Do đó Hoắc Vũ Hạo định dùng 1 tháng để ổn định Đường Môn, thành lập phân bộ, rồi hắn sẽ bế quan tu luyện, trước khi tham gia đại tái sẽ tìm hồn hoàn thứ năm cho Linh Mâu ở Tinh Đấu Đại Sâm Lâm.
Cái hoạt động thần bí mà hai tên sư huynh cứ úp úp mở mở thì hắn cũng không để ý lắm, thậm chí cô gái Vương Thu Nhi kia hắn cũng quên mất luôn.
Hắn muốn phát triển Đường Môn, vốn là vì Đường Nhã, nàng là người đầu tiên mà hắn gọi là lão sư, mặc dù tuyệt học Đường Môn hầu như chỉ do Bối Bối chỉ dạy. Nhưng nàng là người lôi kéo hắn vào Đường Môn cũng là người cho hắn vào Sử Lai Khắc, nói không quá nàng là người đầu tiên tái tạo cuộc đời hắn.
Đường Nhã mất tích, hắn và Bối Bối rất buồn, nhưng hắn cũng không có cách nào tìm ra nàng, đồng thời cũng không biết phải làm sao khuyên giải Bối Bối, chỉ đành cố gắng phát triển Đường Môn vững mạnh, rồi mới dốc sức tông môn đi tìm môn chủ Đường Nhã.
(LTC: Khúc trên này lược bỏ hết một đoạn, kể lại mấy cái thời xửa xừa xưa của HVH trước khi vào SLK gặp BB và ĐN, rồi than thở tới lui mấy cái vụ mất tích, bạn nào chưa đọc thì vui lòng xem lại những chương trước, nó chẳng khác gì cả, nên tại hạ bỏ luôn)Buổi chiều, Bối Bối vào xưởng chế tạo tìm hắn.
- Tiểu sư đệ, sao còn ngồi đây? Mau đi tắm rửa đi, chúng ta về Hải Thần Các.
- Ờ ờ
Hoắc Vũ Hạo ậm ờ đáp ứng, hai tay cũng không ngưng lại, thoăn thoát với thanh đao khắc đang chế tạo hạch tâm pháp trận một cách điêu luyện.
Bối Bối đành đứng bên cạnh chờ đợi.
(LTC: thêm một đoạn rất dài nói về thay đổi hình thể bên ngoài của HVH, các bạn nào muốn hình dung ra sao thì tìm đọc lại mấy chương lúc hắn ở trên Hạo Thiên Tông nhé)Ước chừng một phút trôi qua, Hoắc Vũ Hạo đã hoàn thành hạch tâm pháp trận, giao cho một người cùng làm việc, mới thở phào nghỉ ngơi.
- Đại sư huynh, ngươi tới rồi à
Bất giác nhìn thấy Bối Bối bên cạnh, Hoắc Vũ Hạo vội vàng chào hỏi.
Bối Bối trợn mắt nhìn lên trần nhà:
- Cái tên tiểu sư đệ nhà ngươi, biến ta thành không khí à, nãy ta nói cái gì cũng không thèm nghe, còn ừ ừ mà như điếc đặc ấy.
Hoắc Vũ Hạo ngượng ngùng gãi đầu, trước mặt Bối Bối hắn vẫn chỉ như đứa em nhỏ.
- Ngươi rất chuyên tâm, tiểu sư đệ, mới về cũng không cần phải mệt nhọc quá sức, nếu mà bệnh nằm xuống thì lại phí mất thời gian và sức khỏe. Đi thôi, về tắm rửa thay đồ đẹp chút đi, chúng ta quay về Hải Thần Các.
- A, à
Hoắc Vũ Hạo cũng miễn cường cười, vội về phòng tắm rửa, mặc đồng phục học viện sạch sẽ.
Ba sư huynh của hắn đều đợi ngoài cổng Đường Môn, thấy hắn sạch sẽ khoai thai bước ra, Từ Tam Thạch huýt sáo, nói
- Đẹp đấy, lục sư đệ xem ra cũng có dáng con trai đấy nhỉ.
Hòa Thái Đầu cười trêu:
- Ngươi đang khen đấy à? Không lẽ tiểu sư đệ không phải con trai?
Từ Tam Thạch cười nham hiểm:
- Ý ta nói là, lục sư đệ cũng tới tuổi rồi đó a!
Hòa Thái Đầu mặt đen bất giác đỏ lên, dường như đang nghĩ tới ai đó, vội nói
- Ta... ta thì sao?
Bối Bối cười nói:
- Cái này ta không rành, phải xem bản lĩnh của ngươi kia, bất quá ta thấy ngươi hùng dũng tự tin, chỉ cần da mặt dày một chút thì dễ thành công rồi.
- À
Hòa Thái Đầu da ngăm đen nên gương mặt đỏ lên cũng không rõ ràng, mà nhìn lại thì giống trái cà tím hơn.
Hoắc Vũ Hạo bước ra, cũng ngạc nhiên nhìn ba ngươi đang trò chuyện, thấy gương mặt cà tím của Thái Đầu, hắn vội hỏi:
- Mấy vị sư huynh, nhị sư huynh làm sao thế? Mấy người có vẻ bí hiểm vậy!
Từ Tam Thạch cười:
- Thì do cái hoạt động ngày mai đó. Đi, vừa đi vừa nói, không thì trễ bữa cơm tối ở Hải Thần Các.
Bốn huynh đệ rảo bước trên con đường lát đá của thành Sử Lai Khắc, thong thả vừa đi vừa trò chuyện hướng về học viện.
- Đại sư huynh, hoạt động kia là cái gì?
Từ Tam Thạch nói:
- Tiểu sư đệ, ta nói với ngươi một cái chuyện cười, vừa lúc chúng ta có 4 người, hợp luôn.
Hoắc Vũ Hạo nghi hoặc:
- Có quan hệ tới hoạt động?
Từ Tam Thạch nói:
- Không liên can a!
. . . . . .
Bối Bối cười nói:
- Tiểu sư đệ, ngươi nghĩ không ra sao, hắn là cố tình nói đông nói tây, cũng không nói cho ngươi đâu!
Từ Tam Thạch phân trần:
- Ta cũng muốn tốt cho hắn thôi. Ngươi không thấy Thái Đầu biến thành cái hũ nút kín bưng hay sao? Nếu hắn cũng biết nội dung hoạt động, không chừng cũng y hệt. Ai bảo hai tên các ngươi đều còn là trai tơ làm gì?
- Liên quan gì đến trai tơ?
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên cảm thấy có gì đó ....
Bối Bối nghiêm túc nói:
- Không được kỳ thị trai tơ, ta cũng vậy mà
- Khặc khặc! Kỳ thật, ta cũng vậy. . . . . . chỉ là ta nói về mặt trí tuệ ấy :))
Từ Tam Thạch lập tức sửa lại.
Bối Bối tỏ vẻ khinh hắn:
- Ngươi? Ngươi mà là trai tơ, vậy sao Nam Nam lại có thể cực lực từ chối ngươi chứ? Hay cho cái tật lên mặt chê người khác, để xem ngày mai ngươi làm sao qua ải.
Từ Tam Thạch bị đả kích nhất thời suy
sụp, vẻ mặt hậm hực.
Hoắc Vũ Hạo vẫn còn ngu ngơ chẳng hiểu
- Tam sư huynh, ngươi chưa nói chuyện xưa phải không? Kể đi...
Từ Tam Thạch không có ưu điểm gì khác, ngoài cái da mặt dày. Nếu không cũng không thể đến gần Giang Nam Nam như thế. Nghe Hoắc Vũ Hạo hỏi, hắn lấy lại tinh thần.
- Đó là một chuyện cười....
- Câm mồm.
Bối Bối đột nhiên ngắt lời
- Hắn mà kể thì chúng ta ăn cơm chẳng nổi, tránh ảnh hưởng đến khẩu vị, tốt nhất là im đi. Cho ngươi biết, ngày mai là ta chủ trì, dám đắc tội với ta, dù Nam Nam cho ngươi qua ải, ta cũng quậy cho ngươi thảm bại.
- Ác. . . . . . Bối Bối, ngươi là tên ác thú!
- Với ngươi nói chuyện như người được sao, bò trên mặt đất còn khó nói.
- Ngươi nói ai bò trên mặt đất?
Từ Tam Thạch giận dữ.
Bối Bối nói:
- Đương nhiên là nói con rùa ta nuôi á! Cũng không có nói tới ngươi, nhiều khi nhặt được vài kim hồn tệ, nhiều khi bị chửi.
- Lão tử liều mạng với ngươi.
Từ Tam Thạch vồ tới định gây chiến
Bối Bối lại tỏ vẻ như không có gì lẩm bẩm:
- Duyên Hải Thần, Duyên Hải Thần, xem ra có người không muốn tham gia....
- Ta. . . . . .
Từ Tam Thạch tức tối khựng lại
- Quên đi, ca đây đại nhân đại lượng, không thèm so đo. Bất quá, Bối Bối, ngày mai ngươi phải nhất định giúp ta a! Lần này nếu không thành, lòng tin của ta sẽ bị đả kích.
Bối Bối liếc mặt coi thường
- Cái tường Đường Môn còn không dày hơn da mặt ngươi. mất lòng tin? Bất quá, ta thật sự hiếu kì, năm xưa ngươi đã làm cái gì với Nam Nam a! Mấy năm nay ngươi biểu hiện cũng không tồi, nhưng sao nàng cách gì cũng không tiếp nhận ngươi được? Mà ta hỏi nàng cũng không chịu nói.
Từ Tam Thạch nghiêm túc:
- Nàng không nói, ta càng không thể nói, nếu ta nói, thì một chút cơ hội ta cũng không còn.
Đứng giữa nhìn hai vị ca ca đấu võ mồm, Hoắc Vũ Hạo bất giác cảm thấy về nhà thật là tốt, hai người vẫn như vậy từ xưa đến nay, bất quá....
Hắn đột nhiên ngắt hai người ra, hỏi:
- Đại sư huynh, lúc nãy huynh nói Duyên Hải Thần, nó là cái gì?
Bối Bối cười nói:
- Là hoạt động ngày mai đó, tiểu sư đệ phải cố lên.
Hoắc Vũ Hạo mặt mày đau khổ:
- Từ nãy giờ chẳng ai nói cho ta biết cái hoạt động kia nó ra làm sao, huynh bảo ta cố là cố thế nào?
Từ Tam Thạch tiếp lời:
- Chỉ cần 2 chữ thôi: tìm hiểu!
- Tìm hiểu?
Hoắc Vũ Hạo tròn mắt
- Tìm hiểu cái gì?
Từ Tam Thạch nói:
- Nói thế mà còn không hiểu? Nói trắng ra là đi cua gái đó! Hiểu chưa.
- Cái. . . . . .
Hoắc Vũ Hạo nhất thời cà lăm
- Tại sao học viện lại tổ chức cái hoạt động tìm hiểu này chứ, lại còn trong nội viện...
Bối Bối mỉm cười nói:
- Đây là hoạt động truyền thống trong học viện chúng ta. Mục đích chỉ có một, chính là, "phù sa không chảy ra ruộng ngoài". Ngươi cũng biết đệ tử nội viện chúng ta mới chân chính là tinh anh của học viện. Mà đệ tử nội viện thường trú rất ít khi vượt qua trăm người. Bình thường chỉ khoảng 50-60 người, lại còn gánh vác nhiệm vụ giám sát đoàn. Mọi người ở lại đều khắc khổ tu luyện, chẳng giao tiếp với ai, do vậy hầu hết bọn họ đều quá tuổi thành gia lập thất mà chẳng có bạn lữ thích hợp.
- Ta cũng không biết bắt đầu từ khi nào thì học viện có hoạt động Duyên Hải Thần này. Hàng năm sẽ tổ chức một lần, trước khi tổ chức khảo hạch nội viện. Đệ tử nội viện sẽ tìm hiểu nhau trên bờ hồ Hải Thần, mọi người tự do phô bày năng lực bản thân, theo đuổi người mà mình thích. Nếu người ta cũng đáp lại, thì hai bên cùng tìm hiểu lẫn nhau. Hầu hết đệ tử nội viện đều có thực lực sàng sàng như nhau, thành ra hoạt động Duyên Hải Thần cũng đã ghép không ít đôi với nhau rồi đấy.