Edit: Diệp Lưu Nhiên
"Nếu không thích ngươi sẽ không gả. Chẳng sợ trong lòng ngươi có hắn." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm.
Gương mặt Thuỷ Linh đỏ lên, không phủ nhận ý tứ nửa câu sau của Mộ Khinh Ca.
Thật sâu nhìn nàng, Mộ Khinh Ca nói sâu xa: "Ngươi là người có nguyên tắc."
"Có lẽ ta không muốn quá mức hèn mọn trong chuyện tình cảm đi." Thuỷ Linh bừng tỉnh nói.
...
Bên ngoài cửa Dược tháp, có vài vị tố y (*) đệ tử đứng khoanh tay.
(*) Tố y: vải tơ trắng
Phía sau bọn họ là cửa viện Dược tháp.
Cửa viện cao ngất, chừng mười trượng. Cánh cửa dày nặng điêu khắc hơn một ngàn loại thảo dược và chú giải. Nhìn cánh cửa giống như một quyển thảo dược bách khoa toàn thư.
Trước cửa viện là bậc thang uốn lượn đi xuống bằng ngọc thạch.
Lúc này ở chân bậc thang đã xuất hiện bóng người thưa thớt.
Tố y đệ tử canh giữ trước cửa thấy có người xuất hiện. Một người đi ra dùng linh lực quán chú vào thanh âm, cất cao giọng nói: "Cách thời gian khảo hạch chỉ còn nửa nén hương, người nào thu thập đủ thảo dược hiện tiến lên đây kiểm tra. Người thông qua sẽ tiến vào cửa viện."
Hắn rống một tiếng, làm cho người xuất hiện dưới bậc thang không khỏi bước nhanh hơn.
Người chưa xuất hiện đều nhao nhao tăng tốc, chạy tới phương hướng cửa viện.
Tìm năm loại thảo dược trong nửa ngày đối với nhóm học đồ của Dược tháp không tính là khó. Khó duy nhất ở chỗ, không được lấy thảo dược tương tự trộn vào.
Lúc bốn người Mộ Khinh Ca đi lên bậc thang đã thấy mấy người bị loại vì trộn lẫn thảo dược, đầu uể oải đứng bên cạnh.
"Mộ, Mộ Ca muội có chút khẩn trương." Vệ Quản Quản đột nhiên nắm tay áo Mộ Khinh Ca, nhỏ giọng nói.
Mộ Khinh Ca quay đầu nhìn nàng, an ủi: "Đừng sợ, dược liệu của ngươi đều đúng."
Vệ Quản Quản mạnh gật đầu, hít sâu một hơi buông tay áo Mộ Khinh Ca ra.
"Kìa, Thiên Long tới rồi." Vệ Kỳ đột nhiên nhìn về phía phương hướng đám người đi ra, nói với ba người.
Người trước hết nhìn sang là Thủy Linh. Nhưng sau khi nhìn thấy bóng dáng hắn xong lại di chuyển tầm mắt đi, giống như không muốn gặp lại hắn.
Mộ Khinh Ca cũng ngước mắt nhìn thoáng qua, nói với ba người: "Chúng ta đi giao thảo dược trước đi."
Ba người gật đầu.
Bốn người đi lên bậc thang, hướng tới mấy vị tố y đệ tử.
Bên hông tố y đệ tử giắt mấy cái giỏ thuốc. Những dược liệu kiểm tra đủ tư cách đều được ném vào trong giỏ thuốc.
Đi tới trước cửa viện cao đến mười trượng, làm cho mấy người không khỏi ngẩng cổ lên.
"Thật đồ sộ!" Vệ Kỳ thì thầm tán thưởng.
Vệ Quản Quản cũng khiếp sợ gật đầu: "Đứng trước cửa viện làm ta cảm thấy mình thật nhỏ bé."
"Đây là cửa viện Dược tháp sao?" Thủy Linh thấp giọng nỉ non. Trong mắt không giấu được hưng phấn và khiếp sợ.
Hai con mắt Thủy Linh chớp động ánh sáng, nàng tới gần Mộ Khinh Ca hạ giọng nói: "Cửa viện này hình như có cấm chế phòng ngự rất mạnh."
Trong mắt Mộ Khinh Ca hiện lên kinh ngạc.
Tư Mạch từng nói qua huyết mạch Linh đồng có thể nhìn thấu tất cả ngụy trang. Nàng không ngờ Thủy Linh có thể nhìn ra cấm chế trên cửa viện.
Cho dù nàng chỉ cách tử cảnh có một khoảng, cộng thêm biết một ít cấm chế. Nhưng đều chỉ có thể cảm thấy từng trận uy áp truyền ra từ cửa viện mà thôi.
Rõ ràng cảm ứng được đồ án thảo dược khắc trên cửa viện hình như sắp xếp dựa theo quy luật nào đó.
"Mấy người các ngươi còn không nhanh giao thảo dược." Đột nhiên truyền đến tiếng thúc giục.
Bốn người thu hồi chấn động trong lòng, đưa thảo dược của mình giao cho tố y đệ tử. Sau đó đứng chờ ở một bên.
Rất nhanh tố y đệ tử đã có kết quả, bốn người đều có tư cách tiến vào cửa viện Dược tháp.
Bốn người vừa tiến vào, Mộ Khinh Ca đã thấy được Phượng Vu Quy giữa đám người.
Chỉ là Phượng Vu Quy không thèm liếc nhìn nàng, phảng phất giống như không quen biết mình. Làm cho nàng có chút kỳ quái.
"Thủy Linh." Phục Thiên Long chen qua đám người đi tới bên Thủy Linh, thấp giọng nói.
Thủy Linh quay đầu đi, mặt không có biểu tình.
Sắc mặt Phục Thiên Long trắng đi, vội nói: "Thủy Linh ta biết muội giận ta. Vừa rồi ta chỉ nhất thời phẫn nộ nên nóng đầu, ta, ta sai rồi."
Thủy Linh vẫn không để ý tới hắn.
Phục Thiên Long khẩn trương nói: "Thủy Linh muội đừng không để ý tới ta! Muội nói đi, muội muốn thế nào mới bằng lòng tha thứ ta?"
Cuối cùng Thủy Linh chuyển mắt nhìn hắn, nhìn một hồi mới dưới ánh nhìn chờ mong của hắn nói ra: "Huynh hy vọng ta tha thứ huynh?"
Phục Thiên Long vội vàng gật đầu.
"Được, chỉ cần huynh đáp ứng ta một điều kiện." Thủy Linh nhìn hắn nói.
"Muội nói đi." Phục Thiên Long dùng ánh mắt rõ ràng nhìn nàng.
Thủy Linh mím môi nói với hắn: "Sau này huynh có thể đừng xúc động lỗ mãng nữa không? Không hỏi nguyên do đã ra tay đả thương người?"
"Thì ra muội vì họ Mộ kia mà tức giận ta." Ngữ khí Phục Thiên Long khó chịu. Nhưng lúc hắn nhìn Thủy