- Ngươi thật sự muốn mua.
Vương Đông nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt khó hiểu.
Hoắc Vũ Hạo ghé vào tai Vương Đông nói nhỏ:
- Nhanh lên, cửa hàng này không biết nhìn hàng. Thứ kia không
phải Kình Giao ngàn năm mà là vạn năm cho nên nó mới màu đen
như vậy, ngươi mua nhanh lên, không thôi bị người khác phát hiện
là mình không còn cơ hội nữa.
Vương Đông nghe hắn nói thế cũng giật mình, nhưng hắn và Hoắc
Vũ Hạo vô cùng hiểu ý nhau, Hoắc Vũ Hạo đã nói thế thì hắn
không hỏi thêm gì nữa lập tức đi về quầy phía tây tính tiền.
Đúng vậy, khối Kình Giao này đúng là vạn năm như Hoắc Vũ Hạo
đã nói, nhưng dĩ nhiên với hiểu biết của hắn làm sao hắn biết được, đáp án này chính là Băng Đế nói cho hắn biết.
Kình Giao vạn năm là thứ vô cùng hiếm thấy, cho nên cả Tụ Bảo Các cũng không ai nhận ra nó cả.
Biển cả là thiên đường của hồn thú, nghe nói trong số lượng
hồn thú trong đó gấp mười lần hồn thú trên đất liền. Và ở
đó, hồn thú cũng chia ra những cấp bậc khác nhau, mà hồn thú
loại cá kình này là một trong những bá chủ ở nơi đấy.
Con người đi vào biển cũng giống như cá nằm trên thớt, cho nên
rất ít có người có gan đi sâu vào biển. Bởi vậy, họ mới có
thể miễn cưỡng săn bắt tìm Kình Giao ngàn năm chứ những con có tu vi trên vạn năm đều sống ở những vùng biển sâu, hơn nữa còn vô cùng mạnh mẽ nữa, như thế thì ai dại mà tìm phiền phức
chứ?
Đối với hồn sư bình thường, Kình Giao có thể giúp cải thiện
cơ thể, sau đó bọn họ sẽ cố hết sức tìm hồn thú phù hợp
với khả năng chịu đựng của mình. Nhưng đối với Hoắc Vũ Hạo
thì Kình Giao chính là một bảo vật tuyệt vời. Hiện giờ vấn
đề lớn nhất của hắn chính là thân thể quá yếu không thể chịu đựng được nguồn năng lượng từ Băng Đế và Thiên Mộng Băng Tằm.
Thiên Mộng Băng Tằm mang đến cho hắn chỉ là một Hồn Hoàn bình
thường có thể gia tăng năm tuổi, còn Băng Đế thì khác. Nguồn
năng lượng từ mấy chục vạn năm tu vi của Băng Bích Đế Hoàng
Hạt đều bị phong ấn lại trong cơ thể Hoắc Vũ Hạo, cho nên cơ
thể hắn càng cứng cáp thì tu vi hắn sẽ càng tăng nhanh.
Băng Đế luôn mong Hoắc Vũ Hạo sớm ngày cường đại, hiển nhiên không thể bỏ qua Kình Giao vạn năm quý như vậy rồi.
Lát sau Vương Đông đã trở về, lúc này vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo mới bình tĩnh lại được. Khối Kình Giao này không giống với khối
Hồn Cốt ban nãy, nên Tụ Bảo Các sau khi nhận tiền liền giao
hàng cho bọn họ luôn, Vương Đông nhận lấy rồi đặt vào tay Hoắc
Vũ Hạo.
- Hi vọng chúng ta không nhìn nhầm.
Vương Đông nhìn cái thứ đen tuyền trong tay Hoắc Vũ Hạo mà có
chút không tin. Cái này chả có chút mùi hương nào, thật khó
tin nó là từ Ma Kình vạn năm a.
Hoắc Vũ Hạo cười to nói:
- Đi thôi, thứ chúng ta cần đều lấy được rồi. Để tí nữa về ta tìm Chu lão sư nhờ một lão sư hệ hỏa giúp chúng ta nung chảy
nó, thứ này không thể ăn sống a.
Vương Đông lắc đầu liên tục.
- Ngươi muốn ăn thì ăn một mình đi. Ta ghét cái thứ này, trước
đây ta ăn rất nhiều rồi, lần nào cũng là bị ép. Sau khi dung
hợp được Hồn Hoàn ngàn năm ta đã thề cả đời không bao giờ ăn
cái thứ sền sệt này nữa.
Hoắc Vũ Hạo chợt nói:
- Khó trách Hồn Hoàn thứ hai của ngươi là Hồn Hoàn ngàn năm a. Nhà ngươi giàu thật.
Hai người trên đường đi về thì gặp Bối Bối sư huynh, cả ba chào hỏi nói chuyện với nhau vài câu, Bối Bối bảo bọn họ về
trước đi, mình còn chờ Từ Tam Thạch một chút. Mà Từ Tam Thạch lúc này vẫn còn đang bận trăm phương ngàn kế bám chặt Giang
Nam Nam.
***
Học viện Sử Lai Khắc, đảo Hải Thần.
- Cái gì? Chính là tên nhóc Hoắc Vũ Hạo kia?
Mã Tiểu Đào vẻ mặt vô cùng kinh hoảng nhìn Ngôn Thiểu Triết.
Ngôn Thiểu Triết gật đầu nói:
- Đúng, luồng hàn băng lúc trước vào cơ thể con rất có thể từ Hoắc Vũ Hạo, có lẽ khi đó nó chỉ vô thức làm ra mà thôi. Khi đó vũ hồn thứ hai của nó còn chưa thức tỉnh. Ta đoán là vì
bị vũ hồn Tà Hỏa Phượng Hoàng của con bóp chặt nên nó mới
theo bản năng tự bảo vệ mình thôi. Có khi cũng nhờ lần đó mà
vũ hồn thứ hai của nó mới thức tỉnh được.
Mã Tiểu Đào vô cùng hưng phấn nói.
- Thật tốt quá, tốt quá. Đệ tử bị luồng Tà Hỏa này tra tấn muốn chết rồi. Huyền Vũ Quy của Từ Tam Thạch dù sao cũng chỉ là vũ hồn thuộc tính thủy chứ không phải thuộc tính băng,
càng ngày càng không còn hiệu quả nữa. Có Vũ Hồn Cực Hạn
thuộc tính băng của Hoắc Vũ Hạo thì đệ tử có thể thoát khỏi tình cảnh này rồi. Như thế thì đệ tử vẫn có thể đại diện
học viện đi tham dự trận thi đấu lớn nhất của tất cả các học viện cao cấp sắp cử hành rồi.
Ngôn Thiểu Triết mỉm cười nói:
- Con vẫn chưa qua hai mươi tuổi, nếu có thể ổn định lại vũ
hồn thì đúng là lần này có thể đại diện học viện dẫn đầu
dự thi rồi.
- Thật tốt quá. Rốt cuộc cũng còn cách cứu vãn. Không được,
đệ tử phải lập tức đi tìm Hoắc Vũ Hạo, để nó giúp đệ tử
trấn áp Tà Hỏa.
Nói xong, Mã Tiểu Đào lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Ngôn Thiểu Triết cười nói:
- Cái con bé này, từ từ đi. Hoắc Vũ Hạo hôm nay hẳn là đến thành Sử Lai khắc tham dự Thưởng Bảo Hội rồi.
- Dạ, đệ tử biết rồi...
Lời còn chưa dứt mà bóng dáng Mã Tiểu Đào đã biến mất dưới màn đêm.
Ngôn Thiểu Triết bất đắc dĩ lắc đầu.
- Con bé này tính tình không sửa được. Sau này ai mà dám cưới
đây. Trong nội viện nhiều đệ tử vậy mà không ai dám theo đuổi
nó. Trừ Nhạc Huyên thì con bé Tiểu Đào này có thiên phú tốt
nhất. Hi vọng Vũ Hạo có thể dần dần hóa giải luồng Tà Hỏa
trong cơ thể con bé, giúp nó trở thành Hỏa Phượng Hoàng thật
sự giống vị tổ tiên của nó ngày xưa.
***
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang đi trong thành Sử Lai Khắc, tâm
trạng cả hai vô cùng tốt, mặc dù không biết khối Hồn Cốt
Hoàng Kim Chi Mang Tả Tí Cốt có thể mang đến Hồn Kỹ gì cho
Vương Đông, nhưng xem cái giá kia chắc chắn nó là một Hồn Cốt
mạnh rồi.
950 vạn kim hồn tệ, khi Hoắc Vũ Hạo đi giao dịch cũng có chút
không yên lòng, cuối cùng hắn không ngờ Tụ Bảo Các vẫn cho hắn nhận lấy. Lần này, không chỉ hắn mà Vương Đông cũng đã nợ
học viện một phần tình nghĩa vô cùng lớn rồi.
Hoắc Vũ Hạo là người ân oán rõ ràng, những gì học viện đã dành cho hắn, hắn chưa bao giờ quên.
- Đêm nay về ngươi dùng khối Kình Giao kia trước đi, rồi mai ta
nhận được Hồn Cốt thì ngươi hộ pháp cho ta. Có khối Hồn Cốt
này rồi cho dù một chọi một ta cũng có thể đánh một trận
với Đái Hoa Bân.
Vương Đông vừa nói vừa huơ huơ nắm đấm của mình, Hoắc Vũ Hạo nhìn thấy cũng không nhịn được cười.
Thực lực của Hoắc Vũ Hạo, Vương Đông và Tiêu Tiêu đang dần dần
lớn lên. Chờ Vương Đông có được khối Hồn Cốt này thì thực lực cả nhóm lại tăng lên một lần nữa. Lúc đó có thể xem là một
trong những nhóm mạnh nhất năm hai rồi.
Còn về phần Đái Hoa Bân, Hoắc Vũ Hạo đã có thể đối mặt mà
không còn tức giận nữa rồi, những cừu hận đã bị hắn chôn
chặt vào tận đáy lòng, hơn nữa Đái Hoa Bân còn hai lần thua mà quỳ xuống nhận sai với hắn, nhờ thế cảm xúc trong lòng Hoắc
Vũ Hạo cũng đã vơi đi không ít.
- Vũ Hạo, có sát khí. Là nhằm vào đệ.
Đúng lúc này, giọng nói đầy sự cảnh giác của Thiên Mộng Băng Tằm vang lên trong đầu Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo tuy còn bé nhưng đã trải qua không ít trận đấu
rồi, sau khi nghe Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở, hắn chẳng những
không cuống quýt mà còn cố gắng giữ bình tĩnh.
Tốc độ di chuyển hắn vẫn không giảm xuống, nụ cười trên khóe
môi vẫn còn nguyên đấy, tuy nhiên Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng
bắt đầu hoạt động.
Lúc đầu Vương Đông có chút sửng sờ nhưng cả hai hợp tác đã lâu nên lập tức có phản ứng quay đầu sang nhìn Hoắc Vũ Hạo.
Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo rất nhanh đã dãn ra đến
khoảng cách lớn nhất, quả nhiên, hắn cảm nhận được xa xa có
một luồng sát khí không ngừng truyền đến, có điều khoảng cách dò xét của Tinh Thần Tham Trắc còn bị hạn chế nên hắn chưa
thể biết được chính xác nó phát ra từ đâu.
Hoắc Vũ Hạo chủ động nắm chặt tay Vương Đông, Hạo Đông lực của cả hai nháy mắt di chuyển trong cơ thể hai người.
Vẻ mặt Hoắc Vũ Hạo cũng không có gì thay đổi, hắn nhỏ giọng nói:
- Phía trước có người phục kích chúng ta, nơi này cách học
viện xa hơn so với thành Sử Lai Khắc, giờ ta đếm ba tiếng chúng ta quay đầu chạy về thành Sử Lai Khắc, phải chạy hết tốc độ, hiểu chưa?
Vương Đông nhỏ giọng nói:
- Là ai?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Không biết, nhưng có sát khí. Chúng ta về thành Sử Lai Khắc trước rồi tính sau. Chuẩn bị.
Càng tiến về phía trước sát khí càng nồng đậm, Hoắc Vũ Hạo cẩn thận kéo Tinh Thần Tham Trắc về hướng phát ra sát khí,
khoảng cách dò xét nhất thời kéo dãn ra, đến khi nó kéo dãn
đến hai trăm thước thì xuất hiện sáu bóng người đang ẩn núp
phía xa, dựa theo luồng hồn lực phát ra từ người bọn họ thì
cả hai Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tuyệt đối không phải là đối
thủ.
- Một.
Hoắc Vũ Hạo thấp giọng nói, bước đi cũng không chậm lại, lúc
này bọn họ tuyệt đối không thể để kẻ địch phát hiện ra mục
đích của mình.
- Hai.
- Ba! Chạy...
Hoắc Vũ Hạo gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên ôm cổ Vương Đông quay
đầu bỏ chạy. Đồng thời lấy ra một khối kim loại đeo lên lưng,
một luồng ánh sáng màu trắng xuất hiện, cả Hoắc Vũ Hạo lẫn
Vương Đông nhất thời tăng tốc bay về thành Sử Lai Khắc nhanh như
tên bắn.
Sáu người đang ẩn núp ở phía xa dĩ nhiên không ngờ Hoắc Vũ
Hạo và Vương Đông đột nhiên chuyển hướng như thế, thấy cả hai
quay đầu bỏ chạy, sáu người này đều vô cùng sửng sờ. Cũng
chính trong lúc này, sau khi vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp
xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo ôm hai chân của Vương Đông, cả hai nhờ
Hồn Đạo Thôi Tiến Khí trợ giúp, nháy mắt đã lao về trước mấy chục thước.
Tuy nhiên, Hồn Đạo Thôi Tiến Khí mà Hoắc Vũ Hạo
đang dùng chỉ là Hồn Đạo Khí cấp một thôi, mặc dù sau khi rót
Hạo Đông Lực vào, nháy mắt tốc độ của cả hai tăng đến cực
hạn nhưng khó mà duy trì lâu được, nếu tiếp tục sử dụng thì nó sẽ vỡ nát, nên Hoắc Vũ Hạo không còn cách nào khác đành
ngưng dùng. Khi Vương Đông vương cánh tăng tốc bay lên, Hoắc Vũ
Hạo lập tức toàn lực truyền hồn lực vào giúp cả hai bay đi
với tốc độ nhanh nhất.
Lúc này sáu tên đang ẩn núp ở phía xa cũng hoàn hồn lại, cả
bọn lập tức từ rừng cây bay ra, sau đó khắp nơi lóe ra ánh
sáng Hồn Hoàn vô cùng rực rỡ, trong đó có năm người có năm
Hồn Hoàn, người còn lại có đến sáu Hồn Hoàn. Ba người trong
đó lập tức bay lên trên cao hiển nhiên là vừa thi triển Hồn Kỹ
phi hành rồi. Nháy mắt sau, cả sáu tên đồng loạt đuổi theo
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Thực lực hai bên chênh lệch quá kinh khủng, cho dù Hoắc Vũ Hạo
và Vương Đông đã lợi dụng sự bất ngờ để bỏ chạy trước nhưng
khoảng cách hai bên càng lúc càng rút ngắn lại.
Hạo Đông Lực đúng là mạnh đó, nhưng với thực lực của cả hai
hiện giờ có dung hợp lại cũng chỉ ngang ngửa một hồn sư có ba
Hồn Hoàn mà thôi. So với bọn người kia hoàn toàn không có chút hi vọng chiến thắng.
Ba tên bay trên không trung nhanh chóng rút ngắn khoảng cách, và
cả ba đều là cường giả bậc Hồn Vương. Lúc này Vương Đông đã
bay lên cách mặt đất khoảng năm mươi thước, từ khoảng cách này
kẻ thù từ dưới mặt đất sẽ khó mà tấn công bọn họ được. Tuy
nhiên vì phi hành nên tốc độ của Vương Đông chậm hơn những người
dưới mặt đất một chút.
Hiện giờ bọn họ còn cách cửa phía bắc thành Sử Lai Khắc đến mấy ngàn thước.
Hoắc Vũ Hạo vung tay lên, một luồng ánh sáng màu đỏ từ tay
hắn bắn ra ngoài, ánh sáng màu đỏ lóe lên một cách rực rỡ
bay cao đến trên vài trăm thước mới nổ tung lên hóa thành vô số
điểm sáng màu hồng và không ngừng lan rộng ra xung quanh.
Sáu tên kia, bao gồm cả ba tên đang bay trên không trung khi thấy
một màn này cũng biến sắc, hắn nhịn không được gầm nhẹ một
tiếng:
- Không phải nói hắn chỉ là một tên đệ tử hạch tâm thôi sao, đây rõ ràng là tín hiệu cầu cứu của học viện Sử Lai Khắc. Nhanh
lên, mau giết chết bọn hắn, chúng ta phải rút nhanh thôi.
Câu cuối cùng hắn còn rót hồn lực vào để câu nói vang to và xa hơn.
Mặc dù đây chỉ là ngoại thành Sử Lai Khắc, nhưng thành Sử Lai Khắc cũng tương đương với học viện Sử Lai Khắc a.
Mà học viện Sử Lai Khắc thì sao? Chỉ cần một người trong đội
ngũ cấp cao của bọn họ đến đã có thể dễ dàng bóp chết bọn
họ rồi. Thế nên bọn họ căn bản không còn thời gian để lãng
phí.
Nghe tên Hồn Đế rống to một câu cuối cùng thì một trong ba gã
Hồn Vương đang bay trên bầu trời lập tức phát động Hồn Kỹ.
Hắn có năm Hồn Hoàn, màu sắc lần lượt là một trắng, hai
vàng, hai tím. Hồn Kỹ hắn đang chuẩn bị sử dụng chính là từ
Hồn Hoàn thứ tư, cũng là Hồn Hoàn ngàn năm màu tím.
Một ánh sáng màu tím đậm bất ngờ từ đôi cánh của hắn tỏa ra
xung quanh, hai cánh vẫn không ngừng vỗ đập. Cả người hắn đột
nhiên tăng tốc bay thẳng về phía Vương Đông và Hoắc Vũ Hạo.
Hắn hoàn toàn tự tin với tu vi của mình, chỉ cần đuổi kịp hai tên nhóc kia thì một kích tất sát.
Có điều, vì tự tin quá mà hắn quên đi một chuyện, cả Vương Đông lẫn Hoắc Vũ Hạo đều còn nhỏ nhưng dù sao bọn chúng cũng là
đệ tử hạch tâm của học viện Sử Lai Khắc a. Hơn nữa có chuyện
này hắn không biết, Hoắc Vũ Hạo vừa khiến cả các thành viên
cao cấp của học viện mở ra hội nghị Hải Thần Các a.
Mắt thấy kẻ địch đang càng lúc càng đến gần, lúc này Hoắc
Vũ Hạo và Vương Đông chỉ còn cách toàn lực phối hợp với nhau.
Vương Đông ra sức bay về phía trước, còn Hoắc Vũ Hạo thì cố
gắng trèo lên, tay trái hôm chặt bả vai Vương Đông, còn tay phải
thì chỉ về phía đối thủ.
Vì thời gian quá gấp nên Hoắc Vũ Hạo chỉ kịp lấy ra Định Trang Hồn Đạo Nỗ trong tay áo mà thôi.
Sau khi hắn giơ tay lên, ba khẩu pháo nhỏ trong hộp kim loại lập
tức xuất hiện, hồn lực vừa được rót vào thì từng mũi tên bắn ra nhanh như điện.
Mà ba mũi tên đó đều đen nhánh một màu nhờ thế nên trong đêm
tối mới không bị phản quang. Hơn nữa, lúc chế tạo nó, Phàm Vũ đã đặc biệt hướng dẫn Hoắc Vũ Hạo làm sao cho âm thanh khi
bắn ra được giảm xuống một mức thấp nhất, cho nên lúc này tên
đã bay đi mà hoàn toàn không có chút tiếng động nào.
Đây cũng là ưu điểm của Định Trang Hồn Đạo Khí. Nếu là những
Hồn Đạo Khí bình thường thì cho dù mũi tên có đen đến mức nào,
lúc bắn đi cũng sẽ phát ra một chút ánh sáng. Chỉ duy nhất
Định Trang Hồn Đạo Khí là ngoại lệ.
Nhưng nếu là người khác, trong bầu trời tối đen thế này tuyệt
đối sẽ không lấy Định Trang Hồn Đạo Khí ra sử dụng, chỉ có
Hoắc Vũ Hạo có tinh thần dò xét vô cùng đặc biệt kia mới có
thể làm được chuyện này thôi.
Lúc này Vương Đông đang tăng tốc bay cũng có chút giảm lại, hồn lực trong cơ thể hai người lập tức đổi chiều.
Hai tròng mắt Hoắc Vũ Hạo từ từ lóe ra ánh sáng màu tím ánh
kim, vì muốn giữ lại cái mạng nên hắn không hề nương tay, xuất
chiêu xong lập tức đảo lại chiều hồn lực giúp Vương Đông tiếp
tục tăng tốc.
Mà tên Hồn Vương đang đuổi theo bọn họ cũng không ngờ Hoắc Vũ
Hạo và Vương Đông dám dừng lại mà đánh về hắn cho nên cũng
có chút bất ngờ. Đừng vì tu vi bậc Hồn Vương của hắn làm
hoảng hồn, thật ra trong học viện Sử Lai Khắc cũng không thiếu
hồn sư bậc Hồn Vương, hơn nữa Hồn Hoàn cao cấp nhất của hắn
cũng chỉ là từ Hồn Thú ngàn năm thôi, cho nên về phương diện
tinh thần lực hắn không có chút đặc biệt nào.
Lúc trước Hoắc Vũ Hạo chỉ mới có một Hồn Hoàn mà vẫn có
thể liên thủ với Vương Đông tận dụng tích tắc thời gian mà sử
dụng Linh Hồn Trùng Kích tấn công Mã Tiểu Đào, đừng nói chi hiện giờ thực lực cả hai đã có một bước tăng vọt về chất.
Tên Hồn Vương vừa tăng tốc bay như điên đuổi theo hai người Hoắc
Vũ Hạo chỉ bất ngờ cảm thấy đầu mình như vừa đập vào một bức tường cứng, sau đó hét lên đau đớn, mũi mà miệng không ngừng
chảy máu, Hồn Kỹ có tác dụng gia tăng tốc độ cũng bị cắt
ngang.
Tích tắc sau đó, ba mũi tên đen nhánh ban nãy lặng yên bắn vào
người hắn và phát ra một tiếng nổ khủng khiếp, sau đó một
luồng sương mù màu đen xuất hiện che khuất tầm nhìn của hắn.
Hoắc Vũ Hạo biết Hồn Đạo Khí cấp một hắn đang dùng cho dù
bắn trúng tên Hồn Vương kia cũng không thể nào làm hắn bị
thương được nên chỉ còn cách quấy nhiễu hắn mà thôi.
Sau khi tên Hồn Vương kia bị trúng chiêu dừng lại thì khoảng cách của hai bên lại một lần nữa được kéo dãn ra. Hơn nữa Hoắc Vũ
Hạo còn bảo Vương Đông chẳng những bay nhanh về trước mà còn
không ngừng tăng độ cao lên, cố gắng hết sức không để ba tên ở
dưới đất công kích được. Bởi vì ở dưới đấy có một tên Hồn Đế
a.
Nhưng, những tên đang truy đuổi bọn hắn trên không cũng không yếu, tất cả đều là cường giả bậc Hồn Vương a! Mặc dù cấp độ Hồn Hoàn không cao nhưng người ta vẫn là Hồn Vương hàng thật giá
thật. Hai tên Hồn Vương phía sau nhanh chóng đuổi kịp đến chỗ tên Hồn Vương vừa bị Hoắc Vũ Hạo dùng Linh Hồn Trùng Kích công
kích, sau đó cả ba lại tiếp tục tăng tốc. Lúc này khoảng cách
giữa hai bên còn không được năm mươi thước.
- Vương Đông, bay thẳng lên.
Hoắc Vũ Hạo quát một tiếng, sau đó hai Hồn Hoàn dưới chân hắn nháy mắt hóa thành một. Ở bên dưới lớp áo đồng phục, hai
màu xanh biếc và trắng bạch trên hình xăm cùng kết hợp lại,
một luồng áp lực vô hình từ từ lan tỏa.
Nhờ Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo nên Vương
Đông hoàn toàn biết rõ tốc độ của những người đang đuổi theo
phía sau nên lúc này hắn đã có chút tuyệt vọng rồi.
Dù sao thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, bọn hắn một người
hai Hồn Hoàn, một người ba Hồn Hoàn, cho dù thiên phú cực cao
cũng không thể nào đánh thắng được ba Hồn Vương. Huống chi, nếu giờ bọn hắn rơi xuống, thì bên dưới còn hai Hồn Vương và một
Hồn Đế đang chờ sẵn nữa.
Mặc dù đã báo tin tức về học viện, nhưng chưa chắc sẽ có
người đến ngay lập tức. Lúc này bọn họ chỉ còn cách thành Sử Lai Khắc không đến hai ngàn thước, nhưng hai ngàn thước này xa
vời vô cùng.
Vì trong lòng hắn đã hết cách nên đành hoàn toàn
làm theo
những gì Hoắc Vũ Hạo nói. Hắn lập tức vương người lên cao bay
lên như diều gặp gió. Có điều vì bay lên cao nên lực cản khá
mạnh, nhưng Hồn Đạo Thôi Tiến Khí của Hoắc Vũ Hạo đã nguội đi
một chút rồi nên Hoắc Vũ Hạo lập tức lấy ra dùng tiếp, nháy
mắt tốc độ của cả hai lại một lần nữa đạt đến mức độ cao
nhất, tích tắc sau cả hai đã lên cao thêm được trăm mét.
Hiện giờ, có lẽ bọn họ đã bay lên hơn ba trăm mét rồi, từ đây
nhìn xuống thành Sử Lai Khắc đèn đóm sáng rực một bầu trời.
Bất quá đến đây Vương Đông cũng đã có chút cạn sức, Hồn Đạo
Thôi Tiến Khí cũng không ngoại lệ, cho nên tốc độ của hai người
lại dần chậm xuống.
- Mở hai cánh ra.
Hoắc Vũ Hạo chỉ huy Vương Đông.
Vương Đông nghe thấy thế liền giật mình, mở cánh ra không phải
sẽ giảm tốc độ xuống sao? Cùng lắm chỉ có thể lơ lửng trên
không trung mà thôi.
Tuy nhiên, dưới sự tín nhiệm tuyệt đối với Hoắc Vũ Hạo, Vương
Đông vẫn lập tức làm theo. Hai cánh vừa mở ra tốc độ liền
chậm lại. Mà trong lúc này, ba tên Hồn Vương cũng đã đuổi gần
đến.
- Năm, bốn, ba, hai, một...
Hoắc Vũ Hạo thầm đếm ngược trong lòng, mà cũng đúng lúc này, Vương Đông đột nhiên kinh hoảng phát hiện Hạo Đông Lực của mình
và Hoắc Vũ Hạo dung hợp đang điên cuồng chảy sang người Hoắc
Vũ Hạo.
Bề ngoài Hoắc Vũ Hạo vẫn giữ vẻ bình tĩnh không biểu lộ chút cảm xúc nào, nhưng Vương Đông có cảm giác hắn giống như cái
bong bóng đang không ngừng được thổi phình lên.
Hắn muốn làm gì đây?
Khi ba tên kia đuổi đến cách bọn họ hai mươi thước thì Hồn Hoàn dưới chân bọn họ cũng sáng lên.
Mười lăm thước, Hồn Kỹ của bọn họ đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng tần suất và cách thức ra tay của bọn họ đã hoàn toàn hiện
ra trong Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo rồi.
Trong tích tắc ba tên Hồn Vương muốn ra tay thì đột nhiên bọn họ
cảm thấy có một cái gì đó vô cùng quái lạ, đồng thời mục
tiêu trước mắt của mình cũng sáng lên.
Trong màn đem đen tối, ánh sáng màu xanh biếc vừa xuất hiện kia lập tức đập vào mắt bọn họ, cột ánh sáng cao cao thẳng tắp
không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, không những thế nó còn đang xoay quanh xương sống, xương sườn, xương ngực... toàn bộ khung
xương của người kia.
Mà xanh phỉ thúy vô cùng đẹp mắt, nhưng cảm giác mê người này
không duy trì được lâu, nháy mắt sau luồng ánh sáng đó cũng đã
bao trùm lấy bọn họ.
Lạnh, cực kỳ rét lạnh.
Chỉ nháy mắt sau, ba gã Hồn Vương đã được thưởng thức hiệu quả của cái
gì gọi là băng giá cực hạn. Từng dòng máu đang chảy trong cơ thể bọn họ
gần như đều đông cứng lại, giây lát này bọn họ không thể cử động làm gì
nữa, những động tác đang thực hiện đều dừng lại trên không trung.
Tuy nhiên đây là trên bầu trời cách mặt đất hơn ba trăm thước, một người đột nhiên tạm dừng hoạt động ở độ cao này thì sao? Tất nhiên cả ba vị
cường giả đó nháy mắt như ba viên đá từ trên trời rớt thẳng xuống đất.
Ánh sáng màu xanh trên bầu trời sau đó cũng biến mất, lúc nó tan biến
đồng thời ba gã Hồn Vương cũng rơi xuống, còn Hoắc Vũ Hạo và Vương
Đông bên cạnh thì mặt mày tái nhợt.
Mặc dù luồng ánh sáng màu xanh phát ra từ cơ thể Hoắc Vũ Hạo không có ảnh hưởng đến Vương Đông nhưng Vương Đông cũng rùng mình ớn lạnh. Chưa
bị cái đó đụng đến mà hắn đã cảm thấy đôi cánh của mình có chút cứng
ngắc, may là vẫn có thể giữ vừng và tiếp tục lơ lửng trên bầu trời.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo tái nhợt vì hắn tiêu hao hồn lực quá nhiều, hơn
nữa vừa rồi cơ thể phải chịu đựng luồng hồn lực ào ào tiến vào. Nhưng
hắn còn lâu mới được nghỉ ngơi, bởi vì hắn biết một chiêu vừa rồi mặc dù lợi hại nhưng đối thủ của bọn hắn cũng không yếu, làm sao một Hồn Vương có thể từ độ cao này ngã xuống chết được?
Cánh tay phải đang cầm Hồn Đạo Thôi Tiến Khí nháy mắt hóa thành xanh
ngọc, đồng thời cái Hồn Đạo Khí cũng được hồn lực rót vào mà lóe lên
ánh sáng màu đỏ chói mắt, ngay sau đó, một luồng ánh sáng màu trắng phụt ra đem cơ thể cả hai đang lơ lửng trên bầu trời lại tiếp tục bay về
trước.
Sau khi Thiên Mộng Băng Tằm nhắc nhở có người mai phục bọn họ, Hoắc
Vũ Hạo đã bắt đầu tính toán đường lui. Cũng nhờ thế hắn mới có thời
gian tính toán từng bước đi.
Kẻ địch mạnh như thế, đánh bừa tuyệt đối không có hi vọng nào, như vậy bọn họ chỉ còn có thể dựa vào những thứ thần kỳ mà thôi.
Khi bắt đầu chạy trốn thì kế hoạch của Hoắc Vũ Hạo cũng bắt đầu. Hắn
phải sử dụng hết khả năng của mình mới có thể làm ra cục diện trước mắt
này.
Độ cao trên ba trăm thước? Cho dù là cường giả Hồn Đế, nhưng hắn không
thể phi hành thì cũng chả thể nào từ dưới mặt đất tấn công được bọn họ
cả.
Cũng không phải Hồn Sư cấp cao không thể phi hành được nhưng ít nhất phải đến cấp bậc Hồn Thánh có bảy Hồn Hoàn mới được.
Bởi vậy, bay lên không trung là cơ hội duy nhất của bọn họ. Nhưng điều
kiện quan trọng nhất vẫn là may mắn. Nếu chẳng may vị Hồn Đế kia có thể
phi hành thì sao?
Đúng như Hoắc Vũ Hạo dự đoán, ba tên kia rơi xuống hơn một trăm thước thì cũng khôi phục lại bình thường, sau đó tất cả miễn cưỡng giang đôi
cánh trên lưng ra để giảm lực cản của không khí. Tuy bọn họ có chút
luống cuống tay chân nhưng trước khi tiếp đất vẫn có thể nắm được thế
chủ động trở lại. Có điều lúc này bọn họ không kịp bay lên đuổi theo
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rồi.
Tên Hồn Đế đang chạy dưới mặt đất đột nhiên tăng tốc chạy về phía Hoắc
Vũ Hạo và Vương Đông sẽ rơi xuống. Hắn biết hiện giờ mình không còn
nhiều cơ hội nữa. Nếu không thể giết hai đứa kia trước khi chúng nó về
đến thành Sử Lai Khắc thì phải chấm dứt lần mai phục này. Nhưng bất kể
thế nào hắn cũng phải ra tay thử một lần, nếu không thành công thì lập
tức rút lui.
Tốc độ của một Hồn Đế làm sao Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông tưởng tượng
ra nổi, hơn nữa trong sáu Hồn Hoàn của hắn, Hồn Hoàn cuối cùng là
màu đen tượng trưng cho Hồn Hoàn vạn năm.
Khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông còn cách đầu tường thành Sử Lai Khắc
chừng hai trăm thước thì tên Hồn Đế kia đã trước một bước đến cửa thành
phía bắc rồi, hắn nhanh chóng trèo lên tường như khỉ leo cây, tốc độ
nhanh cực kỳ. Nháy mắt đã đến đầu tường rồi.
Lúc này hồn lực của cả Hoắc Vũ Hạo lẫn Vương Đông đều đã cạn kiệt gần hết rồi, hơn nữa đôi cánh của Vương Đông bị luồng ánh sáng màu xanh ban nãy của Hoắc Vũ Hạo ảnh hưởng chưa hết cứng ngắc nữa, dù sao Vương
Đông chưa phải là hồn sư bậc Hồn Vương a. Trong thời gian ngắn như thế,
máu huyết trong người hắn còn chưa kịp lưu thông bình thường nữa nói chi là dùng sức bay cao. Còn tên Hồn Đế kia, khi vừa leo được đến đầu tường hắn lập tức nhảy lên, nhưng không phải nhãy thẳng lên trời mà là nhảy
về phía Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Tay phải của gã Hồn Đế ấy giơ lên cao, một ngọn lửa màu đen xuất hiện,
ngọn lửa này đúng là đến từ Hồn Hoàn vạn năm kia. Có thể chắc chắc,
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông hoàn toàn không thể đỡ được một kích này.
Cũng ngay lúc đó, ba bóng người nhanh như cắt từ trong thành Sử Lai Khắc bay vọt lên đầu tường. Người đi đầu tiên cả người phủ đầy vảy rồng,
hiển nhiên hắn đã thi triển ra vũ hồn Lam Diện Phách Vương Long - Bối
Bối, hai người phía sau lần lượt là Từ Tam Thạch và Giang Nam Nam.
Số Hồn Hoàn trên người Bối Bối và Từ Tam Thạch không còn là ba nữa mà
đã lên bốn. Hai vàng, hai tím này chứng tỏ bọn họ đã tiến vào cấp bậc
Hồn Tông rồi.
Có điều, thấy bọn họ xuất hiện, trong lòng Vương Đông vẫn không khỏi cảm thấy tuyệt vọng, không kịp nữa rồi a...
- Vương Đông!
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên hét lớn một tiếng sau đó ôm chặt lấy bạn của
mình. Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng nháy mắt hoàn toàn biến mất.
Vương Đông giật mình phát hiện Hạo Đông Lực trong cơ thể bọn họ nháy mắt sôi trào.
Nhất thời trong phạm vi mười thước xung quanh tỏa ra một luồng ánh sáng
rực rỡ, một ánh sáng vô cùng kỳ lạ tỏa ra từ hai người bọn họ.
Cái loại ánh sáng này lại lần lượt biến đổi từ ba màu lam, tím, ánh kim. Một luồng hơi thở quang minh nồng đậm xuất hiện hòa hợp với luồng hồn
lực đầy màu sắc kia.
Sau lưng Vương Đông xuất hiện một ảo ảnh cực lớn, đó cũng chính là Quang Minh Nữ Thần Điệp thật sự.
Còn sau lưng Hoắc Vũ Hạo thì xuất hiện một con mắt ảo ảnh thật lớn,
con mắt này màu ánh kim, tuy không rực rỡ nhưng ẩn ẩn hiện ra một chút
ánh sáng màu tím.
Hai ảo ảnh trên không trung nháy mắt hợp thành một, khi cả hai chuẩn bị
hòa lẫn vào nhau thì quang ảnh Linh Mâu của Hoắc Vũ Hạo dần dần trở
nên thâm thúy, màu vàng biến mất thay vào đó là màu lam ánh tím. Còn
quang ảnh Quang Minh Nữ Thần Điệp của Vương Đông thì gần như vừa tiếp
xúc Linh Mâu đã bùng cháy mạnh mẽ hóa thành ngọn lửa màu vàng lam.
Khi Quang Minh Nữ Thần Điệp bốc cháy thì đôi cánh nó cũng mở rộng ra
chậm rãi ôm lấy quang ảnh Linh Mâu rồi từ từ hạ xuống cùng một chỗ với
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông.
Linh Mâu mang theo vẻ thâm thúy kia nếu cẩn thận quan sát thì sẽ thấy
bên trong nó là một thế giới vô cùng vô tận. Một luồng hồn lực khủng
khiếp mang hỗn hợp ba màu sắc lam, tím, ánh kim cũng từ từ tiếp cận đến
tên Hồn Đế ở phía xa.
Luồng ánh sáng này di chuyển theo một đường thẳng tắp, nó đi đến đâu
cũng đều để lại một vệt sáng vô cùng đẹp mắt và huyễn lệ động lòng
người.
Tên Hồn Đế thấy một màn trước mắt trong lòng vô cùng rung động, mà ba
người Bối Bối, Từ Tam Thạch, Giang Nam Nam đang đến cứu viện cũng rung
động không kém.
Những gì đang diễn ra còn không thể gọi là huyễn lệ sao? Một luồng sáng
rực rỡ đi qua để lại một vệt dài ánh sáng màu vàng lộng lẫy.
Đúng vậy, giờ khắc này, cái Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông đang thi triển
chính là Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ của bọn họ, cũng là át chủ bài duy nhất còn
sót lại.
Rực rỡ - Điêu tàn, Hoàng Kim Lộ.
Lần cuối cùng thi triển Hồn Kỹ này, Hoắc Vũ Hạo mới có một Hồn Hoàn còn Vương Đông thì hai. Nhưng lúc này cả hai bọn họ mỗi người đều đã có thêm một Hồn Hoàn rồi, cũng chính là hai Hồn Hoàn và ba Hồn Hoàn. Cho nên, tu vi tăng lên, uy lực của Hồn Kỹ chắc chắn cũng sẽ tăng lên
rất nhiều. Nháy mắt khi thi triển Vũ Hồn Dung Hợp Kỹ, cả Hoắc Vũ Hạo
lẫn Vương Đông đều cảm thấy hồn lực của mình bị cái gì đó rút cạn, nhưng vẫn chưa thể đủ hoàn thành một kích này.
Ngọn lửa màu đen trên thanh đao của tên Hồn Đế kia đột nhiên bùng cháy
dữ dội, hắn không phải mù nên chỉ cần nhìn số lượng Hồn Hoàn trên
người bọn họ đã đoán được tu vi rồi. Hắn tin chắc một màn này tuy rất
đẹp nhưng chỉ cần hắn vung đao lên là có thể giải quyết dứt điểm cả hai
tên kia.
Nhưng, rất nhanh sau đó hắn đã biết mình sai rồi. Ngọn lửa màu đen vừa
tiếp xúc với luồng ánh sáng kia thì tinh thần hắn bất ngờ cảm thấy hoảng hốt.
Loại cảm giác này lạ lắm, không phải đau đớn nhưng giống như cả người dơ hầy bước vào nhà tắm liền bị người ta lột sạch quần áo ném vào trong
ao. (??? hông hiểu)
Cảm giác sắp có thể kết thúc mọi chuyện cũng biến mất, Hồn Kỹ tiêu thất, đao không còn, Hồn Kỹ cũng đi luôn. Cuối cùng chỉ còn lại hắn như một
pho tượng rơi từ trên tường thành xuống mặt đất.
Hắn cảm nhận được bản thân mình vẫn có thể hành động nhưng xung quanh
không hiểu tại sao lại biến thành màu xanh, hồn lực vẫn còn vận chuyển
bình thường, nhưng sao cơ thể lại muốn bốc cháy, dường như muốn khiến
hắn tan chảy ra. Hơn nữa, vũ hồn đã hoàn toàn mất liên lạc rồi.
Thật ra hắn phải cảm thấy may mắn và vinh quang vì là người đầu tiên chịu đựng toàn bộ lực công kích của Hoàng Kim Lộ.
Mặc dù hiện giờ uy lực của Hoàng Kim Lộ không đủ để đánh hắn ngã xuống
nhưng nó có một kỹ năng hạn chế năng lượng, cũng chính là điểm đặc biệt
nhất của nó: Tước Đoạt Vũ Hồn.
Nhưng đồng thời sau khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông phát ra một kích
này thì hồn lực cũng tiêu hao sạch sẽ, hai người thậm chí còn không thể
duy trì vũ hồn nữa. Mất đi đôi cánh của vũ hồn Quang Minh Nữ Thần Điệp,
Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông cùng lúc rơi xuống.
Ngay lúc này, từ phía xa xuất hiện một bóng người màu đỏ bay đến như tia chớp, nhanh đến nỗi để lại trên không trung mười tàn ảnh. Ngay một khắc trước khi Hoắc Vũ Hạo và Vương Đông rơi xuống đất, người đó rốt cuộc cũng vượt qua những tên Hồn Vương kia mà trước một bước đỡ được hai
người bọn họ. Và phía sau, ba người Bối Bối, Từ Tam Thạch và Giang Nam
Nam cũng đã nhảy qua đầu tường đến nơi kịp thời.
- Để ta xem ai dám to gan công kích người của học viện Sử Lai Khắc đây.
Một giọng nói mang âm điệu khủng bố vang lên. Cả người Mã Tiểu Đào lúc
này đang đắm chìm trong ngọn lửa màu đỏ rực rỡ, nàng trông hệt như một
nữ hoàng, đôi cánh phượng hoàng sau lưng càng tăng thêm sự kiêu ngạo.