Tuyệt Thế Đường Môn

Lạc Nhật Sâm Lâm


trước sau

Những Hồn Đạo Sư kia cũng không cùng bọn họ khách khí, chín đạo tê dại hồn đạo xạ tuyến đồng thời bắn ra. Hơn nữa còn nhìn ra được bọn họ phối hợp tương đối ăn ý, chín đạo xạ tuyến phong tỏa những lộ tuyến có thể né tránh được của Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi.

Thân là Hồn Đạo Sư, hơn nữa có thể nói là một trong những Hồn Đạo Sư ưu tú nhất trong thế hệ trẻ của học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo nếu dễ dàng bị những thứ chỉ là cấp bốn tê dại hồn đạo xạ tuyến bắn trúng, thật phí công hắn lăn lộn bao năm qua.

Một tầng hào quang chợt từ trên người Hoắc Vũ Hạo phát ra, toàn bộ bao phủ Vương Thu Nhi ở bên trong. Cấp sáu bảo hộ hồn đạo khí.

Chín đạo quang mang bắn vào trên vòng bảo hộ liền rung động ầm ầm, nhưng vòng bảo hộ này không có nửa phần dao động. Hoắc Vũ Hạo biết, lúc này, chiến đấu đã là không thể tránh khỏi .

"Thu Nhi, ngươi không nên động thủ." Dặn dò Vương Thu Nhi một câu xong, hai mắt của Hoắc Vũ Hạo chợt sáng lên.

Dường như không khí trong phạm vi đường kính mười thước đã bị bóp méo một chút. Công kích lần hai của chín gã Hồn Đạo Sư kia tất cả đều rơi vào chỗ trống. Trong đó còn có ba tên bị trúng tê dại hồn đạo tuyến của đồng bọn bắn nhầm. Nhất thời từ không trung rơi xuống.

Sau lựng của Hoắc Vũ Hạo tia sáng chợt lóe, hồn đạo thôi tiến khí khí uy lực bộc phát. Chính diện đụng vào hai gã Hồn Đạo Sư. Cứng đối cứng, cùng cấp Hồn Sư trừ Vương Thu Nhi hắn còn sợ người nào nữa? Chớ nói chi là những Hồn Đạo Sư tu vi bất quá chỉ là tứ hoàn Hồn Tông này. Còn chưa phải là Hồn Tông chân chính.

Nhất thời, hai gã Hồn Đạo Sư bị hắn đánh bay, sau đó kim quang trong mắt của hắn chợt lóe, ánh mắt hướng về Mộ Tuyết đang định động thủ.

Mộ Tuyết chỉ cảm thấy đại não tràn đến một mảnh mê muội, thân thể nhất thời mất đi khống chế. Giờ đang ở trên cao, thân thể mất đi khống chế thì nhất thời cả người rơi xuống phía dưới.

"Các ngươi còn chờ cái gì nữa? Còn không nhanh đi cứu người?" Hoắc Vũ Hạo thừa dịp những Hồn Đạo Sư kia còn chưa bắn ra đạo thứ ba tê dại hồn đạo xạ tuyến, hét lớn một tiếng, sau đó lôi kéo Vương Thu Nhi quay đầu bỏ chạy.

Toàn bộ mười tên Hồn Đạo Sư, có ba tên bị tê dại hồn đạo xạ tuyến bắn trúng, tốc độ nhanh rơi xuống. Mộ Tuyết bị Hoắc Vũ Hạo tinh thần hỗn loạn đánh trúng, cũng tạm thời mất đi khống chế. Về phần đánh bay hai người kia, trong những người này tu vi cũng là tương đối cao, Hoắc Vũ Hạo cũng không có phá hư phi hành hồn đạo khí của bọn họ. Vẫn còn có thể hành động được. Còn những Hồn Đạo Sư khác, cũng vừa đúng số lượng có thể cứu viện những đồng bạn mất đi khống chế, sẽ không thể chú ý Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi.

Nhìn thoáng qua những Hồn Đạo Sư rơi xuống phía dưới đều đã được đồng bạn cứu viện, Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng lắc đầu, khống chế phi hành hồn đạo khí sau lưng mình chính xác hiện ra ngay sau lưng của Vương Thu Nhi, hai tay đặt trên lưng nàng, sau đó hồn đạo thôi tiến khí sau lưng chợt thúc đẩy, đuôi hỏa diễm đỏ rực ở sau lưng kéo dài, Hoắc Vũ Hạo đẩy Vương Thu Nhi vọt tới trước. Sau khi hai người lao đi hơn trăm mét, Hoắc Vũ Hạo quay người lại, kéo tay Vương Thu Nhi. Vũ hồn dung hợp trong nháy mắt hoàn thành. Phi hành hồn đạo khí toàn diện phóng ra, thôi động thân ảnh hai người hóa thành lưu quang hướng phương xa bay mất.

Cho đến bọn họ ở phía xa trở nên chỉ còn lại có hai cái điểm đen nhỏ Thiên Hồn đế quốc này chi Hồn Đạo Sư tiểu đội mới xem như ổn định lại. Chờ bọn hắn nặng hơn nữa mới tụ tập, Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi thân ảnh đã tại nơi xa hoàn toàn biến mất.

"Khốn kiếp!" Mộ Tuyết nắm chặt hai tay.

"Đội trưởng? Làm sao bây giờ? Hay là quay về thỉnh cầu trợ giúp? Hai người kia sợ rằng rất khó đối phó." Một gã Hồn Đạo Sư thấp giọng nói.

Mộ Tuyết trên mặt tức giận từ từ biến mất, lạnh lùng nói: "Không cần thiết. Từ hành động vừa rồi của hắn có thể nhìn ra được, bọn họ quả thật không có ác ý. Nếu không, các ngươi nghĩ chúng ta còn có thể ở chỗ này sao? Trở về thôi. Chuyện này ta sẽ hướng lên trên bẩm báo." Nàng dù sao vẫn là một cô nương có lý trí, nếu như vừa rồi Hoắc Vũ Hạo muốn đối phó bọn họ, hắn đã có thể lấy ra cấp sáu bảo hộ hồn đạo khí để phòng ngự, thì không thể nào không có thủ đoạn công kích, một khi thi triển, chỉ sợ bọn họ không còn được mấy người có thể sống sót.

Hoắc Vũ Hạo nắm tay Vương Thu Nhi, nàng cũng không có rút tay lại khi bị hắn kéo đi, cho nên thân thể của nàng hơi dựa vào phía sau, vừa đúng lúc có thể thấy mặt nghiêng của Hoắc Vũ Hạo.

Hoắc Vũ Hạo trước mặt nàng cũng vẫn rất căng thẳng, sắc mặt cũng vẫn rất khó coi. Nhưng nếu so với khi vừa rời khỏi học viện thì tỉnh táo hơn nhiều.

Cảm thụ được hồn lực trong cơ thể không ngừng lưu chuyển, giao hòa, thậm chí là thăng hoa. Ánh mắt Vương Thu Nhi có chút hơi mờ mịt.

Cảm giác này. . .

Hai người liên thủ, có lẽ đã đem tốc độ của cấp sáu phi hành hồn đạo khí trong nháy mắt tăng lên tới cực hạn, Thiên Đấu Thành đã bị bỏ lại rất xa.

Mà phương xa một mảnh đại Sâm Lâm cũng đã dần dần hiện ra. Dựa theo bản đồ, điểm đích của chuyến đi này cũng đã tới rồi.

Không thể phi hành trên bầu trời nơi có Hồn thú sinh sống, đây là thường thức của Hồn Sư. Hoắc Vũ Hạo nắm tay Vương Thu Nhi từ trên trời hạ xuống, rơi trên mặt đất, cũng rất tự nhiên buông tay nàng ra.

"Nhìn lâu như vậy còn chưa đủ sao? Chẳng lẽ gần đây ta biến đẹp trai rồi?" Hoắc Vũ Hạo quay đầu hướng Vương Thu Nhi cười cười.

Vương Thu Nhi hừ một tiếng, nói: "Vừa rồi tại sao ngươi không giết những người đó? Bọn họ đã không nói đạo lý. Ngươi còn không cho ta động thủ."

Hoắc Vũ Hạo cười khổ nói: "Người ta chẳng qua chỉ là thi hành công vụ hơn nữa cũng không có ý muốn thương tổn chúng ta, vậy có thể nào đi giết họ? Hơn nữa chúng ta tiến vào không phận của họ, căn bản là mình sai."

"Đang ở trong rừng rậm đó?" Vương Thu Nhi cũng không tiếp tục quấn quýt nữa, nói sang chuyện khác, đồng thời cũng đem ánh mắt quăng hướng cự đại Sâm Lâm trước mặt!

Hoắc Vũ Hạo gật đầu, lấy bản đồ ra. Mới vừa rồi khi hắn ở trên không trung cũng đã nắm qua phương hướng rồi, ở phương vị này, bên cạnh cánh rừng này vừa đúng lúc có một chỗ đất hình răng cưa, từ trên cao quan sát rất dễ dàng tìm được. Tìm được chỗ đất đó, tiếp tục mày mò sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Đi thôi." Lúc này cũng là Vương Thu Nhi cất bước trước. Liền hướng đi vào trong rừng .

"Cẩn thận một chút." Hoắc Vũ Hạo vội vàng đuổi theo nàng, "Dựa theo những gì trên bản đồ biểu hiện, nơi chúng ta muốn tìm có không ít nguy hiểm."

Vương Thu Nhi khinh thường bĩu môi, nói: "Một cái nho nhỏ Lạc Nhật Sâm Lâm có thể có nguy hiểm gì? Đừng quên, ta đã từng ở trong Tinh Đấu đại sâm lâm sống hơn một năm."

Thấy thực lực mạnh mẻ của nàng, Hoắc Vũ Hạo cũng không nói gì nữa, nhưng trước tiên vẫn đem tinh thần thám trắc của mình dò xét, tinh thần cộng hưởng mở ra. Cùng Vương Thu Nhi cùng nhau đi về phía trước.

Lúc trước ở trên không trung, để khiến cho mọi người mất đi năng lực, chính là tinh thần quấy nhiễu sau khi tiến hóa. Cái hồn kỹ này hắn đã thật lâu không có sử dụng, nhưng cũng giống như ban đầu ở Tinh Đấu đại sâm lâm đối mặt Chung Ly Tam huynh đệ sử dụng mô phỏng hồn kỹ, không sử dụng không có nghĩa là không tốt, mà là bởi vì quá mạnh mẽ, cho nên mới muốn che dấu đi.

Tinh thần quấy nhiễu không giống linh hồn trùng kích bá đạo như vậy, nhưng mà nó cũng sẽ không sinh ra phản phệ, hơn nữa có thể kéo dài thời gian thi triển. Đối với Hồn Đạo Sư mà nói, cái hồn kỹ này quả thực chính là cơn ác mộng. Theo tu vi của Hoắc Vũ Hạo tăng lên, cái hồn kỹ này pham vi có thể bao trùm cũng trở nên càng lúc càng lớn . Trước mắt, pham vi hắn có thể thi triển đã đạt đến đường kính năm mươi thước. Nếu như là đơn thuần hướng vào một mục tiêu nhất định, thậm chí có thể đạt tới một trăm thước. Nếu như là lấy Mệnh Vận Nhãn phóng ra. Có thể tăng lên gấp đôi. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mới vừa rồi bị một đội Hồn Đạo Sư vây công, Hoắc Vũ Hạo có thể bình tĩnh thong dong như vậy.

Ngày đó Hoắc Vũ Hạo nói với Thiên Mộng Băng Tằm là nó đã thay đổi cuộc đời của hắn, những lời này tuyệt đối không sai. Thiên Mộng Băng Tằm giao cho hắn năng lực cùng trợ giúp, giúp hắn có thể có thành tựu như ngày hôm nay. Nếu không ban đầu ở Sử Lai Khắc học viện sợ rằng ngay cả tân sinh khảo hạch hắn cũng không qua được.

Thảm thực vật của Lạc Nhật Sâm Lâm so với Tinh Đấu đại sâm lâm có vẻ thưa thớt hơn một chút. Thực vật cũng hơi bất đồng. Cái này nguyên nhân chủ yếu là bởi vì vị trí địa lý.

Tinh Đấu đại sâm lâm cơ hồ bị vây trong trung tâm đại lục, khí hậu hợp lòng người. Nhiệt độ hàng năm giữ vững ở hai mươi đến ba mươi độ. Dường như không có mùa đông, chứ nói chi là thấy băng tuyết .

Mà Lạc Nhật Sâm Lâm so với Tinh Đấu đại sâm lâm vượt qua hơn một ngàn cây số về phướng bắc. Nếu vẫn đi hướng bắc nữa, một thời gian là có thể tiến vào vùng cực bắc. Vì vậy, nhiệt độ thấp hơn nhiều. Dưới tình huống như vậy, thảm thực vật tự nhiên ở đây cũng sẽ lấy nhiệt độ thấp để sinh trưởng. Dĩ nhiên, cũng có một số á nhiệt đới thực vật.

So sánh với Tinh Đấu đại sâm lâm, nơi này không phong phú bằng, có vẻ thưa thớt. Nhưng những thực vật có thể sinh trưởng ở chỗ này,năng lực sinh tồn cũng sẽ mạnh hơn một chút.

Hai người đi vào Lạc Nhật Sâm Lâm, mới vừa đi không được mấy bước, ở trong phạm vi tinh thần thám trắc của Hoắc Vũ Hạo đã bắt đầu có hồn thú xuất hiện. Chẳng qua những hồn thú này thật sự là yếu kém đến đáng thương, căn bản không cần Hoắc Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi phóng ra tự thân hơi thở, bọn chúng đã chạy trối chết, chứ đừng nói là chủ động công kích.

"Đều là mười năm hồn thú mà thôi. Nơi này thật đúng là cằn cỗi!" Vương Thu Nhi nhíu nhíu mày

Hoắc Vũ Hạo nói: "Ngươi cũng không thể đem nơi này đi so sánh với Tinh Đấu đại sâm lâm được. Dù sao, Tinh Đấu đại sâm lâm là nơi toàn bộ đại lục nhất phẩm hồn thú quần cư. Trung tâm sâm lâm cùng với cực bắc băng nguyên và ba cực độ nguy hiểm địa phương khác được nhân loại xưng danh nhân gian ngũ đại thiên địa cấm khu mà."

Vương Thu Nhi hừ một tiếng, nói: "Nguyên vốn chỉ có ba nơi mới đúng. Có thêm cái Nhật Nguyệt đại lục, mới có thể xuất hiện thêm hai cái. Ngươi không chuẩn bị tăng tốc sao?"

"Ừ, tăng tốc. Đi thôi." Ở trong Lạc Nhật Sâm Lâm đúng là không có cảm nhận được cái gì có thể uy hiếp hắn, Hoắc Vũ Hạo tự nhiên không muốn làm trễ nãi thời gian, cùng Vương Thu Nhi triển khai thân hình, đi vào trong Lạc Nhật Sâm Lâm.

Bởi vì thảm thực vật nơi này không hề tươi tốt như của Tinh Đấu đại sâm lâm, vì vậy tốc độ cũng nhanh hơn một chút. Hơn nữa Hoắc Vũ Hạo tâm tình vội vàng, hầu như là lấy khoảng sáu phần cực hạn tốc độ đi về phía trước. Vương Thu Nhi theo sát bên cạnh hắn. Hai người cũng rất ăn ý, không có nắm tay của đối phương, nhưng cho dù không có vũ hồn dung hợp, bọn họ cũng là người nổi bật trong giới Hồn Sư đồng cấp.

Mặc dù Hồn Sư từ thất hoàn trở lên mới bắt đầu xem như tiến vào cao cấp Hồn Sư cảnh giới. Nhưng đối với Vũ Hạo cùng Vương Thu Nhi, những Hồn Sư có cực hạn vũ hồn và thiên phú dị bẩm mà nói, thực lực của bọn họ hiện tại cũng không thua gì thất hoàn Hồn Sư.

Duy trì tốc độ cao một canh giờ, bọn họ đã xâm nhập vào sâu trong Lạc Nhật Sâm Lâm. Càng vào sâu, thảm thực vật càng ngày càng rậm rạp. Bất quá, làm cho Hoắc Vũ Hạo có chút kinh ngạc chính là, bọn họ đã coi như là tiến sâu vào trong Lạc Nhật Sâm Lâm, nhưng ở tinh thần thám trắc của hắn xuất hiện hồn thú vẫn không có con nào cường đại. Đừng nói hồn thú vạn năm, hồn thú ngàn năm cũng khó gặp.

Thật vất vả lắm mới đụng phải một con hồn thú ngàn năm có can đảm đến gần bọn họ, Vương Thu Nhi chẳng qua chỉ hơi đem hơi thở của mình phóng ra, hồn thú ngàn năm kia bị dọa sợ đến độ cong đuôi chạy mất.

Một canh giờ nữa đã qua, bọn họ không phải gặp qua bất kỳ một cuộc chiến đấu nào. Đây quả thực có thể dùng từ không thể tưởng tượng nổi để hình dung.

"Nghỉ ngơi một lát thôi." Hoắc Vũ Hạo sau khi dung hợp Hồn Cốt cũng đã khôi phục tỉnh táo, dù gì thì Vương Đông Nhi cũng còn hơn hai năm thời gian thì thương thế kia mới phát tác. Cũng không nên nóng vội nhất thời. Thực lực sâu không thấy đáy của Ngưu Thiên và Thái Thản, Hoắc Vũ Hạo đã tận mắt thấy được. Ngay cả cường giả như Ngưu Thiên còn nói địa phương Tiên Thảo sinh trưởng rất nguy hiểm, hiển nhiên sẽ không phải là nói chơi.

Vì vậy, cho dù bọn họ dọc đường cũng không gặp phải hồn thú gì có thể mang đến phiền toái, Hoắc Vũ Hạo vẫn quyết định sau một hồi lâu tìm kiếm thì phải nghỉ ngơi và hồi phục, khôi phục đến trạng thái tốt nhất mới tiếp tục đi về phía trước. Nhiều lần tiến vào nơi hồn thú cư ngụ, kinh nghiệm nói cho hắn biết, bất cứ lúc nào cũng giữ vững trạng thái tốt nhất là sinh tồn đệ nhất quy tắc. Cho dù hiện tại thực lực của hắn đã tương đối mạnh, nhưng ở trong thế giớ của hồn thú, vẫn là rất nhỏ bé.

Hai người tìm một chỗ địa thế tương đối cao, vừa dễ dàng quan sát chung quanh vừa khó bị đánh lén, ngồi xuống vừa ăn lương khô, vừa nghỉ ngơi.

"Có còn xa lắm không?" Vương Thu Nhi hỏi.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Không xa, thừa dịp trời sáng tốt nhất nên phân rõ phương hướng, đại khái khoảng hơn một canh giờ nữa, chúng ta có thể đến gần điểm đích."

Vương Thu Nhi gật đầu nói: "Vũ Hạo, không biết tại sao, ta cảm giác thấy có chỗ nào đó không ổn lắm."

"Ừ?" Hoắc Vũ Hạo trong lòng cả kinh, nhưng đối với cảm giác của Vương Thu Nhi hắn là rất bội phục. Nàng có Hoàng Kim cảm giác, ở một số phương diện, nhạy cảm cảm ứng còn hơn tinh thần thám trắc của hắn. Dù sao tinh thần tham trắc chỉ có thể phát hiện những vật tồn tại thực tế, còn Hoàng Kim cảm giác của Vương Thu Nhi có mấy phần năng lực đoán biết tương lai.

"Phương diện nào không đúng? Khi nào thì bắt đầu xuất hiện?" Hắn vội vàng hỏi tới.

Vương Thu Nhi nói: "Phương diện nào thì ta không biết. Chỉ là cảm thấy trong lòng có chút bất an, không nghiêm trọng, nhưng quả thật có tồn tại. Lại vừa mới bắt đầu xuất hiện. Xem ra, ở trong Lạc Nhật Sâm Lâm này quả nhiên có chút gì đó không tầm thường."

Hoắc Vũ Hạo khẽ nhíu mày, nói: "Vậy ngươi có thể phân rõ được hướng nào làm ngươi cảm thấy bất an không?"

Vương Thu Nhi nhìn hắn một cái, nói: "Chính là hướng mà chúng ta muốn đi tới. Đây cũng là nguyên nhân vì sao ta hỏi ngươi chúng ta có còn cách xa lắm không? Nếu như chỉ đi có một canh giờ nữa, ta cảm nhận được sự bất an, nhưng nếu tiếp tục đi về phía trước một thời gian ngắn, bất an sẽ biến thành nguy hiểm. Loại trình độ nguy hiểm cỡ này ta đề nghị chúng ta nên quay đầu trở về đi thôi." Khi nói ra những lời này, thái độ của Vương Thu Nhi rất nghiêm túc.

Hoắc Vũ Hạo trầm mặc, sau khi hắn biết Vương Thu Nhi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cô nương này xuất hiện sợ hãi. Đúng vậy! Lộ trình còn khoảng một canh giờ, Hoàng Kim cảm giác của nàng cũng đã cảm giác được nguy hiểm. Như vậy, điểm đích của chuyến đi này sẽ tràn ngập nguy cơ cường đại cỡ nào đây?

Vương Thu Nhi cũng không thúc dục hắn, chẳng qua là yên lặng ăn lương khô.

Sau khi Hoắc Vũ Hạo ăn hết lương khô, uống vài ngụm nước xong, lại bắt đầu khoanh chân ngồi tại chỗ nghỉ ngơi. Dù không tiến vào trạng thái minh tưởng nhưng nghỉ ngơi như vậy cũng có thể giúp hắn hồi phục một ít hồn lực đã tiêu hao, đồng thời cũng nghỉ ngơi dưỡng sức.

Vương Thu Nhi khẽ nhíu mày, từ vẻ mặt của Hoắc Vũ Hạo, nàng nhìn không ra hắn quyết định như thế nào, nhưng nàng có thể khẳng định, lời của mình hắn có nghe thấy. Biểu hiện của hắn vẫn còn rất tỉnh táo.

Một khắc đồng hồ sau.

Hoắc Vũ Hạo một lần nữa mở hai mắt ra Vương Thu Nhi giống như là nhận lấy cảm ứng một loại, cũng mở mắt ra, nhìn về phía hắn.

"Trở về thôi." Hoắc Vũ Hạo bình tĩnh nói.

"Ừ." Vương Thu Nhi đứng dậy, trên khuôn mặt khó chịu lộ ra vẻ mỉm cười, "Tỉnh táo là một phẩm chất ưu tú." Vừa nói, nàng vừa xoay người hướng về phía ban đầu đi vào.

Nhưng mà nàng còn chưa đi được mấy bước đột nhiên không tự chủ dừng bước quay đầu nhìn lại. Hoắc Vũ Hạo cũng đi nhưng mà không phải đi theo sau nàng mà là hướng phương hướng ngược lại, cũng chính là đi tới điểm đích của chuyến đi này.

"Cái gì! Không phải nói là trở về sao?" Vương Thu Nhi có chút chán nản nói.

Hoắc Vũ Hạo không có dừng bước lại, nói: "Một mình ngươi đi về trước đi. Ngươi vốn không cần thiết phải mạo hiểm theo ta. Trên đường về chú ý an toàn, hẹn gặp lại." Vừa nói, hắn đã tăng tốc chạy thẳng vào sâu trong Lạc Nhật Sâm Lâm.

Vương Thu Nhi ngẩn ngơ đứng tại chỗ, từ trên người Hoắc Vũ Hạo nàng cảm giác được khí thế chưa từng có từ trước đến nay. Trong nháy mắt đó nàng thấy thân ảnh của hắn cao lớn hơn rất nhiều, có mấy phần vạn nhân sùng bái cảm giác.

Rốt cục người hắn muốn cứu là ai? Lại có thể khiến cho hắn chấp nhất như vậy. Thân nhân ( người thân ) sao? Nhưng mà hắn không phải đã nói mình không có thân nhân, chỉ có cừu nhân ( kẻ thù ) sao? Trong mắt hiện lên một tia kinh dị, phảng phất hồi tưởng lại được điều gì. Vương Thu Nhi nắm chặt quả đấm, cuối cùng dậm chân một cái, đuổi theo hướng của Hoắc Vũ Hạo.

Ở cự ly ngắn bộc phát tốc độ, Vương Thu Nhi so với Hoắc Vũ Hạo rõ ràng chiếm ưu thế, rất nhanh, nàng cũng đã đuổi kịp tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo.

"Cám ơn." Hoắc Vũ Hạo cũng không quay đầu lại nói.

"Về cái gì?" Vương Thu Nhi giọng nói không thể nào tốt được.

Hoắc Vũ Hạo thật tình nói: "Ngươi có thể đuổi theo tới đây, ở trong lòng ta, ngươi cũng đã là bằng hữu."

Vương Thu Nhi cả giận nói: "Thì ra trước đây ngươi vẫn không coi ta như là bằng hữu?"

Hoắc Vũ Hạo nói: "Không, ta muốn nói là hảo hữu đáng tin cậy. Dù sao chúng ta biết nhau thời gian không lâu mà!"

"Hừ! Ngươi làm sao biết được ta không phải là đuổi theo kéo ngươi trở về?" trong thanh âm của Vương Thu Nhi có vài tia uy hiếp.

Hoắc Vũ Hạo ha hả cười nói: "Cho dù ngươi muốn kéo ta trở về, cũng là vì muốn tốt cho ta! Dĩ nhiên, ta sẽ phản kháng."

Vương Thu Nhi trầm mặc, đuổi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, nghiêng đầu nhìn về phía hắn.

Hoắc Vũ Hạo có chút
nghi ngờ quay đầu nhìn nàng một cái, đã thấy ánh mắt sáng quắc của nàng, nhất thời có chút quẫn bách nói: "Ngươi khoảng cách gần như vậy nhìn ta , áp lực ta phải chịu rất lớn đó."

Vương Thu Nhi trầm giọng nói: "Thật sự là rất nguy hiểm đó! Đáng giá sao?"

Hoắc Vũ Hạo hơi ngẩng đầu, tầm mắt hơi chếch hướng phía trên, dùng ngữ điệu rất bình tĩnh, thậm chí là đương nhiên nói: "Ta thử nghĩ qua, nếu như mất đi nàng, ta sẽ như thế nào ? Rồi ta phát hiện, thế giới của ta sẽ biến thành màu xám. Ở trong lòng ta một chút sinh cơ cũng không có. Thậm chí cả đời cũng không thể yêu. Khi đó ta mới kinh ngạc phát hiện, thì ra, ở trong lòng ta, tánh mạng của nàng so sánh với của chính ta đã quan trọng hơn."

Vương Thu Nhi ánh mắt hoàn toàn ngây ngốc, tròng mắt màu lam phấn của nàng lúc này tràn đầy vẻ khó tin.

"Này, điều này sao có thể được? Tánh mạng của người khác làm sao có thể so với bản thân mình còn quan trọng hơn? Đầu óc của ngươi có phải bị bệnh rồi không?"

Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ nhìn nàng một cái, nói: "Ngươi kích động như thế làm gì? Ở trong cuộc đời của chúng ta, biết bao nhiêu tánh mạng khác có thể quan trọng hơn chính tánh mạng của bản thân mình! Nếu như mẹ ta còn sống, chắc chắn tánh mạng của người sẽ quan trọng hơn tánh mạng của bản thân ta."

Thân thể Vương Thu Nhi cường hãn như vậy nhưng lúc này cũng hơi có chút run rẩy, hơi cúi đầu, lẩm bẩm tự nhủ: "Vậy ra, vậy ra còn có tình cảm như vậy? Còn có được người so với tánh mạng của mình quan trọng hơn. Nhưng mà con người vốn thích sinh tồn, vì sống sót, hẳn là không chừa thủ đoạn nào mới đúng chứ! Sinh mệnh chỉ có một lần, một khi mất đi sẽ mất luôn a!"

Hoắc Vũ Hạo lạnh nhạt nói: "Sinh mệnh quả thật chỉ có một lần. Ngươi nói rất đúng. Nhưng đó không phải là quy tắc của loài người chúng ta. Loài người chúng ta có huyết nhục ( máu thịt ), có tình cảm. Chúng ta không phải là hồn thú, không phải là động vật, chúng ta là người. Nếu như tất cả mọi người đơn thuần chỉ vì sinh tồn mà không chừa thủ đoạn nào, đem lợi ích của mình so với cái gì cũng nặng hơn. Vậy chúng ta cùng cầm thú có gì bất đồng? Nhân loại và hồn thú khác nhau lớn nhất ở chỗ chúng ta có tình cảm, chúng ta hiểu được tình yêu."

Vương Thu Nhi ánh mắt mờ mịt, thậm chí còn mang theo vài phần thất thần. Cảm xúc toàn thân cũng không còn ổn định.

Hoắc Vũ Hạo cũng không biết tại sao nàng ta lại biến thành như vậy, hơi thử nghĩ đến, cũng hiểu được mấy phần. Có lẽ là bởi vì trong lúc nàng ở Tinh Đấu đại sâm lâm sinh tồn một năm kia gặp gỡ quá quá nhiều nguy hiểm. Những thứ nguy hiểm đó khiến cho nàng có khát vọng tồn tại.

Cho nên, hắn để cho thanh âm của mình nhu hòa mấy phần, nói: "Ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều. Cách sống của mỗi người là không giống nhau. Có lẽ, sở dĩ ngươi không cảm nhận được những gì ta nói, là bởi vì ngươi còn chưa có chân chính yêu một người. Ngươi thử nghĩ xem, cha mẹ của chúng ta sinh ra chúng ta, dưỡng dục chúng ta trưởng thành. Bọn họ có bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu cố gắng, lại còn có bao nhiêu mồ hôi, nước mắt. Bọn họ muốn từ trên người chúng ta đạt được cái gì sao? Không có. Cha mẹ yêu con cái là không có tư tâm. Mặc dù từ nhỏ gia cảnh của ta rất khổ, thậm chí ta không có phụ thân. Nhưng mẫu thân yêu thương ta cũng không ít hơn những đứa trẻ khác có đầy đủ cha mẹ."

Vương Thu Nhi mạnh mẽ ngẩng đầu, cả giận nói: "Ngươi nói nhảm. Cha mẹ của ta chưa từng chăm sóc ta. Ngay khi sinh ta ra, bọn họ đã vứt bỏ ta, để cho ta một mình sống ở một thế giới xa lạ. Ngươi biết ta đã trải qua bao nhiêu gian khổ mới có thể còn sống sót không? Ngươi đã trải qua một cuộc sống cô đơn, không có sự trợ giúp, bàng hoàng, bất cứ lúc nào cũng có thể chết chưa? Ta chỉ yêu chính bản thân mình!" Một câu cuối cùng, nàng thậm chí là gầm thét nói ra.

Hoắc Vũ Hạo kinh hãi trước phản ứng mãnh liệt của nàng, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được nội tâm bi thương của nàng. Mặc dù phần oán khí kia lúc ẩn lúc hiện, có mãnh liệt nhưng cũng có khí thế ngút trời.

Việc này. . . , Rốt cục cuộc đời Vương Thu Nhi trải qua ra sao! Sâu trong nội tâm của nàng, oán khí lại tích lũy mãnh liệt như thế. Quả thực làm người ta khó có thể tin được.

Hai người nhất thời cũng trở nên trầm mặc, Hoắc Vũ Hạo không biết làm như thế nào để khuyên can Vương Thu Nhi, mà cảm xúc của Vương Thu Nhi lúc này cũng có chút không kềm chế được, nhưng không hề biểu đạt ra ngoài nữa. phần oán khí lúc ẩn lúc hiện kia cũng theo đó biến mất.

Tiếp tục tiến về phía trước, Hoắc Vũ Hạo cố gắng phân rõ phương vị, trong tay cũng có thêm một định vị hồn đạo khí. Ở trong sâm lâm rộng lớn này, có thể chính xác tìm ra đông nam Tây Bắc phương hướng cũng không dễ dàng gì. Dựa vào kế hoạch Cực Hạn Đan Binh bồi dưỡng, Hoắc Vũ Hạo có thể khẳng định, mình cũng không có đi nhầm đường.

Rất nhanh, thời gian nửa canh giờ đã qua. Hoắc Vũ Hạo ra dấu hiệu, sau đó dừng bước lại.

"Nghỉ ngơi một lát nữa đi. Cảm giác của ngươi ra sao?" Hắn xoay người hướng Vương Thu Nhi hỏi.

Vương Thu Nhi cảm xúc đã ổn định lại, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp cũng lạnh như băng. Lạnh lùng liếc Hoắc Vũ Hạo một cái, nói: "Ta hiện tại đã hoàn toàn có thể khẳng định, địa điểm ngươi muốn đến là nguy hiểm chi nguyên." ( chắc chắn cực kì nguy hiểm )

"Ngươi cảm nhận được nguy hiểm? Vậy ngươi có phát hiện được từ đây đi tới. Số lượng Hồn thú dường như cũng càng ngày càng ít." Hoắc Vũ Hạo nhướng mày nói.

Vương Thu Nhi hừ lạnh một tiếng, "Vậy mới là chỗ đáng sợ nhất. Nơi này chính là nơi hồn thú cư ngụ, ngay cả hồn thú cũng không thể ở chỗ này sinh tồn, có thể nghĩ đến nguy hiểm cỡ nào. Ta nghĩ, không được bao lâu nữa, chúng ta có thể biết được phần nguy hiểm này là gì."

Hoắc Vũ Hạo ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng, nói: "Hiện tại ngươi thay đổi chủ ý vẫn còn kịp."

Vương Thu Nhi nói: "Ít nói lời nhảm nhí đi. Hoắc Vũ Hạo, ta hỏi ngươi, người mà ngươi không tiếc tánh mạng cũng muốn cứu, có phải Vương Đông Nhi hay không?"

"Ừ?" Hoắc Vũ Hạo có chút kinh ngạc nhìn nàng.

Vương Thu Nhi nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, tự hỏi cũng chỉ có nàng đáng giá để ngươi làm như vậy.

Hoắc Vũ Hạo nói: "Ngươi sai lầm rồi, đồng bọn của ta ai cũng đáng giá để ta mạo hiểm như thế."

Vương Thu Nhi đuổi theo hỏi: "Vậy lần này có phải vì nàng hay không?"

Hoắc Vũ Hạo nhẹ nhàng gật đầu.

Vương Thu Nhi dưới ánh mắt ý thức ngưng tụ, trầm mặc vài giây sau, nói: "Ta hiểu rồi."

Hoắc Vũ Hạo nói: "Nghỉ ngơi một lát nữa đi. Ngươi không phải nói nguy hiểm lập tức sẽ xuất hiện sao?" Hắn không có ngắt lời của Vương Thu Nhi, bởi vì hắn cảm thấy ánh mắt của Vương Thu Nhi tựa hồ có chút quái dị, làm cho không khí cũng theo đó xuất hiện một chút biến hóa.

"Ừ." Vương Thu Nhi không nói gì nữa, tùy tiện tìm một địa phương ngồi xuống. Hai người yên lặng nghỉ ngơi và hồi phục.

Bởi vì trước đó đi về phía trước thời gian không lâu lắm, nên lần này thời gian nghỉ ngơi và hồi phục cũng ngắn hơn một chút. Một khắc đồng hồ sau, Hoắc Vũ Hạo một lần nữa đứng lên, ánh mắt hướng phía trước nhìn lại.

Lúc này đã là xế chiều. Khoảng cách với ban đêm còn một thời gian ngắn nữa thôi. Nhiệt độ cũng bắt đầu hạ xuống. Trong rừng rậm đã có chút ít lạnh lẽo.

Số lượng hồn thú ở Lạc Nhật Sâm Lâm dường như thưa thớt rất nhiều, từ khi bọn họ tiến vào, thông qua quan sát Hoắc Vũ Hạo có thể cho ra kết luận như vậy.

Trước kia khi tiến vào Tinh Đấu đại sâm lâm, hắn không có cảm giác mãnh liệt như vậy. Tinh Đấu đại sâm lâm số lượng hồn thú vô cùng đông đảo, hơn nữa cường giả như mây. Có lẽ cảnh tượng hiện tại của Lạc Nhật Sâm Lâm dường như cũng có thể phản ánh được tính nghiêm trọng của thế giới hồn thú bị Hồn Sư phá hoại. Có lẽ, qua một thời gian, Lạc Nhật Sâm Lâm này thật sự sẽ biến thành một mảnh Sâm Lâm bình thường.

Nhưng mà Hồn Sư muốn tăng tu vi, nhất định phải săn giết hồn thú, thu hoạch Hồn Hoàn. Nhu cầu này dẫn đến mâu thuẫn không thể điều hòa. Trừ phi có một ngày hồn thú toàn bộ bị diệt tuyệt, khi đó, chức nghiệp Hồn Sư chỉ sợ cũng không còn tồn tại nữa.

Xem ra, việc nghiên cứu Hồn Linh phải nắm thật chặt, bất quá, coi như Hồn Linh nghiên cứu có thể thành công, tối đa cũng chỉ qua là giảm thiểu nhu cầu đối với số lượng hồn thú. Mà trên thực tế, vẫn phải lấy hồn thú làm trụ cột.

Những ý niệm này không ngừng hiện lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo, thân là Sử Lai Khắc học viện tài năng học viên, hắn biết rõ, những mâu thuẫn này ở tương lai không xa sẽ bộc phát ra. Có lẽ là mười năm, trăm năm, cũng có lẽ là ngàn năm thời gian. Hoặc là hồn thú bị diệt sạch, thế giới loài người cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng lớn. Có lẽ, vô số năm sau, chức nghiệp Hồn Sư này sẽ không còn tồn tại nữa thì sao.

Cần tính trước không phải là những thứ này, cho dù tương lai ra sao, trước tiên vì Đông Nhi hái được Tiên Thảo mới là quan trọng nhất.

Hai người tiếp tục đi về phía trước, bởi vì nguy hiểm có thể đến bất kì lúc nào, tính cảnh giác của bọn họ cũng tăng lên. Thậm chí Vương Thu Nhi đã lấy ra Hoàng Kim Long Thương. Hoắc Vũ Hạo cũng đem tinh thần tham trắc mở ra đến cực hạn. Thỉnh thoảng tập trung tinh Thần hướng một phương hướng cố định dò xét thử.

Ước chừng vừa đi khoảng một khắc đồng hồ, lần này, ngay cả Hoắc Vũ Hạo cũng cảm giác được có chút bất an , trong bóng tối dường như có thứ gì đó tồn tại, làm cho tâm của hắn có chút bị đè nén.

Vương Thu Nhi nói: "Dừng lại một chút."

Hoắc Vũ Hạo lập tức dừng bước, hướng nàng nói, "Ta cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn. Thu Nhi, ngươi cảm giác ra sao?"

Vương Thu Nhi xem chung quanh một chút, trầm giọng nói: "Ngươi có cảm giác được không, ánh sáng chung quanh đang yếu đi."

"Ừ?" ! hoắc Vũ Hạo mặc dù vẫn mở ra tinh thần thám trắc, nhưng tinh thần thám trắc của hắn chủ yếu cho biết có thể có xuất hiện hồn thú cùng một chút công kích nguy hiểm hay không mà thôi. Lúc này nghe được Vương Thu Nhi nhắc nhở, hắn mới chú ý, ánh sáng so với lúc trước dường như mờ đi một chút.

"Có phải vì trời đang dần đêm hay không?" Hắn rất ít tới phía bắc, đối với cái khí hậu ở đây cũng không rõ.

Vương Thu Nhi lắc đầu nói: "Lúc này mới là xế chiều, cho dù là ở phía bắc, cũng không thể có ánh sáng yếu như vậy, hơn nữa, mặt trời cũng không bị mây che kín, ngươi nhìn bóng cây trên mặt đất sẽ biết. Hơn nữa, hiện tại ánh sáng lờ mờ là so với một khắc đồng hồ trước. Thời gian ngắn ngủi như vậy, làm sao có thể vì trời đang dần về đêm? Dẫn đến việc ánh sáng lờ mờ khả năng chỉ có một, là do không khí."

"Không khí?" Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ hỏi.

Vương Thu Nhi nói: "Ngươi không phải là có tinh thần thám trắc sao? Ngươi đem tinh thần thám trắc tập trung đến một cái khu vực nhỏ, chú ý tập trung, quan sát xem không khí có thay đổi gì hay không? Sau đó lại hướng không trung cảm thụ một chút xem có khác biệt với mặt đất không. Hẳn là sẽ có phát hiện."

"Ừ." Hoắc Vũ Hạo đáp ứng một tiếng.

Lập tức, hắn tập trung lực chú ý, đem tinh thần tham trắc dò xét không khí trước mặt, khi tập trung lực chú ý, hắn lập tức phát hiện một chút bất đồng.

Cho dù là lấy Linh Mâu cũng rất khó phân rõ ra một chút bụi nhỏ phiêu đãng ở trong không khí, những thứ bụi này nhàn nhạt màu trắng, cũng không nồng đậm, nhưng rất ổn định. Phải biết rằng, đây là sâm lâm! Không khí hẳn phải tốt hơn bên ngoài nhiều mới đúng, những thứ bụi nhỏ này hiển nhiên không nên ở dưới tình huống bình thường xuất hiện.

Hoắc Vũ Hạo phóng người lên cao, phi hành hồn đạo khí sau lưng mở ra, thôi động thân thể của hắn hướng về phía trước. Phóng lên cao.

Khi hắn lao ra khỏi tán cây chừng mười thước, ánh sáng chợt sáng ngời, giống như là đột phá một tầng bình phong, chung quanh tràn đầy quang minh.

Tinh thần tham trắc một mực kéo dài, Hoắc Vũ Hạo lập tức liền phát hiện, sau khi ra khỏi Sâm Lâm, những thứ bụi nhỏ kia, tất cả đều biến mất.

Hắn cúi đầu nhìn xuống Lạc Nhật Sâm Lâm phía bên dưới, thông qua mắt thường thì nhìn không ra có cái gì bất đồng

Trong lòng khẽ nhúc động, Hoắc Vũ Hạo tiếp tục thúc dục phi hành hồn đạo khí, làm cho mình bay lên cao hơn.

Độ cao gia tăng, hắn lại nhìn xuống, rốt cục cũng có thể nhìn ra một chút đầu mối.

Lạc Nhật Sâm Lâm nhìn qua rất bình tĩnh, nhưng tựa hồ có một tầng sương nhàn nhạt đang trôi ở trong rừng, Càng làm hắn rung động chính là, khi hắn nhìn về phương xa đám sương này mới dần dần biến mất, còn phía trước mặt thì có khuynh hướng càng lúc càng nồng đâm hơn. Thậm chí giống như là một đám mây mắc kẹt vào trong rừng cây, làm cho ngay cả thảm thực vật cũng không thấy rõ. Mà màu sắc của vân vụ không chỉ là màu trắng, còn có nhiều loại sắc thái khác xuất hiện.

Cái này rốt cục là cái gì?

Hoắc Vũ Hạo không có thời gian để suy nghĩ nhiều, lập tức quay người trở lại trong rừng, đem phát hiện của mình nói cho Vương Thu Nhi biết.

Vương Thu Nhi nhìn ánh mắt của hắn, đầu tiên là hơi dại ra, ngay sau đó nàng cũng đã kịp phản ứng, thất thanh nói: "Chướng khí, hẳn là chướng khí."

Hoắc Vũ Hạo sửng sốt một chút, "Chướng khí?" Đối với cái từ này, trong lòng hắn chỉ có một khái niệm mơ hồ

Vương Thu Nhi trầm giọng nói: "Chướng khí thường thấy được ở những nơi âm u có thi thể thối rữa của thực vật và động vật, trải qua lâu ngày không được gió mưa cuốn bay từ từ hình thành nên một loại độc khí. Ở Tinh Đấu đại sâm lâm ta cũng đã gặp qua, nhưng mà ta chưa bao giờ thấy qua loại giống như ngươi nói, bao trùm phạm vi lớn như vậy, thậm chí còn có màu sắc rực rỡ."

"Bất đồng chướng khí độc tính cũng là không giống nhau, nhẹ thì làm người ta choáng váng hoa mắt, nôn mửa, thổ tả. Nặng thì có thể mất mạng. Xem ra, lúc trước nguy hiểm mà ta cảm nhận được, cùng chướng khí này có liên quan. Chẳng qua không biết phạm vi bao trùm to lớn như vậy thì chướng khí là do cái gì tạo thành. Những chất độc này không phải chuyện đùa, không phải bằng vào tự thân hồn lực của chúng ta có thể đối kháng. Làm sao bây giờ?"

Hoắc Vũ Hạo trầm ngâm nói: "Xem ra, số lượng Hồn Thú tại Lạc Nhật Sâm Lâm thưa thớt không chỉ là vì Hồn Sư nhân loại săn giết, mà cùng chướng khí này cũng có quan hệ rất lớn. Thu Nhi, ngươi trở về đi. Quá nguy hiểm, ngươi không cần thiết phải theo ta mạo hiểm."

Vương Thu Nhi mở to hai mắt nhìn, nói: "Gặp phải tình huống mà con người không thể chống lại như vậy, ngươi vẫn không bỏ đi ý niệm trong đầu? Ngươi biết rõ sẽ chết mà vẫn còn muốn đi vào hay sao?"

Hoắc Vũ Hạo nói: "Ta có một biện pháp, mặc dù cái biện pháp này có thể cũng không tốt lắm. Nhưng ít ra cũng có một hi vọng xâm nhập được vào trong đó. Nhưng rất mạo hiểm. Vì Đông Nhi, ta phải vào trong đó. Nếu như lần này ta không có dũng khí đi vào đó, như vậy sau này cũng sẽ không thể vào được nữa. Thu Nhi, ngươi trở về đi, ta đi chuẩn bị một chút."

Vị trí này của bọn họ mặc dù đã có chướng khí, nhưng hết sức mỏng, lấy tố chất thân thể của bọn họ chống đỡ cũng không khó khăn. Cho nên Hoắc Vũ Hạo cũng không có ý muốn lui ra xa hơn.

Hắn đi đến bãi đất trống ở bên cạnh, đem tất cả địa hình tự hành pháo đài của mình phóng thích ra. Sau đó bắt đầu công việc lắp ráp.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện