- Oa, ăn ngon quá!!
Quất Tử sau khi nuốt miếng thịt vào miệng thì đôi mắt ngây dại, Kha Kha lại khác. Nàng ngay lập tức nhảy dựng lên, tâm trạng cực kỳ phấn khởi, mãnh liệt bộc lộ cảm xúc.
Hương vị này.... Ánh mắt Quất Tử ngỡ ngàng, nội tâm dâng lên một cảm xúc khó tả. Nước mắt lặng lẽ lăn trên gò má, ánh nhìn với Hoắc Vũ Hạo cũng hoàn toàn thay đổi.
Hoắc Vũ Hạo lúc này chuyên tâm nướng thịt, muốn nắm chắc độ lửa lớn nhỏ, dùng cả Tinh Thần Tham Trắc để nấu nướng một cách chính xác. Những xâu thịt nướng mềm thơm không ngừng cho vào chén hai nàng, bản thân hắn cũng ăn một xâu. Hương vị quả thật ngon lắm, ngay cả chính hắn cũng tán thưởng bản thân. Chủ yếu là do hôm nay vận khí không tồi, bắt được một con hoẵng hương cực kỳ thích hợp cho BBQ. Chứ nếu không, không bột đố gột nên hồ, hắn cũng không cách nào có được món nướng tuyệt hảo thế này.
Chú hoẵng hương năng hơn 10 cân. Thịt tốt chừng 4-5 cân, chỉ không đến nửa canh giờ, tất cả đều chui vào bụng ba người. Hương thơm thịt mềm khiến ba người không khỏi tỏ ra vô cùng thỏa mãn.
- Muốn thử món khác nữa không?
Hoắc Vũ Hạo nhét xâu thịt cuối cùng vào miệng, quay đầu lại hỏi hai nữ.
Kha Kha vỗ vỗ cái bụng đã căng tròn của mình
- Ăn quá ngon, thật sự là ăn quá ngon. Hương vị quá tuyệt vời, nhưng mà không ăn được nữa rồi. Hử? Quất Tử tỷ, sao mà ngươi khóc, mắt đỏ quá vậy a!
Một kẻ chuyên tâm nướng thịt, một kẻ chăm chú nhai thịt lúc này mới chú ý tới sự thay đổi của Quất Tử. Hai tròng mắt của nàng sưng đỏ, lại cực kỳ cẩn thận đưa miếng thịt cuối cùng mà Hoắc Vũ Hạo cấp cho từ trong chén nhẹ nhàng vào miệng, khoan thai nhấm nháp.
Nàng không trả lời Kha Kha, chỉ thì thào lẩm bẩm:
- Là hương vị đó, thật là hương vị đó. Ta đã nghĩ, đời này cuối cùng cũng không thể tìm ra cái hương vị này được.
Kha Kha nhìn thấy nàng tinh thần cổ quái, vội vàng đến bên cạnh, lay lay cánh tay của nàng gấp gáp hỏi:
- Quất Tử tỷ, ngươi không sao chứ?
Quất Tử nhẹ nhàng buông trong chén, lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Vũ Hạo, thanh âm dịu dàng mang theo vài phần nghẹn ngào
- Cám ơn ngươi, Vũ Hạo. Ngươi giúp ta cảm nhận được hương vị của phụ thân ta.
Hoắc Vũ Hạo ngàn lần không ngờ Quất Tử lại có thể tặng cho hắn câu nói này, một sự lúng túng dán chặt lên mặt:
- Phụ ... thân...
Quất Tử khẽ gật đầu, ánh mắt mơ màng, hoàn toàn đắm chìm vào thế giới của mình, nhẹ giọng thì thào:
- Phụ thân là đầu bếp giỏi nhất. Ta sinh ra ở trấn nhỏ biên cảnh đế quốc, mẫu thân là nữ nhân xinh đẹp nhất trấn, phụ thân có một hàng ăn nho nhỏ, nhưng buôn bán rất tốt, tố lắm. Phụ thân nói, niềm vui lớn nhất của cha là làm những món ngon cho ta và mẫu thân dùng. Ngươi làm đồ ăn, có hương vị của phụ thân, đã mười năm rồi không được thử qua cái hương vị này, nhưng ta không thể nào quên được.
- Mười năm?
Hoắc Vũ Hạo nhìn đôi mắt của Quất Tử. Ánh mắt của nàng dịu dàng, ngọt ngào, ký ức quấn quít lấy phụ thân. Ánh mắt này khiến hắn rung động cực lớn, vì trong ký ức của hắn, chưa bao giờ có phụ thân tồn tại.
Đôi mắt Quất Tử đang dịu dàng đột nhiên hóa thành đau thương sầu khổ. Nước mắt rưng rưng, giàn giụa lăn xuống
- Chiến tranh, là chiến tranh hủy đi gia đình ta. Phụ thân bị cưỡng chế trưng binh ra tiền tuyến, đã vĩnh viễn ở lại đế quốc Tinh La không trở về. Mẫu thân quá đau thương mà bệnh nặng, ba năm sau cũng bỏ ta mà đi. Cho nên, mười năm nay ta cũng giống như ngươi, từ lâu cũng đã là cô nhi.
Một tâm tình khó có bút mực nào hình dung nháy mắt tràn ngập trong thể xác và tinh thần Hoắc Vũ Hạo. Nhìn cô gái đồng cảnh ngộ, hắn đột nhiên xúc động muốn ôm lấy nàng vào trong lòng. Nàng cũng mất đi phụ thân, mẫu thân. Nàng như ta cũng là cô nhi. Khó trách khi nàng biết ta là cô nhi, thái độ lại biến hóa rõ ràng như thế.
Nhưng hắn lúc này cũng không biết an ủi Quất Tử thế nào cho phải, bởi vì trong lòng cũng tràn ngập bi thương sâu sắc. Hắn nhớ tới mẫu thân đã ngậm đắng nuốt cay nuôi mình khôn lớn, nhớ tới phụ thân đang bị bản thân coi như kẻ thù kia. Nhất thời, tâm trạng cũng ngổn ngang trăm mối tơ vò.
- Các ngươi làm cái gì vậy a! Đều đừng khóc nữa. Chuyện đã qua rồi thì cho qua đi, nghĩ nhiều làm gì cho thêm buồn, mọi thứ phải nhìn về phía trước đi. Không được đắm chìm trong bi thương, còn nhiều thứ tốt đẹp chờ chúng ta, không phải sao?
Kha Kha đứng dậy, hai tay chống nạnh lớn tiếng.
Nhìn thấy nghĩa cử thân thiết của nàng, không hiểu vì sao, không khí nặng nề đột nhiên biến hóa.
Hoắc Vũ và Quất Tử đều ngẩn ra, rồi cả hai cùng bật cười.
Kha Kha mờ mịt không hiểu:
- Tại sao lại cười ta? Quất Tử tỷ, ngươi vừa khóc vừa cười không thấy kỳ cục hả?
Quất Tử đứng lên, kéo cánh tay của nàng:
- Cũng trễ rồi, nghỉ ngơi đi. An dưỡng tinh thần, sáng mai vào núi.
Quốc Tử nhanh chóng dẫn theo Kha Kha đi về phía lều trại.
Đi được vài thước, nàng đột nhiên ngừng bước, quay lại nhìn Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Sau này nhiệm vụ nấu ăn giao cho ngươi.
Nói xong, nàng thản nhiên cười, một nụ cười rung động lòng người, kéo gần khoảng cách lại rất nhiều.hướng hắn thản nhiên cười, tại nơi rung động lòng người tươi cười trung, hai người trong lúc đó khoảng cách rõ ràng kéo gần lại rất nhiều.
Nàng cười rất đẹp. Hoắc Vũ Hạo trong lòng không khỏi nghĩ thế. Nhưng ngay lập tức một bóng hình ẩn sâu trong nội tâm xuất hiện tràn ngập tâm trí. Hắn thì thào lẩm bẩm:
- Quang Nghê Thường, Quang Nghê Thường, Vương Đông, người nọ thật sự.....
Một đêm yên tĩnh.
Sáng sớm, lúc Quất Tử và Kha
Kha thức dậy, Hoắc Vũ Hạo đã chuẩn bị xong điểm tâm. Thói quen tu luyện buổi sáng khiến hắn luôn dậy sớm hơn người khác. Mọi người đều là hồn sư, một đêm nghỉ ngơi khiến cả ba đều khôi phục trạng thái tinh thần.
Quất Tử hôm nay có vẻ tinh thần sáng láng, mặt cười phúng phính mềm mại mang theo một nét phấn hồng, khiến kẻ khác nhìn thấy dễ xúc động mà cắn một phát, gương mặt như một quả đào mật ngọt lịm.
Hoắc Vũ Hạo làm bữa sáng khá đơn giản: nước sốt, bánh nướng kẹp thịt đơn giản. Nguyên liệu do hắn mang theo. Chỉ đơn giản vậy thôi, nhưng vào miệng Quất Tử, vẫn khiến nàng cảm nhận một hương vị sung sướng(*). Nàng không nói cho ai biết, tối hôm qua, nàng mơ thấy phụ thân, được phụ thân dịu dàng che chở ru nàng đưa vào giấc ngủ. Giấc ngủ đêm qua chính là giấc ngủ tuyệt vời nhất trong mười năm qua của nàng.
(*)心动神驰 tâm động thần trì: sung sướng không nói nên lời
Ngay cả Kha Kha cũng cảm thấy được tâm tình của Quất Tử sáng nay không bình thường. Tiệc điểm tâm sáng nay, nàng ta nhìn chăm chú Hoắc Vũ Hạo đến tám lần. Hơn nữa mỗi lần nhìn hắn, ánh mắt Quất Tử thêm dịu dàng vài phần, giống như nữ tử đang ngắm tình lang vậy.
Hoắc Vũ Hạo đương nhiên cũng nhìn thấy điểm này. Nhưng cảm giác của hắn hoàn toàn khác Kha Kha. Tưởng tượng Quất Tử mà xem mình như phụ thân, trái tim hắn như ngồi đống lửa, đứng đống than cực kỳ không yên. Quất Tử ít ra lớn hơn hắn cũng 4-5 tuổi a!
Ăn xong điểm tâm, cả nhóm xuất phát, lúc này không dùng hồn đạo khí phi hành nữa. Phàm là khu vực hồn thú sinh sống, không trung chính là cấm vực.
Ở phía sau, Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng mục kích món hồn đạo khí cần thí nghiệm lần này.
Một vật thể rất kỳ quái, hình cầu đường kính chừng 2m. Bên trong có ba chỗ ngồi, một chỗ phía trước, hai phía sau. Quả cầu hoàn toàn kín mít, nhưng phía trước sau trái phải đều dùng thủy tinh làm cửa sổ, có thể nhìn thấy bên ngoài.
Phía dưới qua cầu, sáu cái chân kim loại dài mọc ra. Mỗi chân lại chia ba ở cuối, mũi chân sắc bén, có thể dễ dàng cắm vào bùn đất. Sáu cái chân có mấu thứ hai gồ lên, còn mấu thứ ba dính sát vào bên dưới khối cầu, nhìn rất quái lạ.
- Đây là vật gì?
Hoắc Vũ Hạo ngạc nhiên hỏi. Hồn đạo khí loại này lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Quất Tử nói:
- Hiên lão sư đặt tên cho nó, là hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc (DG: robot thăm dò vượt địa hình). Nó có sáu chân, chúng ta ngồi vào trong, thông qua hạch tâm pháp trận của nó để điều khiển. Khối cầu này được chế tạo bằng hợp kim có mật độ dày đặc, có thể chịu được công kích của hồn đạo sư dưới cấp 6. Đồng thời tùy chúng ta điều khiển còn có thể phóng ra hồn đạo hộ tráo, trước mắt bọn ta gắn vào hạch tâm pháp trận hồn đạo hộ tráo cấp 5, để ta và Kha Kha đủ sức điều khiển.
- Không chỉ thế, nó còn có tác dụng ngăn cách khí tức. Chỉ cần ngồi vào trong, sẽ không còn e ngại hồn thú tra xét khí tức. Nó khá linh hoạt ở mọi địa hình. Nếu đang ở trên núi gặp nguy hiểm, nó có thể rút sáu chân lại, phóng ra một lớp cao su dày, lăn xuống núi nhưng vẫn bảo vệ an toàn cho người bên trong. Hơn nữa lớp vỏ kim loại khá dày, lúc rơi vào sông nước cũng không lo lắng. Hồn đạo khí Toàn Hình Tham Trắc này chủ yếu chú trọng đến khả năng sinh tồn, do đó hộ giáp rất nặng, tiêu hao hồn lực cực lớn. Với tu vi của ta, điều khiển nửa canh giờ phải minh tưởng hồi phục. Nhưng nếu ba người thay phiên điều khiển, có lẽ duy trì sẽ lâu hơn nhiều.
Hoắc Vũ Hạo thật sự chấn động. Lần đầu tiên nhìn thấy, thì ra còn có thể trang bị hồn đạo khí bên trong. Tuy cái này chỉ là một kiện hồn đạo khí dùng để thăm dò, nhưng nếu bên ngoài trang bị thêm hồn đạo pháo thì sao? Có vẻ cũng không quá khó.
Quất Tử giải thích rất chi tiết:
- Vũ Hạo, ngươi cũng đừng xem cái này là một kiện hồn đạo khí, chính xác nó là nhiều hồn đạo khí kết hợp với nhau. Để nghiên cứu chế tạo ra nó, Học Viện Nhật Nguyệt đã phải nghiên cứu ước chừng 30 năm rồi, không ngừng thử kết hợp hạch tâm pháp trận, không ngừng điều chỉnh, đến hai năm trở lại đây mới cho ra thành phẩm. Phương hướng nghiên cứu tối thượng của Minh Đức Đường dành cho nó, thực tế là muốn biến nó thành hồn đạo khí chiến đấu.