Edit: Diệp Lưu Nhiên
Đại khái đánh giá một vòng, Mộ Khinh Ca tương đối vừa lòng với phòng luyện đan này.
"Không biết có cơ hội luyện đan ở đây không." Mộ Khinh Ca buồn cười nói.
Vốn kế hoạch của nàng là ở lại đây một năm, hiện giờ phải chiếm được tư cách hộ tống thuyền dược liệu, phỏng chừng sẽ cần nhiều thời gian.
Một năm đối với người tu luyện trôi qua rất nhanh.
Nàng sợ thật đúng là không ở đây luyện đan được mấy lần.
Đi ra khỏi phòng luyện đan, đóng cửa phòng lại. Mộ Khinh Ca rời đi.
Chỉ là nàng đi ra không bao lâu, con đường phía trước bỗng xuất hiện một thân ảnh phiêu dật cao lớn ngăn trở.
Mộ Khinh Ca nghi hoặc nâng mắt, nhìn về phía người tới.
Lúc thấy bộ dáng người nọ, ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt loé. Chỉ cảm thấy có một dòng nước trải qua trái tim mang đi hết tất cả chuyện phàm tục.
Nam tử trước mắt sạch sẽ xuất trần, phiêu dật như tiên.
Cố tình quân tử như vậy lại như mây trắng phía chân trời.
"Mộ sư đệ." Người tới chuẩn xác gọi ra họ mình, khiến Mộ Khinh Ca xác định hắn không tìm nhầm người.
Trong mắt hơi loé, Mộ Khinh Ca dùng ngữ khí khẳng định nói: "Mai sư huynh."
Mai Tử Trọng cười càng sâu, ánh mắt càng thêm ấm áp: "Không nghĩ tới Mộ sư đệ biết ta."
Mộ Khinh Ca đạm cười: "Người có khí chất phong độ như thế, ta nghĩ ngoại trừ người đứng đầu Dược tháp nhân khí bảng thì không tìm ra được người thứ hai."
"Mộ sư đệ quá khen." Mai Tử Trọng cười nhạt nói.
Không bởi vì câu nói của Mộ Khinh Ca mà toát ra nửa phần ngạo nghễ và đắc ý.
"Mai sư huynh tìm ta có chuyện gì?" Mộ Khinh Ca trực tiếp hỏi.
Mai Tử Trọng mỉm cười nói: "Không biết đã có đại sư nào hướng đệ muốn nhận làm đồ đệ không?"
"Không có." Mộ Khinh Ca nói thẳng.
"Vậy..." Ý cười trong mắt Mai Tử Trọng càng sâu, nói lời chân thành: "Ta muốn thay đại sư thu đồ đệ. Không biết Mộ sư đệ có nguyện vào môn hạ của Lâu đại sư Lâu Xuyên Bách không?"
"Đại sư thu đồ đệ sao?" Khoé miệng Mộ Khinh Ca cong lên một vòng nghiền ngẫm.
Mai Tử Trọng giải thích: "Mộ sư đệ bỏ qua cho. Bởi vì sư phụ không ở trong Dược tháp, vẫn còn vân du bên ngoài, phỏng chừng mấy ngày nữa mới về được. Vụng huynh giúp đại sư thu đồ đệ cũng là bị buộc bất đắc dĩ."
Mộ Khinh Ca buồn cười nói: "Mai sư huynh tự tiện chủ trương như vậy, không sợ lệnh sư trở về sẽ tìm huynh phiền toái sao?"
Mai Tử Trọng nhàn nhạt lắc đầu: "Sư phụ đích xác rất ít thu đồ đệ. Hiện giờ môn hạ ngoại trừ ta thì chỉ có Thương sư muội và Triệu sư đệ. Nhưng ta biết tính tình sư phụ, nếu người ở Dược tháp biết Mộ sư đệ thiên tài như vậy, nhất định sẽ thu vào môn hạ. Ta chỉ là vì sư phụ sau khi trở về, không trách cứ ta không công chắp tay nhường thiên tài cho người khác thôi."
Nửa câu sau chỉ là nói đùa, thể hiện Mai Tử Trọng bình dị gần gũi, cũng dễ dàng kéo gần quan hệ hai người.
Mai Tử Trọng làm cho người ta cảm giác vô hại, Mộ Khinh Ca thấy hảo cảm.
Nhưng hảo cảm này không đủ để nàng thay đổi quyết định lúc trước của mình. Nên sau khi nàng nghe Mai Tử Trọng nói xong, chậm rãi lắc đầu từ chối: "Thực xin lỗi, Mai sư huynh. Ta không có ý định bái sư. Huống chi ta cũng không phải thiên tài gì, huynh chẳng lẽ không biết ta chỉ luyện chế ra cấp thấp đan dược sao?"
"Cũng không thể chứng minh cái gì." Mai Tử Trọng bị từ chối cũng không bất mãn. Ngữ khí vẫn ôn hoà: "Mộ sư đệ có danh thiên tài không phải nói bừa. Chỉ sợ đệ còn chưa biết lúc đệ chưa chính thức tiến vào Dược tháp cũng đã trở thành người nổi tiếng rồi."
"Có ý gì?" Ánh mắt Mộ Khinh Ca loé lên, trong lòng cảnh giác.
Phản ứng đầu tiên của nàng có phải là mình đã tiết lộ thân phận Tần quốc tiểu tước gia không.
Đương nhiên chuyện này không coi là gì. Người có thân phận bối cảnh trong Dược tháp cũng không ít. Chẳng qua là nàng cảm thấy sau khi bại lộ thân phận, sau này hành động của mình sẽ bị người chế trụ gây bất tiện mà thôi.
Mai Tử Trọng cười nói: "Trong Linh thức tháp Mộ sư đệ đã sáng tạo ra kỷ lục cao nhất từ trước tới giờ. Cường độ linh thức của đệ đã vượt qua tất cả mọi người trong tháp. Vì vậy trời sinh đệ là Luyện đan sư, điểm này tuyệt đối sẽ không sai."
Thì ra là chuyện này.
Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ trong lòng.
Nhưng nàng lập tức có chút không tốt. Nàng không nghĩ tới gây ra động tĩnh lớn như vậy trong Dược tháp, cư nhiên đánh vỡ kỷ lục?
'Ài, thật là quá rêu rao rồi!' Trong lòng người nào đó có chút khoe khoang.
"May mắn mà thôi." Mộ Khinh Ca cười nhạt nói.
Mai Tử Trọng lại nghiêm túc lắc đầu: "Đây là thiên phú, không phải may mắn. Mộ sư đệ có thể tạm thời không đáp ứng ta, nhưng ta hy vọng đệ có thể suy nghĩ thêm mấy ngày. Ở Dược tháp có sư phụ dìu dắt sẽ học được thêm rất nhiều thứ, không