Tiểu thiếu niên bình tĩnh nhìn Quý Phong Yên, trong mắt không hề có chút cảm động, cũng không có bất luận cảm xúc gì khác.“Khụ, cái kia…… Thương trên người ngươi còn chưa trị hảo, trước nghỉ ngơi".
Quý Phong Yên cười tủm tỉm mở miệng, nếu không phải nàng hiện tại tuổi còn nhỏ, nếu không, ngữ khí kia nhất định dụ dỗ được tiểu tử kia.Tiểu thiếu niên lại đột nhiên mở miệng.“Ta không gọi Lưu Hỏa.”“……” Quý Phong Yên bị dọa cho ngốc.Tiểu tử này rốt cuộc nghe được bao nhiều à!Tiểu thiếu niên khẽ cau mày, vừa mới chuẩn bị mở miệng thêm gì đó, nhưng tại lúc hắn tính nói chuyện, Quý Phong Yên đột nhiên cắn ngón tay, lấy khí thế sét đánh, nắm lấy đầu ngón tay còn chảy máu tươi, tại giữa mày thiếu niên vẽ một phù văn quỷ dị.Một nét cuối cùng viết xuống, biểu tình của thiếu niên thoáng chốc cứng đờ, đôi mắt trợn to kinh ngạc, chi gian một giây sau, hắn nhắm lại hai mắt, thẳng tắp nằm trên giường, dường như muốn ngủ lại giống nhau.Trong phòng, nhàn nhàn mùi máu tươi tràn ngập, Quý Phong Yên nhìn lại tiểu thiên niên lại lần nữa rơi vào hôn mơ, thở ra một hơi.Hai thị vệ đứng ngoài cửa trông thấy toàn bộ quá trình, nhìn đến hai mắt đều choáng váng.Máu của tiểu thư nhà bọn họ....!thật sự có độc à?!Tiểu thư đây là muốn…… giết người diệt khẩu???Quý Phong Yên không chút nào hay biết, lời đồn về máu của mình có độc đã truyền khai khắp trong đám thị vệ, nàng vừa rồi hoàn toàn hành sử theo bản năng, thật sự là...!nàng không biết phải đối mặt như thế nào với sự chất vấn của tiểu thiên niên vừa bị chính mình ăn đậu hủ...!cho nên....!đưa ra một hạ sách, họa một cái đơn giản hôn mê phù, trực tiếp làm hắn tiếp tục ngủ, sau lại tính tiếp!Quý Phong Yên nhìn thiếu niên lần nữa lâm vào hôn mê, lập tức đứng dậy, nhìn hai thị vệ ngoài cửa còn đang há hốc mồm, hơi có chút chột dạ, ho nhẹ hai cái, bỏ qua ánh mắt ngơ ngác của hai gã thị vệ, đi ra ngoài.Đến tận Quý Phong Yên rời khỏi, hai thị vệ