Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Vâng, Thánh chủ." Cô Dạ cúi đầu lĩnh mệnh, lại chần chờ nói: "Vậy còn Thánh Nguyên đế quốc bên kia..."
Tư Mạch thờ ơ nói: "Không cần để ý tới."
Cô Dạ kéo khoé miệng, trầm mặc biến mất.
Chờ hắn xuất hiện lại, đã rời xa Tang Chỉ thành.
Hắn xoay người nhìn hình dáng thành trì yên lặng trong đêm đen, cạn lời: "Xem ra bây giờ trong lòng Thánh chủ không có chuyện gì so hơn Mộ gia nữ tước gia."
Tống cổ Cô Dạ đi, Tư Mạch vào phòng ở trong tiểu viện.
Hắn vừa tiến vào cửa, thấy Mộ Khinh Ca ngồi ở kia.
"Ngươi đi nhầm phòng rồi." Mộ Khinh Ca khoanh chân tu luyện trên giường, nghe được động tĩnh. Ngước mắt nhìn hắn, lại nhàn nhạt khép hai mắt lại.
Tư Mạch như không có phát hiện, đi tới chiếc giường trong phòng nghiêng người nằm xuống. "Đêm dài lạnh lẽo, hai người ở cùng phòng vừa lúc sưởi ấm lẫn nhau. Tiểu Ca nhi không cần để ý đến ta, an tâm tu luyện đi."
Nói không biết xấu hổ, làm đuôi lông mày Mộ Khinh Ca hơi giật giật.
Nàng kết thúc tu luyện, mở hai mắt nhìn nam nhân đối diện. Ảnh ngược trong mắt là thân ảnh thon dài.
Đột nhiên trong mắt nàng chợt loé, chậm rãi mị lên. Thân ảnh thả lỏng ra sau, lười biếng đến cực điểm. Nàng tà tà cười, nói với Tư Mạch: "Thế nào? Tiểu mỹ nhân muốn tự tiến cử làm ấm giường?"
"Nếu Tiểu Ca nhi yêu cầu, ta đương nhiên hiến thân." Cánh môi Tư Mạch chậm rãi nói một câu, phong tình vô độ.
Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé, tươi cười càng tăng.
Nàng vươn ngón tay, ngoắc ngoắc Tư Mạch: "Lại đây."
Hai chữ này dừng trong tai Tư Mạch, tựa như tiếng trời.
Con ngươi màu hổ phách sáng ngời, cả người nháy mắt biến mất.
Lúc xuất hiện lại đã ôm Mộ Khinh Ca vào lồng ngực, hai người đều ngã xuống chiếc giường mềm mại to rộng.
"Tiểu Ca nhi đừng nhúc nhích." Tư Mạch ngăn lại Mộ Khinh Ca muốn mở miệng.
Mộ Khinh Ca sửng sốt, lại nghe nam nhân nói tiếp: "Để ta ôm nàng nghỉ ngơi được không?"
Khoé miệng kéo lại, Mộ Khinh Ca không hề cảm giác được nhu tình mật ý trong lời nói, ngược lại nghiến răng: "Ngươi coi ta là gối ôm à!"
"Gối ôm là vật gì?" Tư Mạch nghi hoặc mở miệng.
Mộ Khinh Ca lười giải thích, đá đá chân hắn, hừ nói: "Nói làm ấm giường, thì phải nói được làm được."
Tư Mạch cười nói: "Hai ta ôm nhau như vậy chẳng phải ấm áp rồi? Sao phải cố tình làm ấm giường làm gì?"
Ta phi!
Ôm nàng thế này sao nàng ngủ?
Mộ Khinh Ca phản đối nói: "Ngươi đi xuống đi!"
"Không, như vậy khá tốt." Tư Mạch đơn giản ôm càng chặt.
"Buông tay!" Mộ Khinh Ca cảnh cáo.
Tư Mạch vô tội nói: "Là Tiểu Ca nhi chủ động mời ta mà."
Lời này làm cho Mộ Khinh Ca khóc không ra nước mắt. Nàng thừa nhận mình dẫn sói vào nhà được chưa? Vốn dĩ chỉ định đùa giỡn nam nhân này một chút, để hắn chật vật rời đi. Cục diện thế nào lại biến thành thế này?
"Ta hối hận rồi, không cần ngươi ấm giường. Ngươi đi đi!" Mộ Khinh Ca gắt gao chống lại ngực Tư Mạch, nỗ lực kéo ra khoảng cách hai người.
Nhưng mặc nàng giãy giụa thế nào, khoảng cách vẫn thân mật như cũ.
Mộ Khinh Ca muốn vận dụng linh lực, lại phát hiện giờ khắc này linh lực vận chuyển trong cơ thể nàng rất trì độn. Giống như ném vào vũng bùn, căn bản không có nửa phần tác dụng.
Nàng không cần nghĩ cũng biết nam nhân này giở trò quỷ.
"Ngươi tránh ra cho ta!"
"Ngoan, mau ngủ đi, trời tối rồi."
"Ngươi mau lăn!"
"Xuỵt, cẩn thận dẫn đến người khác."
"..."
Thanh âm tranh chấp từ trong phòng truyền ra ngoài.
Trong một gian phòng khác, Ấu Hà và Hoa Nguyệt ngủ cùng một cái giường. Nghe đối thoại khiến người mơ màng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
"Ấu... Ấu Hà? Chúng ta thật sự không vào sao? Tiểu Tước gia sẽ có chuyện hay không?" Hoa Nguyệt không yên tâm nhỏ giọng hỏi.
Ấu Hà cũng thấp thỏm vô cùng, cười khổ nói: "Nếu chúng ta xông vào, nhìn đến cái gì không nên xem, chẳng phải xong đời?"
"Nhưng Tiểu Tước gia bị hại thì sao giờ?" Thanh âm của Hoa Nguyệt rất bất lực.
Lúc rời khỏi Tần quốc, các nàng đã đáp ứng lão công gia và trưởng tiểu thư phải bảo vệ Tiểu tước gia thật tốt!
"Chúng ta phải tin tưởng Tiểu Tước gia." Ấu Hà kiên định nói: "Nếu vị Mạch đại gia kia thật sự có tâm gây rối, Tiểu Tước gia cũng sẽ không giữ hắn ở chỗ chúng ta."
"Ngươi nói cũng đúng." Hoa Nguyệt đồng ý gật đầu. Đột nhiên, nàng bừng tỉnh đại ngộ nói: "Chẳng lẽ vị Mạch đại gia này chính là hôn phu Tiểu Tước gia chúng ta chọn?"
"Xuỵt!" Ấu Hà che miệng Hoa Nguyệt, ngăn nàng nói tiếp.
Lúc động tĩnh ở phòng cách vách dần yên ắng, Ấu Hà mới nhỏ giọng nói với Hoa Nguyệt: "Chuyện này Tiểu Tước gia không tự mình thừa nhận, chúng ta không thể nói bừa."
Hoa Nguyệt mạnh gật gật đầu.
Lời mới nói là buột miệng thốt ra. Bây giờ lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
Vạn nhất truyền vào tai Tiểu Tước gia chọc nàng ấy không vui, chỉ sợ nàng không thể tiếp tục ở lại hầu hạ.
Nghĩ đến khả năng này, Hoa Nguyệt vội khóc nức nở cầu xin: "Ấu Hà, lời vừa nói ngươi đừng nói lại cho Tiểu Tước gia nha!"
"Yên tâm đi." Ấu Hà