Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ta không quen.
Mấy chữ đơn giản lại giống như bàn tay hung hăng tát vào mặt Tống Ngọc, khiến ánh mắt hắn nhiễm lên mấy phần sắc bén.
"Ngươi lặp lại lần nữa." Tống Ngọc nghiến răng, hung ác nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca.
Tựa hồ chỉ cần nàng dám nói thêm một câu 'không quen biết' là hắn sẽ xông lên xé nát nàng.
Mộ Khinh Ca cảm nhận sự uy hiếp nồng đậm, bình tĩnh nói: "Ta nói, ta không quen."
"Ngươi!" Ngũ quan cao ngạo của Tống Ngọc hơi vặn vẹo, giọng nói mang theo hàn ý: "Kẻ hèn chỉ mới tới Dược tháp mà dám càn rỡ như thế!"
"Ngươi vừa nói ta là đệ tử mới tới, không quen ngươi là chuyện hết sức bình thường." Mộ Khinh Ca cười châm chọc.
Lập tức xung quanh phát ra tiếng cười khẽ.
Tiếng cười lọt vào tai Tống Ngọc chính là cười nhạo, làm khuôn mặt hắn nháy mắt xanh đỏ đan xen.
"Ta muốn ước đấu với ngươi!" Tống Ngọc thừa nhận tiếng cười trào phúng bốn phía. Nhớ tới ý đồ mình đến và nhiệm vụ Điêu Nguyên giao cho, mở miệng lần nữa.
Mộ Khinh Ca lạnh lùng nhìn, nụ cười tràn ngập trêu tức. Gằn từng chữ một: "Bằng, cái, gì?"
Tống Ngọc phút chốc nhíu mày, ánh mắt hung ác xen lẫn sát ý: "Chỉ bằng ta mở miệng."
"Ngươi mở miệng là ta phải ứng chiến?" Mộ Khinh Ca khinh thường cười nói.
Thái độ khinh cuồng của nàng làm tiếng cười xung quanh dần biến mất, đồng thời đám người vây quanh lại chú ý đến 'nhân khí vương' mới vào Dược tháp!
"Chẳng lẽ ngươi không dám ứng chiến?" Tống Ngọc cười khinh miệt.
Mộ Khinh Ca cười, hai mắt nhàn nhạt đảo qua quần chúng tò mò vây xem. Cười lạnh: "Ngươi là đan sư trung cấp, người xếp thứ tám trên nhân khí bảng lại muốn khiêu chiến với đan sư sơ cấp vừa mới vào tháp? Ngươi muốn luận bàn luyện đan thuật, hay là muốn hành ta?"
Đồng tử Tống Ngọc co rụt lại, hắn không thể tin Mộ Khinh Ca sẽ nói thẳng ra hàm nghĩa sau trận ước đấu này!
Xung quanh truyền đến thanh âm.
Không sai! Hắn được Điêu Nguyên phái tới muốn giáo huấn Mộ Khinh Ca, để nàng biết người nào không thể đắc tội, ngoan ngoãn giao đồ vật ra đây.
Tuy hắn không biết Điêu Nguyên muốn gì. Nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn đối với Điêu Nguyên như thiên lôi sai đâu đánh đó.
Đứng giữa âm thanh trào phúng của mọi người, Tống Ngọc có xúc động muốn bỏ chạy.
Nhưng lúc hắn thấy con mắt âm lãnh của Điêu Nguyên giữa đám người đang nhìn mình. Toàn thân hắn run lên, lại cứng rắn ngẩng đầu nói: "Hừ, không phải linh thức của ngươi là đứng đầu xưa nay chưa từng có sao? Ta ước đấu với ngươi, cũng không coi là khi dễ ngươi."
"Từ lúc nào linh thức mạnh thì đại biểu thuật luyện đan nhất định sẽ mạnh?"
Mộ Khinh Ca còn chưa mở miệng, từ bên ngoài truyền đến thanh âm nhạt như gió thoảng.
Người vây xem theo bản năng dạt sang hai bên lộ ra một lối đi nhỏ, nhường cho người vừa lên tiếng.
Mộ Khinh Ca nâng mắt nhìn, thấy Mai Tử Trọng bạch y phiêu dật bước đi như mây, hư thật khó lường.
"Mai sư huynh!"
"Mai sư huynh!"
"Là Mai sư huynh!"
"Mai sư huynh vậy mà tới?"
"Mai sư huynh!"
Mai Tử Trọng vừa xuất hiện, cả người tự mang tiên khí khiến người xung quanh cung kính hướng hắn hành lễ. Sùng bái giữa hai đầu lông mày của bọn họ không hề giả dối.
Một màn này dừng trong mắt Mộ Khinh Ca, dừng trong mắt Tống Ngọc, cũng dừng trong mắt Điêu Nguyên.
Mai Tử Trọng được người hoan nghênh, mà hắn thì vĩnh viễn chỉ là lão nhị vạn năm khuất ở phía sau. Tựa hồ chỉ cần chỗ nào có Mai Tử Trọng, thì sẽ không có ai nhìn Điêu Nguyên hắn.
Đôi mắt âm trầm xẹt qua tia ác độc. Điêu Nguyên vốn chỉ giáo huấn Mộ Khinh Ca một chút, không ngờ dẫn cả Mai Tử Trọng tới.
'Chẳng lẽ Mai Tử Trọng cũng cảm thấy hứng thú với đồ vật kia!' Phỏng đoán đột nhiên nhảy ra làm hơi thở Điêu Nguyên lạnh đi.
"Đồ Điêu Nguyên ta nhìn trúng, chỉ có thể là của ta!"
"Điêu sư huynh nói gì vậy?" Điêu Nguyên khẽ nói làm người đi theo không nghe rõ.
Điêu Nguyên lạnh lùng nhìn hắn, sợ tới mức người sau không dám nhiều lời nữa.
"Mai... Mai sư huynh." Mai Tử Trọng bỗng nhiên xuất hiện làm cho Tống Ngọc cứng miệng. Thái dương nhỏ giọt mồ hôi lạnh, chỉ có thể căng thẳng ôm quyền thi lễ.
Ánh mắt Mai Tử Trọng nhàn nhạt nhìn hắn, nhẹ gật đầu không nhìn ra tức giận. Dừng ánh mắt lên người Mộ Khinh Ca: "Không phải ta đã nói, nếu có phiền toái thì tới tìm ta sao?"
Khoé miệng Mộ Khinh Ca hơi giựt. Nàng vừa mới bị người ta chặn đường, Mai Tử Trọng đã xuất hiện. Đừng nói nàng từ đầu đến cuối không có ý định tìm Mai Tử Trọng, kể cả có thì cũng không có cơ hội nha!
Bộ dáng Mộ Khinh Ca không biết nói gì dừng trong mắt Mai Tử Trọng, khiến đôi mắt bình tĩnh thoáng hiện ý cười. Hắn chuyển mắt, nhìn Tống Ngọc căng thẳng mà chậm rãi mở miệng: "Nếu ngươi muốn luận bàn đan thuật với Mộ sư đệ, không ngại chờ đệ ấy tu luyện một thời gian rồi nói sau."
"Cái này..." Vẻ mặt Tống Ngọc xấu hổ. Tiến không được, lùi cũng không xong.
Nếu có thể hắn cũng không muốn gây phiền toái cho người mới, huống chi người mới này còn là người