Edit: Diệp Lưu Nhiên
Phục Thiên Long xoay người đẩy cửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy Thủy Linh lấy cái chén rượu đầy ở chỗ Mộ Khinh Ca đặt trước mặt mình.
"Thủy Linh, muội làm gì đấy!" Phục Thiên Long theo bản năng ngăn cản.
Thủy Linh sửng sốt, ngồi xuống nói: "Sao vậy? Mộ Ca nói tửu lượng kém, ta uống giúp huynh ấy."
"Uống cái gì mà uống? Hắn một đại nam nhân sao mới uống một chén đã say được?" Phục Thiên Long đi qua đoạt lấy cái chén trước mặt Thủy Linh, lần nữa thả xuống trước mặt Mộ Khinh Ca.
Nhưng hắn lại bị một cái tay khác ngăn lại.
Ánh mắt Phục Thiên Long ẩn ẩn chợt loé, nhìn cái tay đặt trên tay mình.
Cái tay kia ngoại trừ đẹp ra không có chỗ nào đặc biệt, lại làm cho hắn không thể nhúc nhích nửa phần.
Trong lòng hắn kinh hãi, ngước mắt nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười: "Ta đích xác tửu lượng kém, nhưng chén rượu này ta thấy vẫn là đừng ai uống."
Phục Thiên Long run tay, chén rượu thiếu chút rớt ra. 'Chẳng lẽ hắn biết cái gì rồi?'
Động tác nhỏ này xem ở trong mắt Mộ Khinh Ca, đuôi mày hơi nhướng lên.
"Ai nha, không phải chỉ là một chén rượu thôi sao." Thủy Linh duỗi tay qua đoạt lấy chén rượu từ tay Phục Thiên Long, chuẩn bị uống.
"Thủy Linh!" Phục Thiên Long sợ tới mức la lên một tiếng.
Thanh âm hắn vốn lớn giọng, giờ phút này kêu lên chấn đến màng tai mọi người ẩn ẩn đau.
"Làm gì!" Thuỷ Linh xoa xoa lỗ tai, thở phì phì nhìn Phục Thiên Long.
Sắc mặt Phục Thiên Long lúc xanh lúc trắng, dưới tình thế cấp bách chỉ đành nói: "Họ Mộ không phải đã nói rồi à, chén rượu này chúng ta ai cũng đừng uống."
Thủy Linh nghi hoặc nhìn hắn, không hiểu hắn khác thường hôm nay.
Nàng bưng chén rượu trong tay, nói thầm: "Một chén rượu mà thôi, nữ nhi Ba quốc chúng ta lúc nào thì sợ rượu chứ?"
Nói xong, nàng cầm chén rượu hướng tới miệng mình.
"Thủy Linh không được!" Phục Thiên Long sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đột nhiên duỗi tay ra đoạt lấy rượu trong tay Thủy Linh, ngửa đầu lên uống vào.
Nháy mắt trong phòng an tĩnh lại.
Huynh muội Vệ gia giận không thể thu nhìn hắn, ngay cả Thủy Linh cũng khiếp sợ che miệng mình lại.
Phục Thiên Long chậm rãi cúi đầu, xem biểu cảm của mọi người vào mắt. Cho dù hắn ngốc thế nào cũng nhìn ra ánh mắt mọi người không đúng. Đặc biệt là lúc hắn nhìn thấy Mộ Khinh Ca cười như không cười, còn có bộ dáng chớp mắt của nam nhân thiên thần kia. Đột nhiên đầu óc hắn 'oanh' một tiếng, tất cả đều tạc đến tan nát.
Đáy lòng có một thanh âm không ngừng nói cho hắn...
'Hắn đã biết! Hắn đã biết!'
"Phục Thiên Long! Ta còn tưởng mọi người hiểu lầm ngươi, không nghĩ ngươi là một tên tiểu nhân đê tiện như thế!" Thủy Linh không nhịn nổi mắng Phục Thiên Long.
Hành vi của Phục Thiên Long làm nàng rất thất vọng. Nàng vừa mắng, hốc mắt cũng nhanh chóng đỏ lên.
"Phục Thiên Long, Mộ Ca đã chọc tới ngươi khi nào? Ngươi lại hại huynh ấy!" Vệ Quản Quản đứng lên, mày gắt gao nhíu lại.
"Ta... Ta..." Phục Thiên Long bị hỏi đến á khẩu, trong lòng cảm thấy đuối lý. Nhưng lúc hắn nhìn đến biểu tình đạm mạc của Mộ Khinh Ca, đột nhiên lửa giận công tâm nói: "Đúng vậy đấy! Ta chính là khó chịu tên tiểu bạch kiểm này! Lớn lên đẹp là có thể tùy tiện thông đồng với vị hôn thê của người khác sao?" Rống ra tiếng lòng, hắn đơn giản nói với Thủy Linh: "Chúng ta vốn dĩ rất tốt, vì sao nhìn thấy tên tiểu bạch kiểm là muội thay đổi luôn rồi? Hôn ước chúng ta muội còn nhớ rõ không?"
"Ngươi! Ta đáp ứng gả cho ngươi lúc nào!" Thủy Linh tức đến dậm chân.
"Được rồi. Thay vì trách hắn, không bằng hỏi một chút người đưa độc dược cho hắn đang ở đâu đi." Mộ Khinh Ca đột nhiên mở miệng, đánh gãy cuộc cãi nhau vô nghĩa.
Bốn phía yên tĩnh lại, huynh muội Vệ gia và Thủy Linh đều nhìn về phía Phục Thiên Long.
Phục Thiên Long nhìn về phía Mộ Khinh Ca, ánh mắt có chút né tránh: "Ngươi phát hiện khi nào."
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng giương khoé miệng, trở tay chỉ chóp mũi mình: "Đừng quên ta tới Tang Chỉ thành là vì cái gì? Ngươi đổ lẫn dược phấn vào rượu, sao trốn nổi mũi của ta."
Phục Thiên Long mím chặt môi, trầm mặc không nói.
Vệ Quản Quản cả giận: "Mệt Thủy Linh vẫn còn nói tốt cho ngươi, không thể nghĩ được ngươi cư nhiên làm ra chuyện như vậy. Chén rượu độc của ngươi đã bị chúng ta đổ vào đây rồi." Nói xong, nàng chỉ vào chậu hoa khô héo ở một bên.
"Tại sao lại như vậy! Hắn rõ ràng nói không trí mạng!" Phục Thiên Long nhìn chậu hoa khô héo, con mắt khiếp sợ trợn to.
"Đích xác không trí mạng, nhưng sẽ khiến người thần chí không rõ làm ra chuyện trái với lẽ thường. Đồng thời vì tổn thương trong bụng mà tạo thành trọng thương." Mộ Khinh Ca thản nhiên nói.
"Cái gì!" Phục Thiên Long nghe mà hoảng hốt.
Đúng là hắn muốn làm Mộ Khinh Ca xấu mặt, nhưng mà làm đối phương trọng thương không phải là hắn muốn.
"Thiên Long ngươi còn không nói là ai cho ngươi dược phấn?" Vệ Kỳ nôn nóng nói. Hắn ở cùng Phục Thiên Long mấy ngày, có chút hiểu tính cách ngay thẳng của gia hoả này.
"Hắn... Hắn ở nhã gian cách vách." Phục Thiên Long hoảng hốt nói.
Vệ Kỳ