- Ngươi có thái độ gì đây.
Từ Tam Thạch rất là chán nản, nhưng không đuổi theo Bối Bối. Cho đến khi tên kia mất hút, hắn mới lẩm bẩm:
- Vì tiểu Nhã, ca đây không so đo với ngươi. Đợi nàng trở về nợ cũ nợ mới ta tính hết một lượt. Đi, chúng ta cũng ăn cơm đi, ca phải hóa bi phẫn thành
sức ăn.
Thái Đầu cười nói:
- Cẩn thận ăn nhiều tăng cân, tối nay đứng lên Thủy Tiên té cái ùm.
Từ Tam Thạch tức giận nói:
- Cân nặng? Ngươi tự lo trước đi, đừng quên ta có kinh nghiệm, hơn nữa võ hồn của ta vốn là thuộc tính thủy, hô hô.
Thái Đầu đứng lên, đến cạnh Từ Tam Thạch, khoác vai hắn, thấp giọng nói:
- Huynh đệ, tuy rằng nói ngươi càng chiến càng bại,
càng bại lại càng chiến, nhưng quả thật chuyện này ngươi có kinh nhiệm
hơn bọn ta, truyền cho bọn ta vài bí kíp xem nào.
Từ Tam Thạch mặt nhăn như khỉ ăn ớt:
- Nói cái gì càng chiến càng bại, càng bại lại càng chiến? Ta, ta là do có nguyên nhân lịch sử, nếu không phải lúc trước. . . . . . lúc trước. . . . . . hừ hừ, ta đã sớm nhận được phương tâm của Nam Nam.
Hoắc Vũ Hạo đưa đầu qua, cười gian xảo:
- Tam sư huynh, lúc trước là sao a? Chúng ta vẫn rất khó hiểu ngươi đã làm cái gì mà đắc tội tứ sư tỷ.
- Không thể nói!
Từ Tam Thạch thập phần kiên định nói
- Nam Nam nói, chuyện đó nếu ta nói ra, thì vĩnh viễn sẽ không thể nhìn thấy nàng nữa, các ngươi đừng có hãm hại ta.
- Đi thôi, ăn cơm đi.
Huynh đệ
ba người trò chuyện rôm rả ở căn tin ăn một bữa vui vẻ. Đối với Hòa Thái Đầu và Hoắc Vũ Hạo mà nói, đại hội Duyên Hải Thần đầy cảm giác mới lạ,
khác với đại hội chiến đấu như Đấu Hồn Đại Tái, nhưng họ cũng không quá
lo lắng.
Sắc trời trở nên tối, bờ hồ Hải Thần ban đêm trở nên lung linh và xinh đẹp, như một cô gái kiều diễm dịu dàng.
Trên đảo, đệ tử nội viện tụm năm tụm ba trong những bộ đồng phục đỏ của học viện
Sử Lai Khắc, háo hức chuẩn bị tham dự đại hội Duyên Hải Thần.
Hệ hồn
đạo chỉ mới phát triển nhanh trong hai năm nay, do đó phần lớn đệ tử nội viện vẫn xuất thân từ hệ võ hồn. Mọi người đều thi triển thân pháp
nhanh chóng tụ họp đến bờ hồ.
Những
người đến bờ hồ đều là nam, không thấy một bóng nữ nhi nào cả, mặt hồ
tối đen như mực, hơi nước tràn ngập, khó thấy rõ được gì.
Một chiếc thuyền lớn từ xa bơi đến, đèn đuốc sáng trưng, dễ dàng trở thành tâm
điểm chú ý của nhóm đệ tử kia, trên thuyền chở đầy người.
Hoắc Vũ
Hạo có nhãn lực khá tốt, nhìn qua phía xa thấy được ít nhất bảy vị
trưởng lão Hải Thần Các trên đó. Hệ võ hồn viện trưởng Ngôn Thiểu Triết, phó viện trưởng Thái Mị Nhi, hệ hồn đạo viện trưởng Tiên Lâm Nhi, phó
viện trưởng Tiền Đa Đa và Phàm Vũ, và vài vị hắn không quen lắm.
Những
người đã từng tham dự đại hội Duyên Hải Thần mấy năm trước đều biết được sơ sơ những chuyện sắp xảy ra, còn những học viên mới thì tràn ngập chờ mong.
Thuyền
lớn không chèo lại đây, mà dừng lại giữa hồ. Bất chợt những cột sáng từ
trong hồ bắn lên, hào quang tỏa sáng, tổng cộng có 17 chùm sáng.
- Woa. . . . . .
Đám nam đệ tử trên bờ thốt lên tán thưởng, huýt sáo um sùm.
Mười bảy
chùm sáng đều có màu vàng nhạt, trong mỗi chùm sáng là một cô gái mặc
váy dài màu trắng. 17 người đẹp bề ngoài giống hệt nhau, chỉ khác chiều
cao, đều trùm đầu che mặt, ba thước lụa trắng phủ hết ngón chân.
Ánh sáng vàng nhạt chiếu rọi, các nàng như tiên cá từ dưới hồ xuất hiện, cảm giác huyền bí xuất trần vô cùng hoành tráng.
17 cô gái xếp thành một hàng ngang, đối diện bờ hồ, các nàng chỉ yên lặng đứng
đó, không động đậy, khiến cho đám sắc lang trên bờ càng lúc càng thèm
thuồng sủa nhặng xị.
Bất chợt hai chùm tia sáng trắng còn rực rỡ hơn bắn lên, thêm hai người nữa xuất hiện.
Bên trái, là Bối Bối với trường bào trắng toát. Bên phải là một mỹ nhân tuyệt sắc với váy dài hoàng kim, chính là đại sư tỷ Trương Nhạc Huyên.
Hoắc Vũ
Hạo phát hiện, vị đại sư tỷ này không hề thay đổi so với trước kia,
dường như năm tháng không cách nào tác động lên nàng, vẫn dịu dàng và
xinh đẹp, gương mặt mang theo một nụ cười quyến rũ.
Giọng của Bối Bối vang lên
- Duyên
Hải Thần, vạn năm Sử Lai Khắc, một khắc định tình. Hoan nghênh mọi người đến bờ hồ đêm nay, với tư cách chủ trì đại hội, ta Bối Bối và đại sư tỷ chúc các vị học viên nội viện tham gia đêm nay đều có thể tìm được tình yêu nồng nàn của mình. Đồng thời cũng hoan nghênh các vị sư phụ và
trưởng lão đến quan khán đại hội, có sự dìu dắt nâng đỡ của các vị, mới
có được sự hiện diện những con người ưu tú tham gia đại hội tối hôm nay.
Một tràng pháo tay. Đám sắc lang bên bờ hồ đã bắt đầu chịu không nổi, nhao nhao
cả lên, Huyền lão mỉm cười, gật đầu bảo Bối Bối khai mạc đại hội.
- Trên bờ kia, những vị nam đệ tử hãy chuẩn bị sẵn sàng, trước mặt các vị chính
là những Hải Thần tiên tử, cũng là ải thứ nhất của mọi người. Chút nữa
sẽ có 39 quang trụ xuất hiện trong hồ, không cần biết các ngươi dùng thủ đoạn nào, nhưng phải bằng thực lực bản thân giành lấy một vị trí cột
sáng, ai chiếm được vị trí lá Thủy Tiên trước sẽ được ưu tiên vượt ải
trước, nhưng nên nhớ không được rơi xuống nước, vì sẽ bị loại ngay lập
tức bất kể lý do gì.
Hắn giải thích dài dòng, khiến cho đám sắc lang kia lại thêm một hồi ồn ào xung động.
Hoắc Vũ
Hạo dường như cảm thấy gì đó, quay đầu lại, vừa lúc thấy ánh mắt của Đái Hoa Bân. Tên kia mang một đôi mắt lạnh lẽo và ác độc. Hoắc Vũ Hạo lạnh
nhạt cười, quay lên chẳng thèm để ý.
- Mọi người chuẩn bị sẵn sàng. Ba, hai, một.... Bắt đầu.
39 luồng
sáng từ mặt hồ bắn lên, chỉnh tề xếp thành ba hàng ngang, mỗi cột sáng
cách nhau khoảng 5m, cách vị trí của 17 tiên tử kia khoảng 100m, cách bờ 200m.
Đồng loạt những tiếng động vùng lên của 39 con sắc lang trên bờ hồ.
Có lợi
nhất dĩ nhiên là hồn sư may mắn có võ hồn biết phi hành, nhưng cũng chỉ
có 4 người. Bốn người đó đều giải phóng võ hồn, bay lên trời, dùng tốc
độ tối đa hướng tới những lá Thủy Tiên trên mặt hồ.
Hào quang rực rỡ từ vô số hồn hoàn bắn ra bốn phía, khiến cho bờ hồ sáng rỡ lung linh đủ màu sắc như một màn pháo hoa.
Hoắc Vũ
Hạo nhìn lên than thở, trong bốn người kia, có hai người đã là Hồn
Thánh. 2 vàng, 2 tím, 3 đen. Bộ hồn hoàn "chuẩn" của nội viện Sử Lai
Khắc. Hai người kia cũng không kém lắm, đều là Hồn Đế. Bốn người bay với tốc độ cao nhất, hóa thành bốn luồng sáng theo phương ngang lao tới chỗ 39 cột sáng chỉ thẳng lên trời.
Những đệ tử khác cũng không chịu thua kém, ngay lập tức thi triển thần thông, bờ đã đẹp nay càng thêm rực rỡ.
Hoắc Vũ
Hạo, Hòa Thái Đầu và Từ Tam Thạch cũng không cam nguyện đi sau, cùng lúc phát động, Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu phóng người lên, hồn đạo thôi
tiến khí sau lưng phóng ra, lực đẩy mạnh mẽ bắn hai người bay đi còn
nhanh hơn 4 vị học trưởng có võ hồn phi hành, qua mặt bọn họ xông lên.
Hồn đạo thôi tiến khí có sức bùng nổ cực tốt, nhưng khó duy trì lâu, lại tiêu hao quá nhiều hồn lực.
Do đó,
ngay sau khi bùng nổ xuất phát, hai người liền mở cánh hồn đạo khí phi
hành. Dù không có võ hồn có cánh, họ vẫn có thể bay.
Nhưng dù
sao cũng là ngoại lực, tốc độ tuy nhanh nhưng so với những đệ tử nội
viện kia lại không duy trì lâu được, thành ra không chiếm được vị trí
tốt.
(LTC: sao HVH không lấy cái hồn đạo thôi tiến khí cấp 5 tốc độ
50m/s ở chương 166 ấy, 4 giây là tới nơi, cần gì lấy mấy cái cấp 7,8 mà
bắn đi lại chậm hơn mấy nhóc kia....)Khi hai người tới chỗ đám lá Thủy Tiên, phía trước đã có người đáp xuống đầu tiên trên lá Thủy Tiên.
Phiến lá
Thủy Tiên trên mặt hồ rất rõ ràng, dưới phiến là có hào quang chiếu rọi, có vẻ tươi và ướt át, xanh biếc như ngọc bích phiêu phù trên mặt hồ,
viền xung quanh là ánh sáng trắng rất nổi bật, rất đẹp.
Từ Tam
Thạch thì khác, không hề sốt ruột, thong dong giải phóng võ hồn, 2 vàng 2 tím 2 đen, sáu hồn lung linh xuất hiện. Hắn nhìn về trước, mắt thấy tên đệ tử đầu tiên sắp tới, hắn mới nhảy lên, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn ném ùm xuống nước, hắn đạp lên đó mà nhảy tới, rồi lại ném xuống, nhảy tới, ba lần như thế đã lao ra được 70-80m. Lúc này hắn lọt tuốt phía sau,
bốn gã đệ tử có võ hồn phi hành đang hạ cánh lên là Thủy Tiên trước mặt, Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu thì miễn cưỡng xếp ở vị trí cuối của hàng
đầu tiên.
Nụ cười
đắc ý hiện ra trên mặt Từ Tam Thạch, hồn hoàn thứ tư lóe hào quang, thân thể của tên đệ tử đứng hàng đầu cứng đờ, ngay khắc tiếp theo, hai người lại đổi vị trí cho nhau. Từ Tam Thạch nhẹ nhàng đáp xuống, thành kẻ đầu tiên đứng trên lá Thủy Tiên, còn vị Hồn Thánh kia lại xếp cuối cùng.
May mắn
cho người kia Từ Tam Thạch cũng còn nhân từ, hoán vị lúc đang nhảy trên
cao nên cũng không vì quá bất ngờ mà hạ cánh xuống nước, rốt cuộc tăng
tốc lên đáp xuống vị trí thứ ba.
- Từ Tam Thạch, tên đê tiện!
Vị Hồn
Thánh nhìn qua chừng 30, vẻ mặt hậm hực, chẳng những vị trí đầu bị đoạt
mất, mà vị trí thứ hai cũng không cướp được. Nhưng bực thì bực, cũng
không có cách nào, dựa theo quy tắc đại hội Duyên Hải Thần, chỉ cần chạm chân lên lá Thủy Tiên là đã xác định, không thể đổi được nữa.
- Học
trưởng, đắc tội. Ai cho ngươi chiếm vị trí tốt chứ? Yên tâm, dù nhược
thủy tam thiên (*) ta chỉ lấy một, mọi người đều biết mục tiêu của ta,
thành ra đừng ai tranh, không thì không xong với ta đâu đó.
(*)LTC: người đẹp thì nhiều mà người yêu chỉ 1Nhìn thấy cái mặt mo đê tiện của hắn, đám đệ tử nội viện đều cười vang.
Từ Tam
Thạch mặc dù là hậu bối, nhưng hắn và Bối Bối danh vọng tăng cực nhanh,
giao tiếp rộng rải, ai cũng biết hắn. Đồng thời mọi người đều rõ ắn bị
Giang Nam Nam ngoảnh mặt làm ngơ không biết bao nhiêu lần mà kể. Vị Hồn
Thánh kia đe dọa:
- Tiểu tử ngươi chờ đó, dù Nam Nam có ừ theo ngươi, thì ta cũng sẽ cướp tân nương.
- Đừng vậy chớ, đại ca. Ngươi nói thật á? Đại sư tỷ, có kẻ uy hiếp ta, hắn cũng thuộc cái đám bám đuôi ngươi đó...
Từ Tam Thạch la hét ỏm tỏi.
- Tam Thạch, đừng có ồn.
Trương Nhạc Huyên khẽ cười, nàng chỉ nói nhỏ nhưng mọi người trên hồ đều có thể nghe thấy như sát bên cạnh.
Trương Nhạc Huyên cười cười:
- Tam
Thạch mặc dù đê tiện, nhưng cũng vì hạnh phúc bản thân mà phấn đấu. Hơn
nữa thực ra các ngươi cũng có quyền nhưng không ai nham hiểm như hắn
thôi. Mới bắt đầu ải thứ nhất, các ngươi nên đoàn kết thì hơn, đừng có
xích mích đến nỗi mà gương mặt người ta cũng chưa nhìn tới được nha, vậy không tốt đâu.
Trương Nhạc Huyên nói tiếp:
- Đêm nay chúng ta sẽ bình chọn ra Hải Thần Tiên Tử xinh đẹp nhất, sánh vai cùng
nam tử có phúc nhất, nhưng đầu tiên các ngươi phải giở khăn che mặt của
các nàng ra mới được nha.
Bối Bối tiếp lời:
- Nhưng các ngươi phải chú ý, bất cứ ai cả nam lẫn nữ nếu rơi xuống hồ sẽ lập tức bị loại.
Hoắc Vũ Hạo đứng trên Thủy Tiên, chỉ cần tụ hồn lực là có thể đứng vững, nhưng khó làm gì khác được.
Hắn lúc này đang mở Tinh Thần Tham Trắc đếm số người.
- 37, 38, 39... đủ hết 39 người rồi, sao không có Vương Đông? Không lẽ hắn không
về kịp? Thật tiếc a, đẹp trai như hắn thì chuyến này thừa sức tièm được
một cô nương tốt.
Hôm qua Bối Bối nói Vương Đông nhất định tới kịp, nhưng bây giờ 39 vị trí đều đủ người, hắn có tới kịp cũng không còn chỗ a!
- Đây là
ải thứ nhất, Tinh Tinh Tương Tích. Thứ tự từ trái qua phải, mỗi nam tử
cứ tận tình phát huy năng lực bản thân, nhưng đừng có quá phận nha, nếu
không muốn các tiên tử kia cho ngươi đi thăm hà bá, thì thật ta cũng
chẳng thấy gì đâu...
Trương Nhạc Huyên mỉm cười nói.
Từ Tam Thạch đã xoa bóp bàn tay, hắn là người đầu tiên.
- Tam Thạch, sẵn sàng chưa?
Bối Bối hét lớn.
Từ Tam Thạch đáp lại
- Tới đi!
Bối Bối nói:
- Mộng đẹp ngắn ngủi, không phí thời gian nữa, bắt đầu. Tam Thạch, cố lên, cố lên!
Từ Tam Thạch phóng lên cao, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn bay ra lơ lửng trên mặt nước.
Từ Tam
Thạch nhẹ nhàng rơi xuống vị trí giáp thuẫn, hai tay vồ ra sau, tấm chắn như canô phóng trên mặt nước, rẽ sóng hướng tới vị trí 17 vị nữ tử đằng xa.
- Hay! Giỏi! Được!
Đám nam tử bên này náo nhiệt cổ vũ, Từ Tam Thạch làm tiên phong với khí thế rất cool như thế hẳn nhiên khiến mọi người hào hứng.
- Nam Nam, ta tới đây....!
Tên tiện nhân
kia hô vang cả hồ, Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn tăng tốc nhanh chóng tới trước mặt các tiên tử.
Còn
khoảng 10m, Từ Tam Thạch móc tay lại, khống chế Huyền Minh Quy Giáp
Thuẫn ngừng trên mặt nước. Đường Môn tuyệt học Khống Hạc Cầm Long đã
được hắn sử dụng đến lô hỏa thuần thanh.
Hắn không chút sốt ruột, chậm rãi quan sát từ trái sang phải.
Vừa xem như xem hàng, lại lớn tiếng lẩm bẩm
- Cô này
không phải, hơi béo... cô này cũng không, còm quá.... Ồ, dáng chuẩn a!
Bất quá so với Nam Nam mỹ nhân của ta thì hơi to hơn một chút, không
phải...
Bất giác một giọng nữ nào đó gằn lên dữ tợn
- Từ Tam Thạch, muốn xuống nước thì cứ nói thẳng.
- Úi! Ta xin lỗi
Từ Tam
Thạch lập tức ngậm miệng, mà lúc đó hắn cũng đã thấy mục tiêu của mình.
Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn như có động cơ hướng về cô gái thứ ba gần
cuối.
Cô kia đang đứng trên Thủy Tiên bất chợt giật mình, tên kia đã nhanh chóng lướt qua.
Mũi chân giẫm lên Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, hắn phóng người bay thẳng đến chỗ cô gái kia.
Cô gái rõ ràng không cam chịu, mũi chân nhẹ nhàng rời khỏi lá Thủy Tiên, cong
chân nâng đùi cao quá đỉnh đầu, cái chân thon dài hất tung váy trắng.
- Ác, ác!
Đám nam
tử xa xa nhất thời quàng quạc, bất quá cảnh xuân bọn họ định rình coi
nháy mắt tan biến, dưới váy người kia còn có quần dài.
(LTC: vừa thô vừa xàm, nhảm như phim sex của thánh Tưng.... không còn hy vọng gì ở lão này cả)Chân dài tung cước công kích Từ Tam Thạch.
Dù quy
tắc không cho phép nữ đệ tử chủ động công kích, chỉ có thể phản kích khi nam đệ tử xâm nhập vào phạm vi lá Thủy Tiên, do đó đa số nam đệ tử
thường dùng thủ đoạn công kích từ xa, mà mấy nữ đệ tử thực ra rất kiêu
hãnh với dung nhan của mình, ai mà không muốn hé ra kiều nhan lộng lẫy
a, thành ra cũng không quá chống cự!
Nhưng lao thẳng tới như Từ Tam Thạch thì quả là hiếm thấy.
Đối mặt cước thon thả kia, hắn hành động rất quái lạ. Không đỡ, cũng không né. Mặc kệ cái chân thon kia tấn công vào vai.
Bất chợt
hắn gập người hóa giải phần lớn kình lực công kích, hai chân đã chạm lên Thủy Tiên, khiến phiến lá nghiêng một bên, chuẩn bị kéo cả hai té ùm
xuống nước, Từ Tam Thạch đột ngột phát ra một tầng hắc quang, khiến
phiến lá ổn định lại, dường như được tầng hắc quang kia chống đỡ. Hắn
nhanh chóng móc tay thành trảo chộp vào cổ chân nàng ta.
Cô gái kia không ngờ được Từ Tam Thạch không tránh né tiếp một cước của nàng.
- Nam Nam, ta yêu nàng, tuyệt đối bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi lời.
Từ Tam Thạch cứ giữ chân nàng như thế, bày ra vẻ mặt chân tình.
- Cút.
Nữ đệ tử tức giận phát lực, thu chân phải, trảo của Từ Tam Thạch vội buông chân nàng ra, bất chợt khiến cho nàng mất trọng tâm.
Nhưng nàng cũng khá khéo, chân kia vẫn như được dán chặt lên lá Thủy Tiên, lộn người uốn dẻo ra sau, hai tay chạm lên mặt lá.
Phải biết rằng, dưới là là mặt nước, trên là còn một tên Từ Tam Thạch, một động
tác khó như thế cần phải có năng lực khống chế tuyệt hảo!
Lộn một
vòng không bị té xuống nước, nhưng khăn trùm cũng rớt ra, Từ Tam Thạch
nhanh như cắt nhảy lên chộp lấy chân trên không của nàng kéo lại, tay
phải như chớp giật chụp lấy khăn che mặt, giật phắt ra.
Hai chân đứng trên Huyền Minh Quy Giáp Thuẫn, Từ Tam Thạch mỉm cười nhìn cô gái kia
- Giữa rừng người đẹp ta chỉ thấy có nàng. Nam Nam, ta yêu nàng.
Nói xong, chiếc canô của hắn lại phá nước trở về vị trí cũ bên kia.
Đúng thế, cô gái đó chính là Giang Nam Nam.
Mái tóc
tím thướt tha phủ lên gương mặt buồn bực ửng đỏ. Hai năm qua nàng xinh
đẹp hơn nhiều, tuyệt mỹ kiều nhan trong khung cảnh huyền ảo lập lòe ánh
sáng lung linh càng thêm thanh tao thoát tục. Ánh mắt giận dữ hung hăng
nhìn Từ Tam Thạch.
Từ Tam Thạch rất quen thuộc với nàng, dù cho tu vi hai người có chênh lệch, nhưng không thể nào hắn lại đắc thủ dễ như vậy.
Ngay khi
Giang Nam Nam thấy Từ Tam Thạch lướt tới chỗ mình, tâm tình bất giác lo
lắng không yên. Ngay sau đó, Từ Tam Thạch leo lên Thủy Tiên, dường như
là hiểu rõ từng động tác của nàng, chiếm mất tiên cơ. Nhưng Giang Nam
Nam lại không biết, Từ Tam Thạch không chỉ do quá quen với nàng mà can
đảm như thế.
Hơn hai
năm, nàng đã quên mất Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của tên sư đệ vừa
trở về kia a! Với tu vi hiện nay, 100m chẳng là gì với Hoắc Vũ Hạo. Có
hắn hỗ trợ, Từ Tam Thạch hành động không gặp khó chút nào.
- Hay đấy, Tam Thạch.
Nam đệ tử hò reo phấn khích chúc mừng Từ Tam Thạch, khăn trùm của Giang Nam Nam đã bị hắn mở ra.
Từ Tam Thạch quay lại làm ra vẻ khách khí mà đắc ý vô cùng ôm quyền cười nói:
- May
mắn, may mắn. Các vị huynh đệ cũng cần phải cố lên nha, ải thứ nhất
chúng ta người đông thế mạnh, nhất định phải vén hết khăn choàng của họ
lên.
Nói xong, hắn cầm cái khăn che mặt giựt được của Giang Nam Nam mới nãy đưa lên
mũi hít lấy hít để, vẻ mặt đam mê. May là khoảng cách khá xa, sắc trời
tăm tối, Giang Nam Nam không thấy được vẻ mặt đắc ý của hắn, bằng không
lại thêm một trận lôi đình.
Trên
thuyền, mấy vị khách mời cũng hài lòng cười cợt sảng khoái, Trương Nhạc
Huyên cũng mỉm cười nhìn qua Bối Bối bên cạnh, hắn chỉ cười nhìn Từ Tam
Thạch, hẳn nhiên đã quen với phong cách của tên kia.
- Tiếp theo, Dạ Liễu
Trương Nhạc Huyên nói.
Dạ Liễu là một nam tử 27 tuổi, nghe Trương Nhạc Huyên gọi tên, lập tức phóng người lên.
Đôi cánh trắng đẹp đẽ xuất hiện, vóc người khá cân đối, cánh chim vỗ nhẹ, tao nhã bay tới các vị tiên tử bên kia.
Giang Nam Nam đã bình tĩnh lại, nàng không thèm nhìn Từ Tam Thạch, mà ngó sang
Hoắc Vũ Hạo, phóng tới một ánh mắt oán trách. Hẳn nhiên đã nghĩ kỹ lại,
cũng đã biết sự hiện diện của Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo chỉ cười.
100m bay rất nhanh, Dạ Liễu gần tới, hai cánh vỗ lên hãm tốc độ lại, bảy hồn hoàn lóng lánh
Bật chợt
những tiếng ù ù vang lên, hồ nước xuất hiện cuồng phong gào thét, nháy
mắt hình thành sóng to, cuộn tới chỗ các nữ đệ tử.
Dạ Liễu
cười khoái trá, biến cố hắn tạo ra nếu mà đánh trúng các nữ đệ tử, thì
họ đều sẽ bị ướt, lúc đó chẳng những dễ phân biệt, lại thêm mở rộng tầm
mắt a!
Nhưng trong 17 người nữ kia có một tiếng hét lên
- Dạ Liễu, ngươi vô liêm sỉ.
Tay phải
giơ lên nàng đánh ra một chưởng, cũng là Hồn Thánh như hắn, một ngọn lửa ngang trời xuất thế hóa thànnh biển lửa bao phủ cự lãng, chắn lấy khối
nước đang lao tới kia.
Sóng lớn không vượt qua được một chút nào, nháy mắt bốc hơi hoàn toàn.
Hoắc Vũ Hạo chợt nghe một giọng thất thanh:
- Cừ thật, Kim Ô Chân Hỏa. Thì ra Ngũ Trà cũng tham gia đại hội lần này a!
Hoắc Vũ
Hạo tuy không biết Kim Ô Chân Hỏa là cái gì, nhưng với sức nóng này, có
lẽ đã đủ sức so với Phượng Hoàng Hỏa Diễm của Mã Tiểu Đào.
Ngay khi Kim Ô Chân Hỏa làm bốc hơi sóng nước, cô gái bên cạnh Ngũ Trà phẫn nộ quát:
- Tiểu nhân đáng khinh! Đại sư tỷ, ta đánh.
Một đạo
kim quang dựng thẳng lên trời như giao long uốn lượn trên cao. Dạ Liễu
vừa thấy Kim Ô Chân Hỏa đã hoảng sợ, võ hồn của hắn là Thiên Nga, chỉ là chiến hồn sư hệ phụ trợ. Vốn theo quy tắc các nàng không được chủ động
công kích, nhưng hắn lớn mật hành động như thế lại bị hai người tập
trung cho ăn đòn, còn không sợ được sao.
Cuống quýt vỗ cánh bỏ chạy về, nhưng kim quang xoay tròn, càng lúc càng kéo dài, hóa thành một kim sắc quang hoàn đánh tới hắn.
- Nhược Nhược tỷ, ta sai rồi, hạ thủ lưu tình...
Dạ Liễu
thảm thiết kêu lên, không dám chống cự, hai nữ kia ra tay đều có thể
khắc chế hắn, một chút biện pháp cũng không thể đáp trả.
Hoắc Vũ
Hạo dùng Linh Mâu quan sát rõ kim hoàn kia, rõ ràng là một sợi dây
thừng, lần đầu tiên hắn thấy, có lẽ đây là một vị chiến hồn sư hệ khống
chế.
Vị nữ tử
đang nổi điên sử dụng dây thừng kia có đến tám hồn hoàn: 2 vàng 2 tím 4
đen. Khó trách Dạ Liễu thảm thiết xin tha như thế. Nhưng nàng hoàn toàn
không tha, dây thừng phóng tới gói hắn như cái bánh chưng, vô lực rơi
xuống hồ nước.
Tám hồn
hoàn biến mất, kim quang lui về, một cô gái nữa trong nhóm hạ tay xuống, hồ nước lăn tăn gợn sóng liền trở nên yên bình, hào quang màu lam mơ hồ hiện lên.
Dạ Liễu cũng được thả ra, từ trong nước chui lên, khóc như bị má đánh đòn quay qua méc Trương Nhạc Huyên đằng xa:
- Đại sư tỷ, các nàng phạm quy, không phải cửa thứ nhất các nàng không được đánh người sao?
Trương Nhạc Huyên khẽ nói:
- Ngươi
nổi sóng gọi gió định làm gì? Nhược Nhược không phải mới nói sao? Ngươi
đáng khinh, đã phá hủy quy tắc, tự quay về bờ hồ đi, không cần tham gia
nữa.
Dạ Liễu tuy uất ức nhưng cũng chẳng nói được gì, bay về bờ hồ.
Hai tên
Hoắc Vũ Hạo, Hòa Thái Đầu bất giác run như cầy sấy. Đại hội này là tìm
tình duyên thật sao? Sao lại đáng sợ thế này chứ? Các cô nương có muốn
chồng không đây?
Hòa Thái Đầu thấp giọng nói:
- Đại sư huynh không phải nói ải thứ nhất vô cùng an toàn sao? Ta thật không cảm thấy được chút nào an ổn.
Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói:
- Ta cũng vậy. Mấy học tỷ bên kia mạnh quá, có cả Hồn Đấu La, thực ta bắt đầu thấy sợ rồi nhị sư huynh!
Hòa Thái Đầu cười nhẹ nói:
- Sợ cái đệt! Chưa chắc, lỡ người ta thích ngươi thì sao.
Hoắc Vũ Hạo quay sang hỏi học trưởng bên cạnh:
- Học trưởng, hai vị vừa ra tay khi nãy là ai? Ngươi biết chứ?