Tuyệt Thế Đường Môn

Xuyên Qua Tinh Đấu, Vùng Hỗn Hợp


trước sau

Cả hai cùng lúc rời khỏi lều, ánh vàng trong mắt Vũ Hạo lóe sáng, hai hồn hoàn Linh Mâu bay lên. Tinh Thần Tham Trắc tập trung một hướng quan sát, với thực lực hiện tại hắn đã có thể nhìn xa nhất đến 600m.

Tiêu Tiêu được Vương Đông gọi dậy cũng đã chui ra, đống lửa giữa hai cái lều đuổi đi ban đêm trong trẻo, lạnh lùng chiếu rọi trên khuôn mặt ba thiếu niên, ánh lửa đỏ nhàn nhạt nhảy múa.

(DG: mấy chương gần đây thấy Đường thiếu gia câu giờ có vẻ sến vô bờ bến, đôi khi chọt vào mấy câu tả khung cảnh thực không cần thiết chút nào, làm mạch văn bị lệch đi. Nhưng dù sao cũng chỉ biết cố gắng dịch cho sát với nguyên bản tác giả nhất có thể, các huynh đệ tỷ muội đành cảm thông vậy nhé!)

Hoắc Vũ Hạo thì thầm thông báo tình hình mà bản thân dò xét được

- Tám người, sáu nam hai nữ. Trong sáu người nam, có một kẻ ta không thể tra xét được tu vi, có lẽ là thất hoàn Hồn Thánh, năm người còn lại là 1 Hồn Đế và 2 Hồn Vương. Hai cô gái khoảng tam hoàn, tu vi xấp xỉ chúng ta. Bọn họ đang hướng về phía này.

Vương Đông nói:

- Có nên phải tránh đi một chút không?

Hoắc Vũ Hạo lắc đầu

- Không cần. Có thể khẳng định họ không phải bởi vì ta mà đến. Họ sẽ nhanh chóng đến đây, lều và đống lửa này không thể nhanh chóng xóa hết dấu vết được, ngược lại làm thế sẽ khiến người ta sinh nghi. Chúng ta cứ việc tự nhiên, có lẽ mục đích bọn họ cũng đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm để tìm hồn thú như chúng ta.

Trong lúc hắn đang nói chuyện, thì một tiếng nói gần như bên cạnh truyền đến.

- Ồ, bên này có ánh lửa

Tiếng nói còn chưa dứt, một bóng người đã vụt qua xuất hiện trong tầm mắt Vũ Hạo. Đó là nam tử cao gầy, ốm như một cây trúc, hắn có tốc độ cực nhanh. Người vừa xuất hiện, ánh mắt lập tức dừng lại trên ba thiếu niên đang ngồi vây quang đống lửa. Hoắc Vũ Hạo ba người cũng khá bất ngờ kinh ngạc nhìn hắn.

Không thể nghi ngờ, nam tử cao gầy trước mặt chắc chắn là một Chiến Hồn Sư Hệ Mẫn Công, nhận nhiệm vụ đi đầu dò đường. Nhìn thấy cả bọn Hoắc Vũ Hạo chính xác chỉ là những thiếu niên chừng mười mấy tuổi, hắn mới thả lỏng một chút. Vẫy tay, một luồng sáng vàng bao trùm bàn tay hắn, bắn lên không trừng ước chừng 5 thước, hóa thành một vòng sáng vàng khuếch tan ra.

Lúc này, cả ba thiếu niên kia đều giật bắn người. Từ hành động của hắn cho thấy tính kỷ luật và tư duy tác chiến rất cao, không đơn giản chỉ là một đoàn đội thông thường.

- Ngươi là ai?

Hoắc Vũ Hạo cảnh giác hỏi, nhưng không tiến lên.

Nam tử cao gầy kia mỉm cười, lạnh nhạt trả lời:

- Chúng ta chỉ là người qua đường. Thấy bên này có đốt lửa, nên đến xem thử một chút. Còn các ngươi là ai?

Hắn mặc dù mỉm cười, nhưng nét cười lại mang theo một chút ý ngạo nghễ.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Chúng ta đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm giết hồn thú gia tăng hồn hoàn cho mình.

- Hả? Các ngươi tự đi giết hồn thú?

Hắn kinh ngạc nghi hoặc nhìn ba người.

Tiêu Tiêu tỏ vẻ giận dỗi:

- Sao? Chẳng lẽ không được?

Hắn bật cười ngặt nghẽo, lắc đầu liên tục, tỏ vẻ giễu cợt khinh thường không tin lời nói của Tiêu Tiêu. Dù cho bóng đêm tràn ngập, nhưng với võ hồn Linh Mâu của Vũ Hạo làm sao mà không thấy đây? (DG: đứng trước đống lửa sáng trưng khỏi cần linh mâu linh xà gì cũng thấy được mà??)

Đúng lúc này, một vài bóng người khác lần lượt xuất hiện bên cạnh "cây tre đực" đó. Đúng như lúc trước Vũ Hạo thông báo, có tất cả 6 nam 2 nữ.

Một trung niên chừng 40 tuổi từ tốn hỏi:

- Bắc Đường, tình huống thế nào?

"Cây tre đực" lập tức cung kính trả lời:

- Đại ca, là ba tên nhóc, nói là đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thu hoạch hồn hoàn, không có người lớn đi cùng, ta dò xét chung quanh, quả thật chỉ có ba đứa nó. Hai trai một gái, có lẽ chưa đến 15 tuổi.

- Hả?

Ánh mắt vì trung niên kia liền nhìn về phía đống lửa, âm thầm đánh giá những thiếu niên trước mặt.

Trong đội tám người này, người lãnh đạo ắt hẳn là trung niên vừa mới hỏi, hắn cũng vị cường giả Hồn Thánh mà Hoắc Vũ Hạo phán đoán ban đầu. Bởi vì hồn lực của hắn quá mức tràn đầy, khiến Hoắc Vũ Hạo không thể đoán được tu vi chính xác của hắn.

Ngoại trừ vị trung niên kia, những nam tử khác đều có tướng mạo bình thường, vóc dáng không cao không thấp ở trong đám đông sẽ trở nên hết sức bình thường, khó mà nhận ra. Đương nhiên, gương mặt bình thường không có nghĩa là tu vi tầm thường. Với đội ngũ này, đã có thể là trụ cột của một tông môn tầm trung nào đó.

Nhưng điều khiến Hoắc Vũ Hạo chú ý chính là hai nữ tử trong nhóm người này. Một thân trang phục tuyệt đẹp, một trong hai cô gái để mái tóc đen rối tung sau lưng, tướng mạo tuyệt mỹ, có thể so sánh một chín một mười với đại mỹ nữ Giang Nam Nam. Dáng người cực kỳ yểu điệu, đôi mắt to xinh đẹp như làn thu thủy, dù chỉ nhìn từ xa, cũng cảm nhận được nét dịu dàng khả ái của nàng. Cô gái ước chừng 15-16 tuổi, rất trẻ trung. Trang phục hoàng kim giữa đêm khuya vẫn rất bắt mắt. Quần áo có hơi rộng, che đi dáng điệu xinh đẹp ở trong đó.

Bên cạnh nàng, cô gái kia cũng trạc tuổi như thế, tướng mạo cũng trong trẻo nhưng lạnh lùng, dáng người khá cao, mái tóc đen dài chải chuốt chỉnh tề bó lại thành đuôi ngựa, trang phục trắng toát, đôi chân dài thon thả khiến người ta chú ý. Cô gái dong dỏng cao so với thân hình 1m7 của Vũ Hạo thì cũng không sai biệt lắm. Luận tướng mạo thì không bằng cô gái mặc trang phục hoàng kim, nhưng luận khí chất lại có vẻ từng trải hơn. Hai nữ đứng song song với nhau, ánh ngọc phát ra lung linh thơ mộng.

- Ba vị tiểu bằng hữu, có thể đến gần đây một chút không?

Vị trung niên kia lấy tay vẫy vậy bọn Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo thì thầm với Vương Đông và Tiêu Tiêu:

- Hai người chờ ở đây một chút, ta đi xem sao.

- Ừ

Vương Đông gật đầu. Tiêu Tiêu vốn đang nghĩ muốn đi theo, nhưng thấy Vương Đông cũng đồng ý, cũng đành bỏ qua.

Hoắc Vũ Hạo bước nhanh tiến lên, đến trước mặt đám người kia, không tỏ vẻ kiêu ngạo cũng không luồn cúi

- Các vị có chuyện gì?

Vị trung niên kia nhìn trên nhìn dưới đánh giá Hoắc Vũ Hạo vài lần, rồi nói:

- Tiểu huynh đệ, các ngươi muốn tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm để liệp sát hồn thú ư?

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, không phản bác

- Đúng vậy!

Đôi mắt của vị trung niên rất lạ, rất khó nắm bắt, dường như nhìn thấu hết tâm can cơ thể người khác. Chỉ thoáng một chút mơ hồ, ánh mắt tập trung khóa chặt Hoắc Vũ Hạo, như dò xét mà cũng như có thể tấn công bất cứ lúc nào. Nhưng Hoắc Vũ Hạo trước mặt hắn vẫn thản nhiên như cũ, cũng không tỏ ra phòng bị chút nào.

Hắn mỉm cười

- Ta tên Mạc Phi Vân, những người này đều là đồng bạn của ta. Bọn ta cũng muốn đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cả đêm di chuyển cũng sắp đến, mọi người cũng đã hơi mệt mỏi, thấy các vị có đống lửa ở đây, không biết có thể cho chúng ta cùng sưởi ấm, nghỉ ngơi một chút.

Hoắc Vũ Hạo tỏ ra sảng khoái đáp lời:

- Được!

Vũ Hạo hiểu rõ nói nhiều lại đâm ra vô duyên. Đám người kia đầy vẻ bụi bặm mệt mỏi, đúng là cái dáng điệu đi đường xa thời gian dài. Người gọi là Mạc Phi Vân này tuy đối với mình khá cảnh giác, nhưng cũng không có địch ý. Với tinh thần lực hơn xa người thường, Vũ Hạo phán đoán cảm xúc rất chính xác. Tinh Thần Tham Trắc của hắn vẫn luôn được thi triển, chẳng qua khống chế rất khéo léo, đồng thời dùng mô phỏng che đi hồn hoàn. Dù cường giả hồn Thánh cũng chỉ dùng tinh thần lực cảm nhận chung quanh, khó mà phát hiện được. Những người còn lại cũng không có vẻ gì sắp động thủ.

Hai cô gái cũng thoáng đánh giá Hoắc Vũ Hạo, cô áo vàng còn nhìn Hoắc Vũ Hạo mỉm cười, còn cô áo trắng chỉ lạnh lùng thoáng nhìn qua lại cứ như dán chặt đôi mắt lên người. Tính cách hai người hoàn toàn trái ngược.

Được Hoắc Vũ Hạo mời, nhóm người này mới bước tới đống lửa, lập tức có hai nam tử nhanh chóng dựng lều. Những cái lều của họ tương đối lớn, trong đó gần đống lửa nhất là một cái lều màu đen khá tinh xảo, những sợi chỉ được chế tác từ thuộc da trâu (da trâu đã qua xử lý). Sau khi dựng hai cái lều lớn phía trước, hai người kia lại tiếp tục nhanh tay dựng thêm hai cái nữa phía sau.

Mạc Phi Vân và những người khác đều ngồi một bên xung quanh đống lửa. Khi ánh mắt của hắn dừng ở trên người Vương Đông và Tiêu Tiêu thì có vẻ nhìn chăm chú lâu hơn Hoắc Vũ Hạo. Nhất là Vương Đông, sau khi cả nhóm đến gần lửa trại, hầu như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.

Tóc ngắn màu lam phơn phớt, tròng mắt cũng màu lam, khí tức quang minh tràn đầy, Vương Đông chẳng những tướng mạo anh tuấn, mà khí chất mang đầy vẻ phấn chấn mạnh mẽ. Nếu nói tướng mạo đẹp như hoa như ngọc, thì cả hai cô gái bên kia cũng chỉ đành làm hoa nhường nguyệt thẹn.

Cô gái áo vàng hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm gương mặt Vương Đông, rồi mỉm cười mà hai má đỏ ửng. Còn cô gái áo trắng trong trẻo lạnh lùng kia thì cũng khá kinh ngạc, nhìn Vương Đông một lúc lâu mới dời ánh mắt đi chỗ khác.

Ba người Hoắc Vũ Hạo thì ngồi phía đối diện bên này lửa trại, không ai nói một lời, chỉ yên lặng sưởi ấm. Có người ngoài ở gần, việc trở về lều tu luyện hiển nhiên không phải là lựa chọn khôn ngoan. Đặc biệt bọn họ đềi có tu vi khá mạnh mẽ.

Mạc Phi Vân có vẻ rất nhiệt tình, mỉm cười nói:

- Ba vị tiểu bằng hữu, còn chưa biết tên các vị?

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười

- Ta gọi là Vũ Hạo, hai người này là Tiểu Đông và Tiêu Tiêu.\

Hắn không nói đầy đủ tên mình và Vương Đông, còn Tiêu Tiêu hay tiểu Tiêu Tiêu thì cũng chẳng khác nhau là mấy, thành ra phải nói thẳng. (DG: chứ mà kêu tên Tiểu Tiêu nghe mất vệ sinh là bà cho ăn ngay một Đỉnh Chi Uy đấy!!)

Mạc Phi Vân nói:

- Xem ngươi tuổi cũng còn nhỏ, hồn lực dao động cũng không lớn, mạo hiểm đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm xem ra không phải là lựa chọn khôn ngoan đâu! Các ngươi trước kia đã từng đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm?

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Cũng từng chạy lòng vòng ở vùng bên ngoài. Cảm ơn đại thúc nhắc nhở, chúng ta cũng sẽ không đi quá sâu vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Chỉ cần tìm ra hồn thú phù hợp thì chúng ta sẽ rời đi ngay.

Mạc Phi Vân lại hỏi

- Các ngươi là người ở nơi nào? Là người của tông môn hay học viện nào?

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Ta đến từ Đế Quốc Tinh La, đệ tử của học viện quốc gia Tinh La.

Nếu là trước khi tham gia Đấu Hồn Đại Tái, ngoài Shrek hắn căn bản chẳng hề biết bất cứ học viện nào khác, nhưng bây giờ thì lại biết rất nhiều. Bản thân Hoắc Vũ Hạo là công dân Đế Quốc Tinh La người, giọng nói đương nhiên sẽ giống người Tinh La. Dùng cái danh học viện quốc gia Tinh La để che giấu lai lịch tự nhiên là vô cùng hợp lý và hoàn mỹ. Hơn nữa, lần trước thi đấu bán kết với cô công chúa lãnh đạo chi đội Tinh La, hắn cũng đã biết nhiều về những tuyệt kỹ sở học của những học viên giỏi nhất bên đó. Mà Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng có một phần diện tích thuộc về Đế Quốc Tinh La.

Nghe được học viện quốc gia Tinh La, đoàn người Mạc Phi Vân thần sắc trở nên kinh ngạc. Học viện quốc gia Tinh La ở đại lục tiếng tăm lừng lẫy. Nhất là ở Đế Quốc Tinh La, đây chính là đại học viện cao cấp hàng đầu. Đấu Hồn Đại Tái mấy tháng trước cũng được tổ chức ở Đế Quốc Tinh La, họ cũng đã vào đến bán kết, gia nhập hạng tứ cường, và cũng chỉ chịu thua đối thủ mà sau đó đăng quang vô địch.

- Thì ra là các cao nhân thiên tài của học viện quốc gia Tinh La, khó trách các ngươi rất can đảm tự đi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tìm giết hồn thú.

Giọng điệu Mạc Phi Vân lúc này trở nên cẩn thận và cung kính, vẻ kiêu ngạo mơ hồ trên gương mặt những người còn lại cũng dần dần bớt đi. Xem ra cái danh học viện quốc gia Tinh La cũng khá được việc.

Hoắc Vũ Hạo nói:

- Mạc đại thúc, vậy các người tính đi đâu? Không phải cũng muốn tới Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tìm hồn thú sao?

Mạc Phi Vân gật đầu

- Đồng bạn trong chúng ta cũng có người tu vi đạt tới bình cảnh, lần này tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng chỉ là thử vận may.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, bên kia lều trại đã được dựng ngay ngắn hoàn chỉnh. Đoàn người của Mạc Phi Vân cũng tranh thủ ăn một chút lương khô đơn giản, rồi cùng Hoắc Vũ Hạo nói trăng nói gió vài câu rồi quay về lều nghỉ ngơi.

Lúc nói chuyện, Mạc Phi Vân cũng giới thiệu những người bên cạnh. "Cây tre đực" đi dò đường lúc đầu tên gọi Bắc Đường, cô gái áo vàng tên là Duy Na, cô áo trắng là Mộ Tuyết. Nhưng Mạc Phi Vân ngoại trừ tên cũng không nói gì thêm về lai lịch của họ. Đồng thời cũng có một ước định với nhóm Vũ Hạo, đó là buổi sáng hôm sau khởi hành tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm sẽ tùy cơ hỗ trợ vài phần, xem như đáp trả việc sưởi ấm lửa trại. (DG: con người bây giờ cũng giống thế này, ngay cả lửa cũng tính toán cho được, aida)

Hoắc Vũ Hạo cũng biết, sau khi Mạc Phi Vân nghe giới thiệu bọn hắn đến từ học viện quốc gia Tinh La, mới có đề nghị như vậy. Và phần cảnh giác của nhóm người đó đối với bọn hắn cũng giảm đi nhiều.

Mạc Phi Vân và năm người nam còn lại lần lượt đi vào hai cái lều lớn phía sau. Còn Duy Na và Mộ Tuyết thì ở lều da trâu gần được dựng gần lửa trại. Nhìn cục diện bố trí thế này, đầu óc đơn giản cũng có thể biết đại khái địa vị của hai cô gái trong đoàn không đơn giản.

Sau khi nhóm Hoắc Vũ Hạo cũng trở về lều, thì Mạc Phi Vân lặng lẽ ra khỏi lều của mình, đi đến trước cửa lều da trâu, nhẹ nhàng nói:

- Tiểu tỷ, ta có thể vào được không?

- Vào đi.

Giọng Mộ Tuyết vang lên.

Mạc Phi Vân lúc này mới cúi thấp người, bước vào trong trại của hai cô gái. Thế nhưng, hắn cũng chỉ ngồi khoanh chân ngay cửa lều, không hề tiến thêm bước nào vào bên trong.

- Mạc sư phụ có thể biết lai lịch của ba người kia?

Mộ Tuyết lạnh nhạt hỏi. Duy Na ngồi bên cạnh, gương mặt trước sau chỉ mang theo nụ cười nhẹ nhàng, không hề mở miệng. Nhưng nhìn vị trí giường của nàng và Mộ Tuyết đối nhau, rõ ràng địa vị cũng không kém Mộ Tuyết.

Một làn sương khói trắng nhạt sáng lên trên người Mạc Phi Vân, bao trùm một vòng bên trong lều, cách âm hoàn toàn với bên ngoài.

- Ba người này tướng mạo khá nhỏ tuổi, thế nhưng khí chất không tầm thường, nhưng cũng không giống nhau, rõ ràng họ không đến từ cùng một tông môn. Theo khí tức có thể đoán tu vi khoảng chừng Đại Hồn Sư và Hồn Tôn. Tuổi của họ như vậy, với thân phận học sinh của học viện quốc gia Tinh La quả thật rất đáng tin. Nhưng dù sao, vì sự an toàn, lão nô vẫn nghĩ nên mang theo họ đi vào, tránh những chuyện ngoài ý muốn. Nếu bọn họ quả thật đều đúng với những gì họ nói, giúp đỡ họ một chút cũng không có gì đáng nói.

Mộ Tuyết hơi cúi đầu tỏ vẻ chấp nhận, nói:

- Mạc sư phụ, vậy ngươi lo việc đó đi.

- Mạc sư phụ, ngươi cảm thấy trong ba người bọn họ, ai là người đáng chú ý nhất?

Cô gái tên Duy Na vẫn im lặng đột nhiên cất tiếng nói, âm thanh dịu dàng vô cùng êm tai.

Mạc Phi Vân nói:

- Điện hạ, lão nô cho rằng là người trẻ tuổi tên gọi Vũ Hạo kia. Lão nô chú ý đến ánh mắt trao đổi giữa ba người bọn họ, cô bé tên Tiêu Tiêu nhìn Vũ Hạo với ánh mắt cực kỳ tin phục, còn người tên Tiểu Đông thì phải nói là cực kỳ ăn ý, hắn chỉ trao đổi ánh mắt với Vũ Hạo rất ít, chỉ thoáng một cái rồi biến hóa, vậy mà cà hai đều sáng tỏ. Có thể lãnh đạo đội ngũ ba người trẻ tuổi bất phàm, e rằng Vũ Hạo này không đơn giản.

- Hơn nữa, ta đối với hắn cũng có vài điều mơ hồ. Xem hồn lực dao động, tu vi của hắn dường như còn chưa đến hồn tôn, còn không bằng hai người kia, thế nhưng khí tức sinh mệnh trên người hắn lại rất mạnh mẽ, thậm chí vượt qua cả người trưởng thành.

Mộ Tuyết cũng hơi cúi đầu, nói:

- Mạc sư phụ, ngươi đi nghỉ ngơi đi. Ngày mai chú ý bọn họ nhiều một chút.

-Vâng! Tiểu tỷ, điện hạ, lão nô cáo lui.

Mạc Phi Vân lúc này lặng yên rời khỏi lều trại, tầng sương trắng kia cũng nhạt dần rồi biến mất.

- Tỷ tỷ. Tiểu Đông kia thật là đẹp nha!

Duy Na thấy Mạc Phi Vân đã đi khỏi, mới thì thầm cười nói như con chim sẻ.

Mộ Tuyết khuôn mặt băng giá cũng toát ra nụ cười xinh đẹp

- Sao? Ngươi động xuân tâm à?

Duy Na mân mê đôi môi đỏ mọng

- Không có. Ta chỉ gợi ý cho tỷ tỷ thôi.

Mộ Tuyết lắc đầu

- Ta không thích nam nhân nhỏ tuổi hơn ta. Mạc sư phụ nói rất đúng, kẻ tên Vũ Hạo kia rất không bình thường. Không biết tại sao, khi ta đến gần hắn, trong tâm đột nhiên sinh ra cảm giác hốt hoảng. Vũ hồn của ta cũng dao động. Dường như trong hơi thở của hắn có cái gì đó khắc chế vũ hồn của ta.

Duy Na nói:

- Chẳng lẽ hắn có vũ hồn thuộc tính hỏa?

Mộ Tuyết lại lắc đầu

- Không giống. Đợi đến khi vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm tự nhiên sẽ biết. Ba người họ có can đảm tới đây, e rằng cũng phải có lo lắng. Chúng ta cũng nghỉ sớm thôi, ngày mai sẽ vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm thu hoạch hồn hoàn, hy vọng sẽ may mắn. Nếu ở đây không có hồn thú thích hợp, có lẽ phải đến phương bắc. Phía Bắc thực sự nguy hiểm hơn rất nhiều.

- Ừ, vậy ngủ đi. Tuyết tỷ, ta ôm người mới ngủ ngon được?

- Lộn xộn

Bên kia lều phía bên kia, Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cũng nói chuyện, và thứ cách âm cho họ chính là tinh thần lực cường đại của Hoắc Vũ Hạo.

- Vũ Hạo, ngày mai đi chung với họ, sẽ có vấn đề gì không thế?

Vương Đông hơi lo lắng hỏi.

Hoắc Vũ Hạo cười, khẽ nói:

- Ngươi lo toàn những chuyện gì đâu? Không thấy hả, những người này chắc chắn đến từ một tông môn ở địa phương nào đó. Hai thiếu nữ kia chính là những người cần thu hoạch hồn hoàn mà họ nói đó, những người khác chỉ là tùy tùng của các nàng đi theo bảo vệ hầu hạ thôi. Đi chung với họ, chúng
ta cũng nhẹ hơn không ít, lại càng có thể đi sâu thêm một chút. Nếu bọn họ dám có ý định bất chính với chúng ta, có lẽ phải hỏi Huyền lão trước.

Vương Đông nghi hoặc:

- Chứ không phải ngươi để ý con gái nhà ngươi ta hả?

Hoắc Vũ Hạo bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

- Chúng ta còn nhỏ, đừng tối ngày nói mấy chuyện của người lớn được không? Vả lại, có ngươi ở đây thì còn cô gái nào để ý ta không hử?

Vương Đông vênh váo

- Ngươi biết thế là tốt

Hoắc Vũ Hạo: ..........#$@#^%$#@$ (DG: đang chửi thầm trong bụng)

Sáng sớm hôm sau, nhóm Hoắc Vũ Hạo đã dậy sớm nhanh chóng thu dọn lều trại, sau đó hướng về phía đông đón mặt trời mọc lên để tu luyện Tử Cực Ma Đồng. Đến khi bọn hắn bắt đầu ăn điểm tâm, nhóm người Mạc Phi Vân mới lần lượt bước ra khỏi lều.

- Vũ Hạo, các ngươi dậy sớm thật!

Mạc Phi Vân lên tiếng chào hỏi Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo mỉm cười

- Mạc đại thúc, cũng còn khá sớm, mọi người cũng không dậy trễ

Mạc Phi Vân hỏi:

- Vũ Hạo, không biết trong các ngươi ai là người đang cần hồn hoàn?

Hoắc Vũ Hạo cũng không giấu giếm

- Là ta. Hồn lực của ta vừa đạt tới ba mươi cấp, cần một hồn hoàn thích hợp để trở thành hồn tôn. Hai vị bằng hữu đều đi cùng để giúp ta.

Mạc Phi Vân tỏ ra tán thưởng:

- Còn nhỏ tuổi đã trở thành hồn tôn, thật sự là thiên tài a!

Hoắc Vũ Hạo chỉ cười, cũng không nói tiếp.

Tốc độ làm việc của nhóm người Mạc Phi Vân rất nhanh, chỉ chốc lát đã dọn dẹp xong chuẩn bị ăn sáng. Duy Na và Mộ Tuyết vẫn ăn mặc giống tối qua. Mười một người cùng nhau lên đường.

Ngoại trừ Mạc Phi Vân, những người khác trong nhóm rất ít mở miệng, hai cô gái cũng chỉ ngẫu nhiên khẽ trao đổi với nhau mà thôi. Nhóm Vũ Hạo cũng không quá để ý.

Trong quá trình di chuyển, Mạc Phi Vân đi tuốt phía trước, năm người nam kia thì tạo thành hình cánh cung đi phía sau, hai cô gái và nhóm của Hoắc Vũ Hạo đi ở giữa.

Đối với Mạc Phi Vân và những người này, Hoắc Vũ Hạo cũng có chút hảo cảm. Từ khi gặp mặt bọn họ vẫn không hỏi vũ hồn, hồn kỹ mấy cái thông tin nhạy cảm của Hoắc Vũ Hạo và đồng bạn. Tuy rằng có chút cảnh giác gọi cả ba cùng đi lên phía trước, nhưng trong khi tiến lên cũng không sai bảo bọn họ đi tuốt đằng trước mở đường. Hiển nhiên họ không có ý xấu gì.

Lúc mọi người đến Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bầu trời đã sáng rõ. Mạc Phi Vân dừng bước, quay người lại nói:

- Bây giờ chúng ta sẽ vào rừng rậm. Ta nhắc nhở một chút, tất cả mọi người phải luôn chú ý cẩn thận, trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bất kỳ tình huống nào cũng có thể xảy ra. Thậm chí ở ngoại vi cũng không loại trừ khả năng sẽ có hồn thú vạn năm xuất hiện. Năng lực Hồn thú muôn màu muôn vẻ, có thể sẽ khiến chúng ta không kịp cứu viện cho nhau. Do đó, ta đặc biệt nhắc lại mỗi người đều phải cực kỳ thận trọng. Chờ một chút, ta tiếp tục đi phía trước mở đường. Vũ Hạo, ba người các ngươitheo sau ta, tùy lúc chuẩn bị hỗ trợ. Duy Na, Mộ Tuyết các ngươi đi cùng nhau. Những người khác bảo vệ phía sau và hai bên.

- Vâng

Năm người cùng đồng thanh đáp ứng.

Trong năm người đó, trừ ra Bắc Đường mà Vũ Hạo nhìn thấy đầu tiên, người khiến Hoắc Vũ Hạo chú ý chính là một gã cường tráng vóc người khá thấp. Hắn đứng ngay giữa trận phía sau. Ngoài Mạc Phi Vân có tu vi cực mạnh, thì hắn chính là Hồn Đế tên gọi Cừu Hướng Đông.

Ba người Hoắc Vũ Hạo đối với sắp xếp thế này tự nhiên không có gì dị nghị, phía trước có một vị cường giả hồn thánh mở đường, đối với bọn họ mà nói căn bản là không có gì áp lực.

Sau khi sắp xếp đội hình, Mạc Phi Vân lập tức xoay người tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Nhìn hành động của hắn có thể biết, hắn tuyệt đối tin tưởng đồng bạn trong đội ngũ.

Nhóm Vũ Hạo cũng không chậm trễ. Vũ Hạo đi chính giữa phía trước, Vương Đông và Tiêu Tiêu ở hai bên phía sau một chút. Ba người theo sát Mạc Phi Vân biến vào rừng cây.

- Gì. Đó là...

Vương Đông kinh ngạc la lên. Bởi vì hắn nhìn thấy, trên thân thể người dẫn đầu Mạc Phi Vân tỏa ra sương mù dày đặc. Những làn sương này hoàn toàn bao phủ cả người hắn, rồi tản ra xung quanh, khiến người khác không cách nào nhìn thấy thân thể hắn ở đâu.

- Mạc sư phụ có vũ hồn là mây, hắn đang dùng năng lực của mây để tìm kiếm và bảo vệ mọi người.

Giọng nói êm ái của Duy Na đột nhiên cất lên.

Vương Đông bất giác quay đầu nhìn nàng, nàng cũng mỉm cười với Vương Đông. Nụ cười dịu dàng thật dễ khiến người khác xao xuyến tâm hồn. Bất quá, nụ cười mê hồn xinh đẹp của nàng chẳng chút nào tác dụng đối với Vương Đông, hắn chỉ gật đầu với nàng một cái rồi cái gương mặt không hề biến sắc ra chỗ khác.

Mộ Tuyết liếc nhìn Duy Na, ánh mắt mỉm cười pha chút giễu cợt. Đôi mắt Duy Na lại lộ vẻ xấu hổ buồn bực.

Sương mù tràn ngập nhưng cũng không thể ngăn cản Tinh Thần Tham Trắc. Lúc này, Hoắc Vũ Hạo đã có thể khẳng định Mạc Phi Vân là Hồn Thánh với bảy cái hồn hoàn ẩn trong sương mù kia. 2 vàng, 3 tím, 2 đen. Dù chưa phải là tổ hợp hoàn mỹ nhất nhưng cũng khá mạnh mẽ. (Đấu La hoàn mỹ: 2 vàng, 2 tím, 4 đen, 1 đỏ. Kém hơn xem như chưa hoàn mỹ, Tốt hơn thì thuộc dạng nghịch thiên không phải bàn)

Mây? Quả là một vũ hồn hiếm thấy, có lẽ nó được xem như khí vũ hồn (khí: vũ khí, không phải không khí). Chỉ không biết là Cường Công hay Khống Chế.

Phía trước mây mù chậm rãi khuếch tán, như cơn lũ cuốn ra phía ngoài. Nhìn những đám mây như vô lực, nhưng sau khi lan ra lại đi rất xa, thoáng chốc đã vượt qua phạm vi Tinh Thần Tham Trắc của Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo sơ sơ hiểu ra, hồn kỹ này có hiệu quả giống hệt Tinh Thần Tham Trắc. Một khi bị mây mù chạm vào, tùy vào tình huống mà hắn có thể phán đoán được. Tuy rằng không chính xác được như Tinh Thần Tham Trắc, nhưng với tu vi của Mạc Phi Vân, phạm vi tra xét lại rộng hơn nhiều. Khó trách sau khi tiến vào Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cũng không nhìn lại trận hình, cũng không dặn dò gì khác. Hoắc Vũ Hạo cũng kinh ngạc phát hiện, khi đám sương đó phóng ra che phủ Mạc Phi Vân, mấy cái hồn hoàn trên người không có cái nào sáng lên. Nói cách khác, những đám sương này là năng lực tự nhiên của võ hồn, không phải hồn kỹ. Bản thân vũ hồn có năng lực, đây chắc chắn là một vũ hồn cao cấp.

- Đi thôi.

Sau khi sương mù không lan đi nữa, tiếng Mạc Phi Vân từ phía trước vọng lại, vẫn còn trong mây mù bao phủ, không thấy được hắn đâu cả.

Từ khi quay lại Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, cả ba đều cảm thấy hôm nay là thoải mái sung sướng nhất. Hầu như bọn họ chẳng cần làm gì, chỉ mỗi việc di chuyển mà thôi.

Mạc Phi Vân liên tục thay đổi hướng đi, tốc độ so với lúc nhóm Vũ Hạo tự đi thì nhanh hơn nhiều. Quá trình di chuyển cũng khá an toàn, không bị hồn thú nào chủ động tấn công cả. Chưa tới nửa giờ, cả đoàn đã đi sâu vào hơn 10km, vậy mà Mạc Phi Vân cũng không có ý giảm tốc độ.

Tinh Đấu Đại Sâm Lâm có địa hình khá phức tạp, chỗ rộng nhất có khi hơn 200km, diện tích hơn 10v km vuông. Cánh rừng này xứng đáng là rừng rậm lớn nhất đại lục, diện tích còn lớn hơn so với nhiều quốc gia nhỏ phụ thuộc đế quốc. Hơn nữa, dù là cường giả Phong Hào Đấu La cũng không dám đi xuyên qua nó.

Từ khi hồn sư thám hiểm Tinh Đấu Đại Sâm Lâm đến nay, dựa vào sức mạnh tu vi của hồn thú xuất hiện mà vẽ bản đồ phân chia khu vực khác nhau. Cách bìa rừng cho đến 20km gọi là khu ngoại vi. Khu vực này chủ yếu xuất hiện hồn thú mười năm, trăm năm, ngàn năm, rất ít khi thấy hồn thú vạn năm. Kế đó là vùng hỗn hợp, bán kính ước chừng 100km, chiếm đến 40% diện tích khu rừng. Ở đó cũng là nơi xuất hiện nhiều loại hồn thú nhất, niên hạn của hồn thú cũng rất phong phú. Chủ yếu sinh sống ở đây là hồn thú trăm năm, ngàn năm, vạn năm. Hầu hết hồn thú trăm năm ở khu vực này đều là loài sống theo bầy.

Khu vực còn lại chỉ có bán kính 40km, được gọi là khu trung tâm của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm. Khu vực này mặc dù cũng khá rộng lớn, thế nhưng số lượng hồn thú ở đây cực kì ít ỏi. Bởi vì, để tồn tại ở khu vực này, đa số đều là những hồn thú mạnh mẽ. Hồn thú trăm năm hoàn toàn mất tích, ngàn năm thì cũng hiếm lắm mới thấy, chủ yếu là hồn thú Vạn năm, thỉnh thoảng còn thấy bóng dáng của những hồn thú khủng bố 10v năm. Căn cứ vào nghiên cứu của các nhóm hồn sư, ở khu vực này có thể còn có một lãnh địa của hồn thú, tu vi hồn thú trong đó ít nhất phải trên 3v năm.

Khu vực trung tâm được khuyến cáo là cực kỳ nguy hiểm, được đặt tên là khu Sinh Mệnh Cấm. Trong ghi chú của bản đồ Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, lãnh địa trong khu vực này luôn dùng máu tươi để phân chia. Ở nơi đó, có tồn tại của tuyệt thế mãnh thú, so với vùng trung tâm cực bắc còn cường đại hơn, ngay cả siêu cấp Đấu La cũng không dễ dàng tiếp cận.

Với tốc độ hiện tại của Mạc Phi Vân, Hoắc Vũ Hạo có thể hiểu mục tiêu của hắn không phải ở khu ngoại vi. Lấy tu vi hồn thánh, nếu không phải mang theo nhiều người, thì việc xâm nhập vào vùng rìa khu vực trung tâm cũng không quá khả năng, việc bảo đảm an toàn cho đoàn người ở vùng hỗn hợp dĩ nhiên sẽ không phải là vấn đề gì quá to lớn. Phẩm chất, số lượng của hồn thú trong vùng hỗn hợp đều cao hơn nhiều khu ngoại vi.

Ba người Hoắc Vũ Hạo ở khu ngoại vi cũng không dám đi sâu, nói chi đến hỗn hợp khu. Bọn họ dù có thiên phú, nhưng tu vi cũng chỉ mới là Hồn Tôn. Chiến đấu cầm cự một hồi thì còn có khả năng, nhưng hồn thú trong rừng thì ngàn ngàn vạn vạn như cát bờ biển. Nếu sơ sẩy bị thương thì muốn rút chạy ra ngoài cũng khó có cơ hội nào. Đó là lý do tại sao Hoắc Vũ Hạo trước đây kiên quyết không đi sâu hơn. Nếu như không có đoàn người Mạc Phi Vân, cả ba cũng chỉ dám tiếp tục đi vào 5-10km, tuyệt đối không mạo hiểm đi vào vùng hỗn hợp.

Mọi người vẫn tiếp tục đi thêm khoảng 5km, tốc độ Mạc Phi Vân bắt đầu chậm lại, rút ngắn khoảng cách với phía sau một chút.

- Phía trước là bên ngoài vùng hỗn hợp, mọi người cẩn thận thêm một chút. Để tránh kinh động một vài hồn thú nhạy cảm, ta sẽ thu hẹp phạm vi của Lưu Vân, uy hiếp với hồn thú cũng sẽ giảm đi, mọi người phải luôn sẵn sàng chiến đấu.

Khả năng lãnh đạo của Mạc Phi Vân lại lần nữa khiến Vũ Hạo giật mình. Sau khi nghe hắn dặn dò, trận hình của những người kia cũng thu hẹp lại, nhưng vẫn duy trì khoảng cách hơn ba thước, giúp mọi người dễ dàng phát huy chiến đấu.

Duy Na và Mộ Tuyết vẫn không ngừng quan sát nhóm Vũ Hạo. Di chuyển trong rừng rậm, lúc nào cũng có thể bị hồn thú tấn công, thế nhưng nhóm Vũ Hạo vẫn đi sau Mạc Phi Vân, tốc độ vừa phải không nhanh không chậm, hơn nữa tỏ ra không chút mệt mỏi. Chẳng những nhanh nhẹn, động tác cũng uyển chuyển nhẹ nhàng. Hoắc Vũ Hạo đi phía trước, Tiêu Tiêu và Vương Đông lùi sau một chút, ba người duy trì đội hình tam giác. Hơn nữa các nàng còn thấy Vương Đông và Tiêu Tiêu thỉnh thoảng chú ý quan sát động tác Hoắc Vũ Hạo, cho thấy hắn đúng là lãnh đạo của nhóm nhỏ ba người này.

Lát sau, lời Mạc Phi Vân nhắc nhở đã trở thành sự thật. Mọi người đang di chuyển thêm một đoạn, đột nhiên Mạc Phi Vân ở phía trước nhanh chóng lui lại, liên tiếp nhiều tiếng động thanh thúy vang lên, nhiều bóng dáng lần lượt xuất hiện. Những cái bóng này có tốc độ cực nhanh, di chuyển trên cành cây rất có tổ chức, thoắt ẩn thoắt hiện trong các tán cây, lập tức bao vây cả đoàn 11 người.

- Mọi người cẩn thận, là Xích Hỏa Hầu. Khả năng công kích rất mạnh.

Mạc Phi Vân lại nhắc nhở, rồi nhanh chóng lùi lại, chắn trước mặt ba người Hoắc Vũ Hạo.

Xích Hỏa Hầu? Hoắc Vũ Hạo vừa quan sát hồn thú vừa lục lọi kiến thức trong đầu. Hồn thú thuộc tính Hỏa, sống bầy đàn, cực kỳ táo bạo liều lĩnh, công kích mạnh và rất thù dai. Thuộc loại hồn thú mẫn công, hơn nữa am hiểu công kích từ xa, rất khó đối phó.

Những con Xích Hỏa Hầu gương mặt không khác nhau, to có nhỏ có, lớn nhất cao chừng hai thước, có lẽ đã trưởng thành, con khỉ nhỏ hung dữ bên cạnh thì chỉ cao chừng hai bàn chân. Bộ lông màu lửa đỏ nổi bật giữa rừng cây, hai cái răng nanh thật dài nhe ra trên cái miệng tham ăn. Đàn Xích Hỏa Hầu khoảng chừng ba, bốn mươi con. Bao vây đoàn người lập tức kêu chí chóe như thị uy.

Xa xa trên tán cây cao nhất, một con Xích Hỏa Hầu to lớn mạnh mẽ nhất đấm thình thịch lên ngực làm bộ lông bắn ra lửa, thân thể như tia chớp phóng lên, một hỏa cầu đường kính chừng một thước oanh kích chính diện.

Hồn thú khác với con người, trong mắt chúng chỉ có thức ăn và không phải thức ăn. Con Xích Hỏa Hầu thủ lĩnh tu vi dù chưa đến vạn năm, bộ lông vẫn chưa biến thành màu vàng đỏ, nhưng thực lực cũng đã hơn 5000 năm. Chúng nó chủ yếu dựa vào sức mạnh tổng thể của tổng đàn sinh sống ở vùng rìa bên ngoài vùng hỗn hợp.

Lúc Xích Hỏa Hầu Vương bắt đầu công kích, những con khỉ khác cũng đồng loạt nhảy lên. Nương theo tốc độ cực nhanh của chúng, rất nhiều hỏa cầu trên trời giáng xuống, bắn ra hàng loạt tập trung công kích mọi người.

Mạc Phi Vân đứng trước hừ một tiếng, sương mù dày đặc lan ra phía ngoài. Ngay sau đó, sương mù tụ lại thành vân tiễn (mũi tên) bắn ra tứ phía, nháy mắt hóa giải lượng lớn những hỏa cầu kia. Một đám sương ở trước mặt hắn tụ lại thành hình bàn tay, bắt lấy Đại Hỏa Cầu do Xích Hỏa Hầu Vương công kích.

Đại Hỏa Cầu hừng hực cháy lên, sương mù nhanh chóng tiêu hao, nhưng bàn tay sương lập tức nắm lại, "bụp" một tiếng, hỏa cầu bị nghiền nát, ánh lửa tán loạn tứ phía.

Cũng không biết Mạc Phi Vân có cố ý hay không, nhưng khi hắn hóa giải phần lớn hỏa cầu, lại sót một viên ngay bên sườn phía sau, mục tiêu công kích chính là vị trí của nhóm Vũ Hạo.

Một đôi cánh xinh đẹp màu lam lặng yên mở rộng. Màu xanh thẳm tinh khiết như bầu trời nhanh chóng thành tiêu điểm toàn trường. Một hoa văn màu vàng sáng lên, thân hình thon thả cao cao chợt lóe lên, trên cánh ẩn hiện một mũi nhọn ánh sáng, viên hỏa cầu đang rơi xuống bị tách ra làm hai, bay về phía xa xa.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện