Edit: Diệp Lưu Nhiên
Ngày hôm đó sau khi hai người nói chuyện, tuy tình cảm vẫn mông lung không rõ, nhưng Thủy Linh cũng đã ý thức giảm bớt tiếp xúc với Mộ Khinh Ca, tránh Phục Thiên Long lại hiểu lầm.
Hôm nay bọn họ vốn đang luyện đan, nghe thấy Mộ Khinh Ca ước đấu mới vội vàng trở về.
"Mộ Ca, ta nghe nói huynh đáp ứng ước đấu với Tống Ngọc xếp thứ tám nhân khí bảng. Là thật sao?" Thuỷ Linh tới trước mặt Mộ Khinh Ca quan tâm hỏi.
Sự hiểu biết của nàng với Mộ Khinh Ca không nhiều bằng huynh muội Vệ gia, đương nhiên sẽ có chút lo lắng.
Mà Phục Thiên Long thấy bọn họ, hắn chỉ yên lặng đứng bên Thủy Linh.
Mộ Khinh Ca gật đầu, cười nói: "Xem ra tin tức truyền nhanh nhỉ."
"Chúng ta nghe được từ bên Phượng Vu Quy." Thủy Linh liếc nàng: "Huynh không biết tên kia sau khi nghe mọi người đều bàn tán huynh ước đấu, biểu tình ghen ghét kia có bao nhiêu đặc sắc đâu."
"Có liên quan gì đến ta?" Mộ Khinh Ca nhướng mày.
Vệ Quản Quản đi tới bên Thủy Linh, hưng phấn nói: "Thủy Linh, ngươi không biết lúc nãy Mộ Khinh Ca đánh cuộc với người khác đâu." Nói xong, đại khái kể lại chuyện vừa phát sinh một lần. Đương nhiên nàng sẽ không nói Mộ Khinh Ca chắc thắng không thua.
"Mộ Ca huynh có nắm chắc không? Nếu huynh thua, sẽ phải rời khỏi Dược tháp." Thủy Linh lo lắng hỏi. Nàng đoán được ra Mộ Khinh Ca giấu thực lực, nhưng không đoán ra được thực lực chân chính của nàng bao nhiêu.
Mộ Khinh Ca thản nhiên cười: "Yên tâm."
Phục Thiên Long nghe thấy Mộ Khinh Ca đánh cuộc, mím môi. Đột nhiên đứng ra nói với nàng: "Mộ Ca, ta với ngươi đánh cuộc."
Hắn mở miệng, xung quanh lập tức im lặng.
Thủy Linh kinh ngạc nhìn hắn, nhất thời không đoán ra được ẩn ý trong đó.
"Phục Thiên Long ngươi lại muốn làm gì?" Vệ Quản Quản lập tức đề phòng nói.
Phục Thiên Long không nhìn bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca nói: "Nếu ngươi thua, thì rời khỏi Dược tháp. Nếu ngươi thắng, ta sẽ nói cho ngươi một chuyện."
Mộ Khinh Ca nhìn thẳng hắn, giây lát sau mới đáp: "Được."
Phục Thiên Long gật đầu, lại liếc mắt nhìn Thủy Linh, xoay người về phòng mình.
Phục Thiên Long cổ quái, làm cho Vệ Quản Quản phải chọc chọc Thủy Linh hỏi nhỏ: "Hai ngày nay các ngươi làm sao vậy?"
Thuỷ Linh lắc lắc đầu, hình như có chút thất thần.
...
Ở một gian nhà trên cây khác, vẻ mặt Phượng Vu Quy âm trầm ngồi về phòng mình.
Hôm nay nghe được tin tức này, làm hắn không thể tập trung luyện đan.
Vốn hắn và người ta ước đấu đã khiến Dược tháp chú ý. Hắn đã phái người hỏi thăm qua tên kia, cấp bậc không khác mấy với mình. Nếu mình có thể thắng, không chỉ bộc lộ tài năng ở Dược tháp, mà còn hoà tan được lời đồn bất lợi với hắn.
Nhưng còn chưa đợi hắn triển khai phong thái, Mộ Khinh Ca lại nhảy ra ước đấu cùng Tống Ngọc xếp thứ tám trên bảng nhân khí.
Thời gian hai trận ước đấu gần nhau như thế, rõ ràng chính là đoạt nổi bật của hắn!
"Họ Mộ đáng chết! Ngươi hại ta bị Điêu Nguyên cho ăn bế môn canh (đóng cửa không tiếp), bây giờ khắp nơi còn muốn đối nghịch với ta! Xem ra ngươi thật đúng là không gây sự với ta thì không được!" Phượng Vu Quy nghiến răng nghiến lợi nói.
Cốc cốc!
Tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.
Phượng Vu Quy ngăn cơn giận lại, lạnh giọng hỏi: "Ai?"
"Là chúng ta." Ngoài cửa có người nhỏ giọng trả lời.
Ánh mắt Phượng Vu Quy loé lên, nói với người bên ngoài: "Vào đi."
Được sự đồng ý, người bên ngoài đẩy cửa vào. Có ba người xuất hiện, đều là tùy tùng đi theo Phượng Vu Quy không lâu.
Thân phận hoàng tử của Phượng Vu Quy, đương nhiên có lực hấp dẫn với một số người.
"Tra được cái gì?" Phượng Vu Quy hỏi.
Một người trong đó trả lời: "Họ Mộ kia thật đúng là không may mắn, cư nhiên đắc tội với Điêu sư huynh. Tống Ngọc chính là người của Điêu sư huynh, không có Điêu sư huynh sai bảo thì tại sao sẽ chủ động tìm họ Mộ gây phiền toán?"
"Là Điêu sư huynh ra tay?" Ánh mắt Phượng Vu Quy chợt loé, tràn đầy tính kế: "Rốt cuộc hắn đắc tội gì với Điêu sư huynh?"
Ba người nhìn lẫn nhau, lắc đầu.
Điều này làm cho Phượng Vu Quy trầm tư mím môi.
Người ước đấu với hắn, hắn hỏi thăm ra được là Điêu Nguyên phái người tới thử hắn.
Cho nên hắn mới đồng ý, chỉ cần hắn thắng được người kia nhưng không luyện ra đan dược cao cấp, là hắn sẽ có cơ hội đầu nhập vào Điêu Nguyên. Mượn hắn để bái vào môn hạ viện trưởng.
'Bây giờ họ Mộ đắc tội với Điêu sư huynh, chẳng lẽ trời cũng giúp ta!' Phượng Vu Quy sáng ngời con mắt.
Đột nhiên Phượng Vu Quy nghĩ đến một chuyện quan trọng, làm hắn nháy mắt đứng dậy đi ra ngoài.
Ba người trong phòng khó hiểu nhìn nhau, đang định theo sau thì nghe thấy Phượng Vu Quy đã ra ngoài cửa nói: "Các ngươi không cần đi theo."
Ba người lập tức dừng chân.
Phượng Vu Quy nhảy xuống khỏi gian nhà, đạp bóng đêm hướng vào trong Dược tháp.
Hắn muốn đi gặp Điêu Nguyên. Mà chỗ ở Điêu Nguyên hắn đã sớm hỏi thăm qua.
Phượng Vu Quy đi đến chỗ ở của Điêu Nguyên, còn chưa tới gần đã bị người ngăn lại.
"Người nào!"
Phượng Vu Quy vội nói: "Hai vị sư huynh, ta là đệ tử mới vào tháp, Phượng Vu Quy. Ta