bao quanh lấy hai cái sừng lớn dài đến năm thước.
(DG: công nhận con quái này xấu dã man, mà tg cho con mắt nằm ở dưới nách, ko lẽ uýnh nhau lúc nào cũng phải giơ 2 tay như đầu hàng sao, chứ mà hạ tay xuống thì ôi thôi bố ơi con che mắt cho chúng đánh à)
Lúc này, ba người Hoắc Vũ Hạo được Ngôn Thiểu Triết mang đi đã tới Hải Thần Các. Ngôn Thiểu Triết lo lắng nhìn lên bầu trời phía xa, ra lệnh:
- Các ngươi nhanh chạy vào Hải Thần Các. Dù có có bất kì chuyện gì cũng không được ra ngoài, rõ chưa?
- Vâng
Ba người ngoan ngoãn đáp lời. Đối với những biến hóa trên bầu trời, trong lòng bọn chỉ có tràn ngập sợ hãi.
Đó cũng là lần đầu tiên bọn chúng nhìn thấy vẻ ngoài Huyền lão giải phóng toàn lực.
- Không cần vào trong các đâu, cứ đứng xem ở cửa thôi.
Một tiếng nói ôn hòa vang lên, trấn an 4 người đang đứng trước cổng Hải Thần Các. Nghe tiếng nói đó, Ngôn Thiểu Triết nhẹ cả người, quay mặt về Hải Thần Các vái chào, rồi hóa thành một luồng sáng trắng nháy mắt bay lên không. Thân là viện trưởng hệ vũ hồn, học viện Shrek uy nghiêm bị khiêu khích, cái đội ngũ khủng bố trên cao kia làm sao mà thiếu hắn được?
Không thể nghi ngờ, chủ nhân của giọng nói nhẹ nhàng kia chính là Mục Lão. Có Mục Lão ở đây, ba người Hoắc Vũ Hạo hẳn nhiên không thể gặp bất cứ nguy hiểm gì.
Vương Đông thấp giọng nói:
- Bọn họ thi triển có lẽ là võ hồn chân thân của hồn hoàn thứ bảy*, nhìn bề ngoài thôi cũng thấy thật sự là quá mạnh a! Nhưng hình dáng cái tên xanh lá kia sao vẫn giống như con người nhỉ? Không lẽ vũ hồn của hắn mang huyết mạch của Thượng Cổ Cự Nhân?
*nguyên bản phải dịch: Mục Lão lúc này thi triển hẳn là chính là thất hoàn tu vi thì mới có thể thi triển vũ hồn chân thân đi!(??)
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên chẳng thể nào có đáp án cho thắc mắc của Vương Đông, nhưng Mục Lão có thể. Tiếng nói êm tai của Mục Lão lại vang lên
- Cái các ngươi đang thấy, không đơn giản chỉ là vũ hồn chân thân thôi đâu. Đó là khả năng hòa hợp hình thái vũ hồn ban đầu, phải lấy hồn lực đã vượt qua cấp 95 rót vào vũ hồn chân thân để kích phát uy lực siêu cường của nó. Chỉ có siêu cấp Đấu La mới biết cách vận dụng. Còn kẻ kia, hắn gọi là Độc Bất Tử, là tông chủ Bản Thể Tông. Vũ hồn của hắn, là chính cơ thể hắn.
- Bản Thể Tông? Chẳng lẽ...
Nghe đến Bản Thể Tông, Hoắc Vũ Hạo nhất thời chấn động, rồi chợt nhớ đến những kẻ mình đã giáp mặt ở thành Tinh La khi trước.
Mục Lão nói:
- Không tệ, đúng như con nghĩ, bọn họ vì con mới đến đây. Một hồn sư thiên tài có vũ hồn bản thể, lại có vũ hồn cực hạn, đi chuyến này cực kỳ đáng giá. Hơn nữa, e rằng còn có lý do khác. Vũ Hạo, lão phu cũng không gạt ngươi, Bản Thể Tông nghiên cứu vũ hồn bản thể đã hơn vạn năm, có thể nói hiện nay không ai biết rõ hơn bọn họ. Ta tin chắc, bọn họ nhất định có biện pháp cho Linh Mâu của ngươi thức tỉnh vũ hồn lần thứ hai, giúp cho Linh Mâu trở nên càng mạnh mẽ hơn. Nếu ngươi muốn đi, học viện sẽ không ai trách gì ngươi. Nếu ngươi muốn ở lại, có lẽ cũng biết được, học viện cũng sẽ toàn lực dạy dỗ ngươi. Ở phương diện bồi dưỡng vũ hồn cực hạn, học viện ta lại chiếm ưu thế một chút. Muốn đi con đường nào, ngươi cần cho lão phu một đáp án, chúng ta mới có thể thương lượng với Bản Thể Tông.
Nghe Mục Lão nói xong, Hoắc Vũ Hạo không chút do dự trả lời:
- Mục Lão, trước hết con xin lỗi vì mang phiền phức đến cho học viện. Nhưng bất kể như thế nào con cũng không rời khỏi học viện, con đã là một trong Shrek Thất Quái, chỉ cần học viện không vứt bỏ, con vĩnh viễn là một thành viên của Shrek. Hơn nữa, con đã gia nhập tông môn, là đệ tử Đường Môn, làm sao có thể phản bội tông môn mà đổi môn phái? Nhớ ngày trước, nếu không có Tiểu Nhã lão sư và Đại sư huynh, con hoàn toàn không có khả năng tiến vào học viện Shrek, không chừng đã bỏ xác ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Ngoại trừ Đường Môn và học viện Shrek, con sẽ không gia nhập bất cứ tông môn hay quốc gia nào khác.
- Một đứa trẻ ngoan
Giọng nói Mục Lão càng thêm hiền hoà, lại mang theo một thái độ kiên định
Đúng lúc này, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trên không trung, tông chủ Độc Bất Tử và Huyền lão đã bắt đầu động thủ.
Trong vòng bán kính trăm dặm, toàn bộ không trung đều biến sắc. Một bên là màu vàng đậm thâm trầm, bên kia là màu xanh thẫm cực kỳ khí phách. Mỗi màu chiếm cứ một phương, nơi hai màu giao nhau, lại biến đổi theo sự chiến đấu của 2 lão mà nổi gió phun mây. Trên bầu trời lúc này quả thật là một trận đấu kinh khủng khiến cho trời đất đổi màu a!!
Giữa không trung, chỉ thấy Huyền lão biến thành Thao Thiết Thần Ngưu ngang nhiên vọt tới trước, ánh sáng màu vàng phía sau như cơn sóng dữ cuồn cuộn mây trời lao đến oanh kích Độc Bất Tử.
Độc Bất Tử biến thành người khổng lồ xanh lá cây bay nhanh trên không trung, không lùi một bước ngang nhiên đỡ đòn.
Trong tiếng nổ âm ầm hai người va chạm trên thiên không.
Trong khoảnh khắc này, cho dù là cường giả học viện Shrek hay cường giả Bản Thể Tông đang lơ lửng đều nhanh chóng rơi xuống, đứng trên mặt đất.
Áp lực khủng bố từ trời cao giáng xuống, liên tục bất tận cho đến khi cách mặt đất trăm mét mới tiêu tán. Không phải do dư lực trên không yếu, mà do hai vị cường giả cố tình khống chế năng lượng, dù sao không ai muốn trâu bò đánh nhau ruồi muỗi tử nạn. Hơn nữa, nhìn dáng vẻ Độc Bất Tử cũng không có ý liều chết chiến với Huyền lão.
Dù vậy, bọn Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đang đứng trên mặt đất cũng loạng choạng suýt ngã, sắc mặt tái xanh tái xám. Uy áp thực khủng bố, cứ như trời sập đến nơi ấy.
Cường giả đỉnh cao quyết đấu đều thế này sao? Không ngờ năng lục con người có thể đạt tới trình độ kinh khiếp như vậy!
Trái tim Hoắc Vũ Hạo cực kỳ rung động. Trước ngày hôm nay, hắn chưa bao giờ nghĩ đến sức mạnh của hồn sư có thể kinh khủng đến thế này, hoàn toàn vượt xa hiểu biết của hắn về hồn sư.
Mã Tiểu Đào, Đái Thược Hành với tu vi hồn đế quả thật cường đại hơn hắn nhiều lắm, nhưng ít nhiều cũng cảm nhận được độ chênh lệch thế nào. Còn với thực lực Huyền lão và tông chủ Độc Bất Tử đã thi triển ra, hắn căn bản không thể cảm nhận được chênh lệch, bởi vì căn bản hắn không thể nhận biết đến cái năng lực kinh khủng kia có thể tồn tại ở trình độ nào.
Mục Lão cũng im lặng, không giải thích thêm gì cho chúng nữa. Lão hoàn toàn để chúng tự cảm nhận chăm chú nhìn vào không trung.
Sở dĩ cho chúng ở lại bên ngoài mà không giấu trong Hải Thần Các, lão muốn bọn chúng quan sát thế nào là một trận đấu kinh thiên động địa. So đấu ở trình độ như vậy, trên Đại Lục Đấu La cũng không biết bao nhiêu năm mới có một lần, đối với những hồn sư tuổi trẻ khí thịnh này thì, quả thật là một trải nghiệm vô giá a!
Hai đại cường giả va chạm mãnh liệt tạo nên một màu pháo hoa hai màu rực rỡ bắn trên không trung. Hào quang màu lục phía sau Độc Bất Tử một xoáy khí cực lớn. Còn sau lưng Huyền lão lại hình thành vô số khối cầu hoàng kim thật lớn, nhanh như mưa sao băng oanh kích xoáy khí màu lục kia.
Loại hồn kỹ Lưu Tinh Vũ này Hoắc Vũ Hạo gặp qua cũng không ít. Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ cực mạnh của Mã Tiểu Đào, còn có Bạch Hổ Lưu Tinh Vũ của Đái Thược Hành. Những kỹ năng Lưu Tinh Vũ đó chẳng qua mô phỏng mưa sao băng mà thành hồn kĩ, nhưng phạm vi công kích nhiều lắm cũng chỉ vài trăm thước vuông. Còn Lưu Tinh Vũ do Huyền lão thi triển bao trùm trời đất, chân chính mang uy lực thiên khiển, cả phiến không gian như bị xé rách.
Độc Bất Tử cũng thật cường đại, xoáy khí xanh lục khổng lồ trở thành một cái phễu hút lấy từng viên Lưu Tinh Vũ oanh kích, vẫn bình thường như chẳng có chuyện gì, viên cầu bay vào cứ như cát vào đại dương, thoắt cái biến mất.
Khi hai người đang giằng co, Độc Bất Tử biến thành Người Khổng lồ xanh (Hulk) đôi tay to lớn vươn ra nắm chặt cặp sừng trâu ngoại cỡ của Huyền lão, cả hai chuyển sang so đấu sức mạnh, nhưng cũng không ai chiếm được thượng phong. Hào quang trên thân hai người lúc sáng lúc tối, bản thể lại ghìm nhau gần như bất động.
Bất chợt bên cạnh hai người không ngừng xuất hiện từng cái lỗ đen, ẩn ẩn bên trong có thể thấy một chút chấm sáng nhỏ.
Đó hẳn là những khe thông đạo không gian!
Thời gian hai người so đấu sức mạnh càng dài, lỗ đen xuất hiện cũng ngày càng nhanh, càng nhiều. Chỉ trong chốc lát, cả hai người đều bị lỗ đen che kín, nó còn có vẻ như muốn lan tràn thêm ra ngoài.
- Độc Bất Tử, ngươi thật là một kẻ điên.
Tiếng Huyền lão vang lên.
Độc Bất Tử cười khoái trá:
- Ngươi mới là kẻ điên. Lão tử cũng không muốn chết chung với ngươi. Cùng bỏ tay ra nào.
Giữa không trung, một âm thanh to thủng màng nhĩ vang lên, lỗ đen kia chợt tán loạn, hóa thành vô số lỗ đen nhỏ hơn rồi văng ra xung quanh. Chỉ thấy trên đường đi của đám lỗ đen kia, cho dù đám Lưu Tinh vân hoàng sắc hay xoáy khí lục sắc, khi lỗ đen bay qua thì hoàn toàn không thấy tăm hơi đâu cả. Những hố đen không gian tản mát đi thật xa rồi mới lặng lẽ biến mất.
Độc Bất Tử và Huyền lão lúc này cũng tách ra, cách nhau hơn cây số, thôi động hồn lực, tái hiện cục diện giằng co của hai màu vàng xanh.
- Nhiều năm không gặp, Huyền Tử, ngươi tiến bộ không nhỏ a!
Độc Bất Tử gầm gừ
Huyền lão lạnh lùng nói:
- Ngươi cũng vậy. Sao cái lão quái vật ngươi còn chưa chết vậy?
Độc Bất Tử như bị chọt vào chỗ đau, tức giận quát
- Thối tha, lão tử sao phải chết? Ngươi nói ta già quá à? Ngươi cũng chỉ nhỏ hơn ta vài tuổi, cùng lắm là hai mươi tuổi. Ngươi còn chưa chết, tại sao ta lại đi trước chứ? Lão tử sống thêm một trăm năm nữa cũng không vấn đề gì.
Huyền lão tỏ vẻ khinh thường
- Có bản lĩnh thì sống trên một ngàn năm xem. Lúc đó ta nên gọi ngươi là gì nhỉ? À, Rùa ngàn năm. Được được, xem ra cũng rất hợp với cái màu da đó của ngươi.
- Ngươi muốn chết.
Độc Bất Tử giận dữ, hay tay múa may, tạo đủ hình dạng kì quái. Cái xoáy khí sau lưng bất ngờ thu nhỏ lại, rồi nhanh chóng bay đến hòa nhập vào thân thể hắn. Màu lục trên thân người bắt đầu trở nên trong suốt long lanh, cơ thể càng phình to ra, chỉ chốc lát đã cao hơn trăm mét. Xung quanh thân thể hắn, lúc này những lỗ đen giống hệt khi nãy lại xuất hiện. Tuy thể tích có phần nhỏ hơn, nhưng số lượng lại càng nhiều hơn.
Ánh mắt Huyền lão trở nên nghiêm túc, hào quang màu vàng sau lưng cũng thu lại, cơ thể Thao Thiết Thần Ngưu cũng trương phồng lên. Vóc dáng tăng vọt, cũng trở thành một thực thể to lớn quái dị.
Độc Bất Tử căm tức Huyền lão, hai tay nâng lên rồi nện xuống. Một viên lục sắc quang cầu đường kính hơn ba mươi thước trong hư không chui ra nện thẳng xuống đầu Huyền lão.
Huyền lão cũng không tỏ ra chút nào yếu thế, từ cặp sừng trâu khổng lồ một tia sáng trắng ngọc như kim cương lóe lên, nhanh như chớp đâm vào lục sắc quang cầu.
Âm thanh chói tai bùng nổ lan xa ngàn dặm, quang cầu bị đánh vỡ thành một vòng sáng màu lục khuếch tán trên không.
Độc Bất Tử tỏ ra hậm hực, hai tay hướng vào phía trong hợp lại, nhất thời, không gian xung quanh Huyền lão kịch liệt vặn vẹo, vô số luồng sáng như bị nhiễm màu xanh lá từ thân thể hắn xuất hiện. Rất nhiều lỗ đen thật lớn cũng hiện ra, cái khe không gian khủng khiếp điên cuồng cấu xé thân thể Huyền lão.
Huyền lão nhếch mép khinh thường, hào quang óng ánh tạo thành một vầng sáng bảo vệ màu vàng, không gian vặn vẹo kia và những lỗ đen phút chốc được hồi phục lại.
Độc Bất Tử thoáng kinh ngạc
- Bổ thiên? Được! Huyền Tử, không hổ là đối thủ nhiều năm của ta. Bất quá, ngươi còn kém một chút...
Vừa nói, lão đã hút hết toàn bộ không gian xanh lá xung quanh vào cơ thể. Hai mắt Độc Bất Tử đột nhiên sáng lên, bích quang toàn thân mãnh liệt phóng ra, mang theo ánh sáng ngọc bích chói lóa làm hắn trông như một mặt trời xanh biếc giữa không trung. Cả tòa thành Shrek phía dưới cũng bị chiếu rọi nhiễm một màu xanh tương tự.
Độc Bất Tử vòng hai tay trước ngực, một lốc khí xanh lá nho nhỏ hình thành trước ngực. Xoáy khí chỉ có đường kính chừng một thước, so với thân thể khổng lồ của lão thật là bé tí ti. Thế nhưng, hầu như mọi người đều có thể cảm nhận được năng lượng cường đại vô cùng đang ẩn chứa trong xoáy nước kia, ánh mắt Huyền lão chợt đại biến.
Ánh sáng vàng đậm trên người Huyền lão bùng nổ, chân thân Thao Thiết Thần Ngưu trưởng thành một lần nữa hiện ra, hai cái sừng trâu hùng dũng chỉ lên trời. Hai tay khép lại, một ý niệm mãnh liệt phát ra từ người lão. Chỉ thấy hai cánh tay của hắn thò ra phía trước, chín hồn hoàn tựa như được đốt cháy bởi một ngọn lửa sáng như ngọc. Một luồng hào quang màu vàng bắt đầu từ trong tay hắn rồi dần dần lớn lên, biến thành một thứ vũ khí cựa kì quỷ dị.
Thứ vũ khí đó trên to dưới nhỏ. Để cho uy lực của vũ khí đạt tới tối ưu, cơ thể Huyền lão thu nhỏ lại thành con người bình thường. Nếu nhìn kỹ, cái thứ vũ khí lão đang cầm có vẻ như rất giống những cái chân gà thường ngày lão vẫn gặm với rượu.
Độc Bất Tử hét lớn, lốc khí hóa thành một đoàn quang cầu điện xẹt tứ tung bay ra, trên đường bay ra càng xa những
quang cầu đó càng thu nhỏ lại. Mọi nơi quang cầu bay qua đều để lại một khe nứt không gian nho nhỏ, cứ như phiến không gian này không thể chứa nổi nó.
Huyền lão cũng quát một, cơ thể chợt bành trướng, người to lên gấp đôi, "chân gà kiếm" trong tay chém xuống những quang cầu màu lục nọ.
Bụp
Hai người va chạm, lục sắc quang cầu dính lại với "Chân gà" hoàn toàn ngừng lại trên không. Một áp lực cường đại như núi non trùng trùng điệp điệp giáng xuống từ trên cao.
Cường giả học viện Shrek và cường giả Bản Thể Tông liên thủ tạo thành một vòng ánh sáng phòng vệ đủ màu sắc, miễn cưỡng đứng vững trước luồng năng lượng kinh khủng kia đánh xuống.
Oanh, oanh
Tiếng vang thanh thúy như chuông đồng vang lên. Không có hồn lực phát tán ra ngoài, quang cầu và chân gà đồng thời biến mất, thân thể Huyền lão nhuốm thành xanh lá cây bay ngược ra, có vẻ như lão đã chịu một ít thiệt thòi.
Độc Bất Tử cực kỳ đắc ý cười ngạo nghễ:
- Huyền Tử, ta và ngươi tu vi ngang nhau. Nhưng dù sao hồn hoàn của ngươi cũng kém cỏi hơn ta. Bản tông chủ lại có được bản thể vũ hồn cường đại. So ra ngươi còn kém ta một bậc. Nhận thua đi, nếu như lão Đại ta không sợ thiếu đi một đối thủ khó tìm như ngươi, không chừng ta sẽ khiến ngươi....
Huyền lão bay ngược cả cây số mới trụ lại được, lắc mình phá tan màu lục trên thân thể. Bề ngoài nhìn lão cũng không có biến hóa gì, khí thế vẫn không hề kém đi chút nào, nhưng trong đôi mắt có thể thấy được một sự nôn nóng xúc động.
- Độc Bất Tử, bớt nói vài lời đi. Ngươi dám cùng lão phu liều mạng sao? Cho dù ta chết, cũng muốn kéo ngươi theo làm cái đệm lưng. Ít nhất cũng cho ngươi cuộc sống không thể tự múc cháo mà ăn... (DG: ý nói tàn phế)
Âm thanh của Độc Bất Tử vẫn lạnh lùng
- Ta mà không dám? Xử lý ngươi, lão tử bất quá cũng chỉ trọng thương là cùng, còn cùng chết thì ngươi chưa có tư cách đó. Đừng quên, chỗ này là học viện Shrek. Nếu dám cùng ta liều mạng, hé hé, không chừng sau này trên đại lục cũng thiếu đi một cái học viện cao cấp rồi.
Huyền lão biến sắc
- Ngươi dám...!
Độc Bất Tử ngạo nghễ nói:
- Trên thế giới này, vẫn chưa có chuyện gì mà Bản Thể Tông không dám làm. Ngươi quên đợt thú triều ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm lần trước do ai tạo nên rồi à?
Huyền lão tỏ vẻ phẫn uất
- Ngươi cái tên vô liêm sỉ, còn dám vác mặt lớn tiếng nói chuyện đó. Quả không biết nhục, lại còn nghĩ đó là hay ho. Lần trước bao nhiêu người đã chết oan vì cái sự liều lĩnh ngu ngốc của Bản Thể Tông ngươi. Nếu học viện Shrek ta không bình định thú triều, thì sớm đã xảy ra cảnh sinh linh đồ thán
Độc Bất Tử hừ một tiếng, nói:
- Cái gì mà học viện Shrek bình định thú triều? Có vẻ như Bản Thể Tông ta đứng ngoài cuộc ấy nhỉ.
Âm điệu Huyền lão trở nên lạnh lùng
- Ngươi đừng quên, sau khi thú triều lần trước kết thúc,Bản Thể Tông các ngươi đã hứa hẹn những gì. Hôm nay ngươi dám can đảm đến nơi này là muốn bội ước sao?
Độc Bất Tử nhàn nhạt trả lời:
- Lời hứa? Thời gian trôi qua lâu lắm rồi, lão tử không nhớ rõ. Giờ lão tử làm khác đi đó, ngươi tính sao?
Huyền lão bĩu môi
- Thực không ngờ, cái da mặt của ngươi còn dày hơn cái thớt.
Lão tuy mạnh miệng, nhưng trong lòng lo lắng không yên. Ý tứ của Độc Bất Tử xem ra muốn đem Bản Thể Tông tái xuất a! Hơn nữa, e là đã sớm có âm mưu rồi.
Độc Bất Tử nói
- Được rồi, đánh cũng đánh rồi, Bản Thể Tông ta và học viện Shrek các ngươi ít nhiều cũng có chút liên quan. Bản tông xuất thế cũng không phải nhằm vào các ngươi. Hôm nay ta tới đây có việc trọng yếu, đem người của Bản Thể Tông trả lại cho ta, bọn ta lập tức rời khỏi.
Huyền lão chợt nổi giận
- Ai là người của Bản Thể Tông? Ta không biết!
Độc Bất Tử nói:
- Ngươi biết rõ còn giả bộ hàm hồ. Phàm là hồn sư có Võ Hồn bản thể, đều phải hiểu đó là đệ tử Bản Thể Tông ta, chẳng lẽ điều này ngươi không biết? Thằng nhỏ đã tham gia Đấu Hồn Đại Tái không lẽ còn không phải? Mau đem nó ra đây. Nếu không, đừng trách Lão Tử không khách khí. Đừng quên lão tử tên gọi là gì, nếu ta phóng độc trong cơ thể ra, thì các ngươi ngăn được bao nhiêu chứ? Đến lúc đó, học viện Shrek của các ngươi... há há há!
Huyền lão vẫn lạnh nhạt như cũ
- Ta biết ngay lão già ngươi đến đây vì Vũ Hạo. Loanh quanh lẩn quẩn nãy giờ chẳng phải muốn ra oai sao? Lão Tử cũng nói cho ngươi biết, ngươi dám phóng thích kịch độc trong người, hôm nay những tên Bản Thể Tông đến đây, ít nhất một nửa phải bỏ xác ở lại, bao gồm cả ngươi đấy.
Ánh mắt Độc Bất Tử biến đổi, lộ ra hung uy
- Huyền Tử, ngươi cho rằng lão phu không dám ra tay với các ngươi ư? Vì truyền thừa cho tông ta, liều một chút cũng đáng.
Nụ cười trên mặt Huyền lão đột nhiên trở nên ôn hòa
- Lão quái vật, sức mạnh là chân lý. Ngươi cho rằng, các ngươi có thể uy hiếp học viện Shrek ư?
Độc Bất Tử cũng gay gắt phản pháo:
- Thế à? Ngươi cảm thấy đủ sức ngăn được ta? Nên nhẹ nhàng thoải mái mà người giao ra đây, nếu không, đừng trách ta trực tiếp vào trong tìm người, lúc đó có lẽ sẽ hơi náo loạn đấy.
Đối với học viện Shrek hắn đúng là còn e ngại một chút. Nếu không, với tác phong cậy mạnh làm việc của Bản Thể Tông cũng không dây dưa với Huyền lão lâu đến thế. Huyền lão mặc dù thực lực kém hắn nửa bậc, nhưng chênh lệch đó tuyệt đối không lớn, thật nếu gạch ngói cùng tan, hậu quả đó Độc Bất Tử không muốn thấy chút nào.
- Huyền Tử ngăn không được ngươi, thế còn ta thì sao?
Đúng lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng từ nơi tĩnh lặng nào đó vang lên. Một vầng sáng nhẹ nhàng phóng ra từ học viện. Chính xác là từ Hải Thần Các.
Vầng sáng êm dịu màu vàng kim nhìn như chậm rãi bay lên, nhưng chỉ trong nháy mắt đã đến không trung. Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện, tất cả khí thế của hai cường giả bị kim quang bao phủ đột nhiên biến mất, uy áp trên bầu trời theo đó cũng được hóa giải. Hào quang vàng kim không chỉ bao phủ học viện Shrek, cả thành Shrek cũng bị bao trùm. Lúc này đây, từ xa nhìn tòa thành Shrek óng ánh xinh đẹp như một tòa thành được đúc từ vàng ròng.
Độc Bất Tử nhìn thấy cảnh tượng với khí thế kinh người đó thì sắc mặt đại biến
- Hải Thần quang? Tại sao mà... Shrek còn có người có khả năng thi triển Hải thần quang ư?
- Bất Tử, nhiều năm không gặp, xem ra ngươi đã quên mất lão phu rồi nhỉ.
Tiếng nói hiền hoà lại một lần nữa vang lên, nhưng chỉ có Độc Bất Tử nghe thấy.
- Ngươi, ngươi ...
Độc Bất Tử giật mình nhìn xuống Hải Thần Các, nơi đã phát ra Hải Thần quang. Thật bất ngờ, người khổng lồ xanh lá hùng dũng đó trán đổ đầy mồ hôi.
Mục lão thản nhiên nói:
- Năm đó món quà lệnh huynh (DG:anh của ngươi) ban tặng, lão phu cho đến hôm nay vẫn nhớ rất rõ. Tính cách hai người giống nhau như đúc. Nóng nảy thật không tốt. Nếu lúc trước hắn không nhất thời xung động, có lẽ bây giờ hắn vẫn còn ở nhân gian.
Độc Bất Tử nghe đến đó rốt cục khẳng định, quá sợ hãi cất giọng run run:
- Ngươi, ngươi vẫn chưa chết? Điều này sao có thể? Ngươi, lúc trước không phải đã...
Mục lão vẫn thản nhiên
- Nếu như ta chết rồi, ngươi liền đến ức hiếp học viện Shrek chúng ta sao?
Chỉ một câu nói đơn giản, lại như cái búa lớn vô hình ngang nhiên đập vào người Độc Bất Tử. Trong không khí đậm đặc kim quang, thân thể xanh lục của Độc Bất Tử thu nhỏ lại như bình thường, ánh sáng màu xanh cũng theo người hắn trào hết ra ngoài rồi tiêu tán.
Độc Bất Tử thần sắc ảm đạm hỏi
- Long Thần Đấu La, trận chiến ngày xưa không đơn giản chỉ hơn thua khí thế như vậy. Ngươi làm thế nào khiến ca ca ta nhượng bộ?
Mục lão lạnh nhạt nói:
- Mọi chuyện từ đầu đến cuối ngươi rất rõ ràng, không cần phải tranh cãi với lão phu. Ngươi chỉ cần biết rõ, Hải Thần Các chủ cho đến nay vẫn là lão phu. Như thế là đủ rồi. Ta đã hỏi Vũ Hạo, cũng nói rõ khả năng của Bản Thể Tông cho hắn, hắn tỏ vẻ mong muốn ở lại Shrek. Ngươi về đi. Chuyện lần này, lão phu xem nể mặt lệnh huynh không tính toán với ngươi. Nhưng nếu ngươi tái phạm lần nữa, hoặc là Bản Thể Tông vẫn ngoan cố dùng những cách khác tính toán với đệ tử của ta, thì đừng trách lão phu đến Bản Thể Tông thuyết giáo một phen.
Độc Bất Tử sắc mặt trở nên khó coi
- Tên tiểu tử kia đã trở thành đệ tử của ngươi?
Mục lão lãnh đạm nói
- Không sai. Sao nào? Ngươi nghĩ ngươi dạy hắn tốt hơn ta à?
Độc Bất Tử hít sâu một hơi
- Long Thần Đấu La, nể mặt người, chuyện ngày hôm nay đến đây chấm dứt. Quân tử không làm chuyện mờ ám, ta cũng nhất định phải nói cho ngươi biết, đối với đứa bé này, Bản Thể Tông chúng ta không thể buông tha. Luận tuổi tác, ngươi vẫn lớn hơn ta một chút. Ngươi cũng biết, đến cái tuổi này ngày đại nạn cũng không còn xa. Mà Bản Thể Tông chúng ta, đến bây giờ vẫn thiếu người truyền thừa.
Mục lão kinh ngạc nói:
- Không có người truyền thừa? Tông vị truyền thừa Bản Thể Tông không phải đang ở trên người của ngươi sao?"
Độc Bất Tử khuôn mặt ảo não
- Nhưng mà bổn tông đã gần hai mươi năm không có người mới nào. Ngươi cho rằng ai muốn nhận truyền thừa cũng được sao? Hôm nay dừng ở đây, tiểu tử kia còn ở lại học viện Shrek một ngày, ta không động đến hắn. Nhưng khi ra khỏi học viện Shrek, bằng mọi cách, dù phải trả bất cứ giá nào, Long thần đấu la, kể cả khi lúc đó ngươi còn sống. Vả lại ta cũng không tin ngày đó ca ca của ta không tặng ngươi một chút lễ vật gì đó. Ta không phải là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi muốn giết ta ắt trả giá cũng không nhỏ. Đối thủ của học viện Shrek cũng không chỉ có duy nhất Bản Thể Tông. Núi xanh còn đứng, nước biếc còn đi, sau này còn gặp lại.
Nói xong, ánh sáng màu lục sẫm trên người Độc Bất Tử đột nhiên bốc cháy, thiêu đốt Hải Thần quang tạo thành một lỗ hổng, pbay về phía sau, đứng trên không trung vung tay lên
- Bản Thể Tông, rút
Hơn hai mươi bóng người bay lên không trung chớp mắt bay đi mất. Kim quang cũng từ từ thu lại, hết thảy kéo về Hải Thần Các.
Bây giờ, không chỉ học viện Shrek xôn xao, cả tòa thành Shrek cũng vì thần tích xuất hiện mà ồn ào bàn tán.
Huyền lão nhẹ nhàng hạ xuống Hải Thần Các, Bốn viện trưởng cũng đều tới.
Giọng nói Mục lão từ trong Hải Thần Các bay ra
- Thiểu Triết, ngươi đi trấn an dân chúng trong thành. Những người khác cũng về đi. Huyền Tử, ngươi mang theo ba đứa nhỏ vào đây.
- Vâng.
Ngôn Thiểu Triết cung kính đáp lời, lập tức bay đi.
Thành Shrek là lãnh địa của học viện Shrek, cũng là căn cơ (DG:địa bàn quan trọng). Vừa rồi xảy ra chuyện quá mức ly kỳ, lẽ đương nhiên phải có người đứng ra quản lý trị an.
Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu vẫn còn rung động, tinh thần cũng chưa khôi phục lại.
Huyền lão chiến với Độc Bất Tử, rồi kim quang tỏa ánh sáng dị thường vĩ đại. Mặc dù lúc Mục lão nói chuyện chỉ có Độc Bất Tử mới có thể nghe được, nhưng khi những kẻ kia bỏ đi chúng có thể đoán được do lão ra tay.
Tông chủ Bản Thể Tông mạnh mẽ như vậy trước mặt Mục lão vẫn không dám tiến một bước. Đây mới là sức mạnh vô địch của học viện Shrek a! Không cần đánh vẫn dọa lui cường địch. Mục lão trong lòng bọn nhỏ lại tăng lên một địa vị mới mà không gì so sánh được.
Hoắc Vũ Hạo bất giác nghĩ đến lúc đối chiến với lớp 2-2, bây giờ mới hiểu được cảm giác thoải mái chiến đấu không áp lực do đâu mà có.
Tại Đấu Hồn Đại Tái, hầu như mỗi một trận thi đấu bọn hắn đều chịu một áp lực cực lớn. Áp lực kinh khủng mà cuối cùng hắn và những người bạn lại giành được vị trí quán quân. Tất cả các trận đấu đều đối mặt với những hồn sư có tu vi và tuổi đời lớn hơn nhiều, thậm chí rất nhiều so với bản thân. Bảy người Đái Hoa Bân dù có thiên phú tuyệt thế từ nhỏ, là thiên tài của học viện Shrek, nhưng dù sao bọn hắn vẫn còn nhỏ tuổi. Nếu so với những tên Hồn Vương, Hồn Đế đã 19-20 tuổi thì bất công cho chúng quá.
Hoắc Vũ Hạo trở về liền bế quan đến nay, thành quả quan trọng nhất chính là so với chính hắn trước kia, bất kể kinh nghiệm, nhãn quan chiến thuật, hiểu rõ bản thân, thực lực, hồn kỹ... đều hoàn toàn lột xác.
Không những thế, lần này giành quán quân bọn hắn chính là đội viên chủ lực, chứ không phải một chú nhóc dự bị nhỏ bé đến xem náo nhiệt!
Thế nhưng, được quan sát trận quyết đấu cực hạn vừa rồi, hắn ngay lập tức cái thân phận con kiến của mình. So sánh với những hồn sư cực hạn đó, còn đường hắn cần phải đi còn rất rất rất dài.
Hoắc Vũ Hạo bây giờ hoàn toàn không còn giống trước kia, không còn vội vã dao động. Hắn càng thêm bình tĩnh, tâm tính càng giống mặt hồ không chút gió. Hiểu rõ đường muốn đi phải từng bước một mà đi, mỗi bước phải đặt cơ sở vững chắc. Chỉ cần cố gắng kiên trì, thành tựu bản thân tuyệt đối không thấp. Một ngày nào đó, bản thân sẽ được như Huyền lão, thậm chí là Mục lão.
Sắc mặt Huyền lão có hơi khó coi, có lẽ vì Độc Bất Tử trên cơ một chút mà không vui. Lão dẫn ba người lên tầng 2 của Hải Thần Các.
Mục lão yên lặng nằm trên ghế, vẫn cái bộ dạng sắp chết đó. Người khác mà nhìn lão thế này, ai mà đoán được chỉ bằng sức một mình lão mà dọa lui Bản Thể Tông chứ?
- Mục lão.
Huyền lão giọng buồn bực lên tiếng chào hỏi.
Mục lão mỉm cười
- Sao vậy? Bực mình ư? Ngươi cũng không thua. Bị Độc Bất Tử áp chế, cũng không tính là gì. Trước kia, nếu không phải may mắn, thì ta cũng bị ca ca của hắn áp chế, sớm rời bỏ thế giới này rồi. Nhưng dù giữ được mạng già, cũng suốt đời tàn tật. Lúc nãy dù ta thật sự ra tay, cũng chưa chắc hơn ngươi bao nhiêu. Dù sao, Long thần bây giờ không phải là Long thần ngày xưa.
Huyền lão chặn lại nói:
- Không, Mục lão, ngài không thể nói như vậy. Ngài là cường giả tọa trấn bảo vệ Shrek này a!
Mục lão nhẹ than
- Năm đó ta suy kiệt tới bổn nguyên, xương sống bị gẫy, hơn nữa bị ca ca của hắn rót kịch độc tất tử bổn mạng vào kinh mạch. Mạng dù giữ được, nhưng cả đời không cách nào đứng thẳng lên nữa. Nhưng cũng chính nhờ lần đó hiểm tử hoàn sinh, khiến ta có đột phá, tránh được một kiếp nạn. Độc Tất Tử không may mắn như ta. Sau khi trở về, tổn thương chỉ cầm cự được ít lâu rồi qua đồi. Thật sự rất đáng tiếc a...! Hắn cũng là một kẻ kiêu hùng.