Edit: Diệp Lưu Nhiên
Tư Mạch từng nói chỗ bọn họ nghỉ ngơi cách nơi ở của đám Mặc Dương chỉ mất một ngày đường.
Vì vậy vừa tới lúc hoàng hôn, xe ngựa bọn họ đã tới được địa điểm hẹn trước.
Long Nha Vệ và hai tỳ nữ Ấu Hà đợi đã lâu, đều đứng trông mong dưới trời chiều.
Bên cạnh bọn hắn còn có bốn người hầu của Hàn Thải Thải. Mấy ngày nay ở chung, hai nhóm đội ngũ đã quen thuộc một chút, nhưng không quá mức thân mật.
Dù sao quan hệ các chủ tử chưa xác định được là địch hay bạn.
Trong lúc chờ đợi, cuối con đường rốt cuộc xuất hiện một cỗ xe ngựa màu đen.
Dưới mái hiên xe ngựa treo chuông gió màu vàng. Theo tiếng chạy không ngừng phát ra âm thanh thanh thúy.
"Có phải Tước gia đã về không?" Hoa Nguyệt nhón hai chân duỗi cổ nhìn về phía xe ngựa, hỏi Ấu Hà bên cạnh.
Ấu Hà lắc đầu, ánh mắt cũng chờ mong.
Rất nhanh tất cả mọi người đều chú ý đến xe ngựa.
Hai phương đội ngũ đều xuất hiện sự chờ mong trong mắt.
Một lát sau, xe ngựa dần dần dừng lại trước mặt mọi người.
Hành động này làm cho mọi người đang chờ đợi vui vẻ, toàn bộ đi lên.
Màn xe được xốc lên lộ ra một góc màu đỏ, giống như ánh nắng chiều sáng cùng chân trời hoàng hôn, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.
Mộ Khinh Ca nhảy xuống khỏi xe ngựa, mới vừa đứng vững đã nhìn thấy hai nha đầu chạy tới chỗ mình.
"Tiểu tước gia!"
Ấu Hà và Hoa Nguyệt vọt tới bên cạnh Mộ Khinh Ca, vây quanh hai bên nàng cẩn thận xem xét.
Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Gia không thiếu khối thịt nào, cũng không bị thương. Đừng nhìn ta như vậy."
Mặc Dương dẫn theo Long Nha Vệ lo lắng quỳ gối trước mặt Mộ Khinh Ca, ôm quyền hành đại lễ: "Chủ tử!"
Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, để bọn họ đứng lên.
Lúc này người hầu của Hàn Thải Thải đi tới, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Mộ tiểu tước gia, ngài đi cùng thiếu chủ nhà ta. Hiện tại ngài đã về, xin hỏi thiếu chủ nhà ta ở phương nào?"
Ngữ khí kia giống như Mộ Khinh Ca làm gì thiếu chủ bọn hắn vậy.
Nháy mắt không khí hài hoà trở nên giương cung bạt kiếm. Mặc Dương dẫn Long Nha Vệ bất động thanh sắc vây quanh bốn người, chờ lệnh của Mộ Khinh Ca.
Bốn người nhìn bốn phía, cũng rút vũ khí mình ra. Ánh mắt giận dữ nhìn Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca khẽ cong khoé miệng phát ra tiếng cười nhạo. Khoát tay áo với đám người Mặc Dương, đôi mắt mỉa mai nhìn bốn tên người hầu: "Các ngươi cho rằng ta gϊếŧ thiếu chủ các ngươi rồi à?"
Bốn người trầm mặc, vẻ mặt không cần nói cũng biết.
Mộ Khinh Ca khinh thường cười lạnh: "Yên tâm đi. Đều nói tai hoạ để lại ngàn năm, thiếu chủ các ngươi không dễ dàng chết được."
Lời vừa nói ra, lập tức trận doanh Mộ Khinh Ca phát ra tiếng cười cố nén.
Sắc mặt bốn tên người hầu biến đổi, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mộ Khinh Ca.
"Thiếu chủ ta bây giờ đang ở đâu?"
Mộ Khinh Ca khẽ nhếch cằm, lung lay đầu giống như thần côn: "Bây giờ hắn đang tiếp thụ cơ duyên, đến thời cơ thích hợp tự nhiên sẽ về nhà. Nếu các ngươi lo lắng thì tới Lạc Nhật hoang nguyên tìm hắn là được. Nhưng ta nói trước, hắn giờ này không thể bị quấy rầy. Nếu các ngươi canh giữ ở đó, không nói đến trong quá trình tìm kiếm sẽ quấy rầy đến hắn hay không, vạn nhất khiến người chú ý đến đó điều tra quấy nhiễu cơ duyên của thiếu chủ các ngươi. Sợ là thật sẽ hại chết thiếu chủ các ngươi rồi."
"Ngươi chớ có gạt bọn ta!" Một người hầu trong đó chỉ hướng Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca tà tà nhìn hắn, khinh bỉ nói: "Nếu Hàn Thải Thải thật sự bị ta gϊếŧ, ta còn ở đây nói nhảm với các ngươi làm gì? Trực tiếp gϊếŧ chẳng phải càng thêm không ai biết?"
"Hay là các ngươi cho rằng ta không gϊếŧ được các ngươi?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca lạnh lùng.
Nàng nói làm cho người hầu của Hàn Thải Thải á khẩu không trả lời được.
Đứng tại chỗ xoắn xúyt nửa ngày, cuối cùng bọn hắn cắn răng rời đi.
Lúc sắp đi còn để lại một câu tàn nhẫn. Nói nếu Hàn Thải Thải có bất trắc gì, Vạn Tượng Lâu sẽ không bỏ qua cho nàng.
"Thật đáng giận! Tiểu tước gia rõ ràng đã nói chủ tử bọn chúng đang tiếp nhận cơ duyên, không đáng lo. Bọn chúng dựa vào gì mà làm bộ dáng hung thần ác sát như thế?" Hoa Nguyệt bất bình thay Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca xua tay, không sao cả nói: "Bọn chúng chẳng qua là lo lắng an nguy cho chủ tử mình. Đổi lại là các ngươi chỉ sợ biểu hiện còn kịch liệt hơn bọn chúng."
Một câu làm cho mọi người không biết nói gì.
"Tiểu Ca nhi." Đột nhiên trong xe ngựa truyền đến giọng nam nhân trầm thấp tinh khiết như hương rượu.
Mọi người sửng sốt, kinh ngạc nhìn Mộ Khinh Ca, lại nhìn về phía xe ngựa.
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, xoay ngựa đi tới xe ngựa kéo màn xe lên.
Một thân bạch y xuất hiện trước tầm mắt mọi người. Chờ