Edit: Diệp Lưu Nhiên
Tư Mạch bình tĩnh gật đầu.
Dù sao hắn cũng không tính là nói dối. Vì để xúc tiến cảm tình với Tiểu Ca nhi, hắn đương nhiên muốn theo nàng một đường.
"Ngươi muốn đi dược tháp làm gì?" Mộ Khinh Ca đề phòng nhìn hắn.
Tư Mạch cười nói: "Tiểu Ca nhi không phải quên mất thân phận của ta chứ? Dược tháp Ngu quốc chỉ là phân viện, mà tổng viện của nó ở Thánh Nguyên đế quốc."
Đúng rồi! Nàng thiếu chút nữa đã quên.
Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ. Tổng bộ dược tháp ở Thánh Nguyên đế quốc, Tư Mạch là Thánh Vương bệ hạ của Thánh Nguyên đế quốc. Chẳng lẽ thật là đi dược tháp có chuyện?
Trong ánh mắt thẳng thắn thành khẩn của người nào đó, Mộ Khinh Ca đã tin tưởng lý do này.
Nhưng đối với lời đề nghị của Tư Mạch, nàng lại nhíu mày: "Ta vốn là giấu giếm thân phận thật đến đó. Ngươi bây giờ đi cùng đường với ta, chẳng phải muốn chiêu cáo thiên hạ sao? Tật Phong Long Báo của ngươi, Tần quốc có người biết. Ngu quốc tất nhiên cũng thế."
"Tiểu Ca nhi chỉ là muốn giấu giếm thân phận mình, đến lúc đó cùng lắm ta nói nàng là tùy tùng của ta, hoặc đệ tử là được rồi." Tư Mạch mỉm cười mở miệng.
"Ta từ chối!" Mộ Khinh Ca không chút nghĩ ngợi cự tuyệt.
Dựa vào cái gì nàng phải đi theo hắn?
"Nếu Tiểu Ca nhi không muốn..." Hai mắt Tư Mạch giống như suy tư. Giây lát, hắn nâng mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca, mang theo ủy khuất và thoả hiệp nói: "Vậy để ta đi theo Tiểu Ca nhi là được. Nói là... Ta là ca ca của nàng."
"..." Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại. Nhìn ánh mắt màu hổ phách của người nào đó, có cảm giác như bị đào hố.
Hắn rõ ràng chính là lấy lui làm tiến. Đào hố để nàng nhảy vào, chiêu này thật hay.
Ca ca? Hay cho một ca ca.
Mộ Khinh Ca tức giận đến cười lạnh.
Tên yêu nghiệt này không chỉ tu vi cường hãn, mà chỉ số thông minh cũng là cao minh tuyệt đỉnh.
"Thánh Vương bệ hạ, bội phục bội phục." Mộ Khinh Ca nghiến răng nói.
Tư Mạch câu môi cười, vạn vật ảm đạm. Ngữ khí bình tĩnh nói: "Quá khen quá khen."
Sớm muộn có một ngày ta xé rách khuôn mặt dối trá của ngươi.
"Được rồi, Tiểu Ca nhi. Ở chỗ này lâu đối với thân thể nàng không tốt. Nếu mục đích của nàng đã hoàn thành, thì chúng ta đi thôi." Tư Mạch đột nhiên nói.
Đi?
Mộ Khinh Ca nhíu mày, nhìn về phía lốc xoáy càng lúc càng nhanh: "Hàn Thải Thải thì sao giờ?"
Tư Mạch nói: "Hắn muốn cắn nuốt Hoả Vân Dương Viêm, cần thời gian rất dài. Có lẽ là một hai tháng, có lẽ là nửa năm một năm. Tiểu Ca nhi xác định muốn chờ ở đây?"
'Lâu vậy sao?' Mộ Khinh Ca càng nhăn mày hơn.
Nàng không có nhiều thời gian chờ ở đây.
"Ngươi xác định hắn không có việc gì?" Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tư Mạch, trong mắt hiếm có nghiêm túc.
Quan tâm một tên nam nhân khác như vậy, làm trong lòng Tư Mạch rất là... 'Hừm, muốn gϊếŧ người. Làm sao đây!' Nhưng hắn vẫn nở nụ cười hoàn mỹ vô khuyết bảo đảm với Mộ Khinh Ca: "Ta bảo đảm hắn sẽ không chết ở đây. Nếu nàng không yên tâm, thì để Cô Nhai lưu lại chăm sóc. Dù sao thời gian này có ta bên cạnh nàng, hắn cũng vô dụng."
"Được, vậy làm theo lời ngươi." Mộ Khinh Ca suy nghĩ một chút, quyết định.
"Hắt xì!" Cô Nhai canh giữ trên mặt đất, mạc danh đánh cái hắt xì.
Đã có vết xe đổ, hắn lập tức nghĩ tới một khả năng.
Lập tức mặt đen như đất, nghẹn khuất vô cùng nói: "Chủ tử, có phải ngài lại đem bán thuộc hạ hay không!"
"Chúng ta đi thôi." Tư Mạch đi tới bên người Mộ Khinh Ca. Tay áo to rộng đột nhiên quấn lấy nàng.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, trong mắt mang theo dò hỏi.
Hắn dùng ngữ khí chân thành nói: "Huyễn khí của nàng chưa được chữa. Bộ dạng này ra ngoài bị bất tiện, ta mang nàng đi một đoạn đường."
"Được." Tưởng tượng bộ dáng nữ nhân, tóc dài buông xuống của mình. Mộ Khinh Ca không tự hỏi, đáp ứng lời đề nghị của Tư Mạch.
Được nàng hồi đáp, Tư Mạch vừa lòng cười.
Lập tức hai người hoá thành một đạo bạch quang biến mất trong huyệt động, chỉ để lại lốc xoáy dung nham không ngừng xoay tròn.
...
Chờ Mộ Khinh Ca cảm thấy đã đến nơi, mở hai mắt ra, thấy mình đang ở trong gian phòng giống phòng ở khách điếm.
Tư Mạch đang đứng bên người nàng.
Lúc nàng đánh giá gian phòng, Tư Mạch ở bên giải thích: "Đây là phòng Cô Dạ đã chuẩn bị trước. Hiện tại chúng ta ở đây nghỉ ngơi một ngày. Ngày mai lên đường hội hợp cùng nhóm thuộc hạ của nàng."
"Nơi này là chỗ nào?" Mộ Khinh Ca chuyển mắt nhìn về phía hắn hỏi.
"Một trấn nhỏ cách không xa Lạc Nhật hoang nguyên. Thật sự quá nhỏ, không có chỗ ở nào tốt, ủy khuất Tiểu Ca nhi." Ngữ khí Tư Mạch mang theo xin lỗi nói.
Không được tốt?
Mộ Khinh Ca nhìn lại bài trí trong phòng, lông mày hơi nhướng.
Gian phòng tinh xảo này cơ hồ đã vượt qua nhà nàng ở Tần quốc. Nếu cái này chưa tính là chỗ ở tốt, vậy gian phòng của nàng ở Mộ phủ Tần quốc tính là gì? Ổ chó sao?
"Nói vậy, bây giờ chúng ta vẫn ở trong cảnh nội Ly quốc?" Mộ Khinh Ca hỏi.
Khi nãy lão yêu quái có nói, nghỉ ngơi ngày mai hội hợp với bọn Mặc Dương. Lúc trước tách ra, bọn họ đã ước