Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hắn liếc nhìn Mộ Khinh Ca. Người sau vẫn bình tĩnh luyện đan như cũ, không hề bị động tĩnh bên hắn làm ảnh hưởng.
Trong lòng hừ lạnh một tiếng, Tống Ngọc giơ tay. Kim đan tự động bay vào lòng bàn tay hắn, không ngừng xoay tròn.
Rũ mắt nhìn thoáng qua, Tống Ngọc vừa lòng kiêu ngạo cười, đi tới phía trưởng lão lôi đài: "Trưởng lão, mời xem qua."
Trưởng lão lôi đài nhìn hắn, đẩy tay hắn đang đưa ra một bên, trầm giọng: "Thi đấu còn chưa kết thúc."
Ánh mắt Tống Ngọc trầm xuống, cười lạnh: "Chẳng lẽ trưởng lão thật sự cho rằng tên tiểu tử lừa gạt này có thể luyện chế ra đan dược cao cấp sao?"
"Thi đấu kết thúc mới có thể nghiệm đan, đây là quy củ." Trưởng lão lôi đài nghiêm khắc nói.
Tống Ngọc bất đắc dĩ, đành phải trầm mặc đứng ở vị trí của mình. Kiên nhẫn chờ Mộ Khinh Ca luyện đan thất bại xong rồi kết thúc thi đấu.
Đan của Tống Ngọc đã thành, mọi người dưới khán đài chú ý đến Mộ Khinh Ca vẫn còn luyện đan.
Mà nàng vẫn thong thả không nhanh không chậm.
"Ta nghe nói quá trình dung hợp đan dược cao cấp rất khó, hơi vô ý là sẽ nổ lò. Không ngờ hắn cư nhiên đã dung hợp được gần nửa dược liệu, chẳng lẽ hắn có thể luyện ra đan dược cao cấp?"
"Ai biết được? Hai lần trước hắn dung hợp thất bại, ai biết một giây sau lại thất bại nữa không?"
"Nếu hắn thật sự luyện chế ra được đan dược cao cấp, vậy chẳng phải ngang bằng Mai sư huynh? Vậy địa vị Điêu sư huynh..."
"Ngươi đừng có nói bừa! Vạn nhất truyền vào tai Điêu sư huynh... Hơn nữa, coi như là có thể luyện ra đan dược cao cấp cũng chỉ thay thế được xếp hạng của Tống sư huynh. Nếu muốn bò lên trên thì hắn phải đi khiêu chiến Điêu sư huynh hoặc Mai sư huynh, hoặc là chờ thi đấu xếp hạng lần sau."
"Xuỵt, đừng nói nữa. Điêu sư huynh đang nhìn đấy. Hắn mới chỉ là đệ tử nhập môn, sao có thể luyện ra được đan dược cao cấp? Chúng ta cũng đừng nghĩ thêm!"
"Phượng Vu Quy." Điêu Nguyên hô tên người bên cạnh, thanh âm lạnh lẽo vô cùng.
Phượng Vu Quy thầm hận: 'Ngươi chỉ là một tên đan sư quèn, nếu không phải ở đây là Dược tháp thì ta đường đường là hoàng tử có thể thấp hèn với ngươi à? Ngày nào đó ngươi tới Ly quốc, ta sẽ trả lại ngươi gấp bội!'
"Điêu sư huynh." Đè hận ý xuống, hắn thấp giọng đáp lại.
"Ngươi xác định hắn đã ăn đan dược?" Điêu Nguyên âm lãnh hỏi. Dung hợp thất bại của hai lần đầu làm hắn cũng cho rằng Mộ Khinh Ca đã ăn đan dược.
Nhưng nhìn bộ dáng kia, lại làm hắn hoài nghi.
Phượng Vu Quy nhíu mày, trong lòng có chút hốt hoảng. Chỉ có thể căng thẳng nói: "Hẳn là đã ăn rồi. Nếu thất bại, Phục Thiên Long kia không có khả năng còn bình yên vô sự ngồi cùng bọn họ."
Con mắt âm lãnh của Điêu Nguyên hung hăng híp lại, giây lát mới nói: "Được, ta tin ngươi lần này. Sau khi trận đấu kết thúc, nếu Mộ Ca thắng thì ngươi không cần phải xin bái sư phụ nữa."
"Điêu sư huynh!" Phượng Vu Quy khiếp sợ nhìn hắn.
Đáng tiếc vẻ mặt lạnh nhạt của Điêu Nguyên không cho hắn có nửa đường sống xoay chuyển.
Giờ khắc hắn chỉ có thể mong Phục Thiên Long đã cho Mộ Khinh Ca ăn đan dược, đã bắt đầu phát tác.
Tâm tư mọi người dưới khán đài đều khác nhau.
Trên lôi đài, Mộ Khinh Ca lại đắm chìm trong thú vui luyện đan.
Quy Nguyên Trú Nhan đan là lần đầu nàng luyện. Đan phương là do nàng vô ý phát hiện từ chỗ Thương Tử Tô. Đó là lần hai người gặp nhau ở Đan phương quán, Thương Tử Tô vừa vặn sao chép đan phương Quy Nguyên Trú Nhan đan, bị nàng nhìn thấy nhớ lại.
Trong truyền thừa Đan thần, phần lớn đều là đan phương thượng cổ. Mộ Khinh Ca không muốn bại lộ ra.
Quy Nguyên Trú Nhan đan là đan dược cao cấp tương đối bình thường, cũng dễ luyện chế. Cho nên trở thành lựa chọn duy nhất của Mộ Khinh Ca.
Nàng đã nghĩ tới trong Đan phương quán giới hạn cấp bậc, vậy thì nàng dứt khoát bại lộ một phần. Đổi thẻ bài đan sư cấp thấp thành đan sư cao cấp, vậy là có thể lên thêm mấy tầng Đan phương quán, nhìn thấy nhiều đan phượng hữu dụng hơn.
Nếu không, sao nàng có thể dễ dàng đáp ứng Tống Ngọc khiêu chiến?
Bỏ dược phấn cuối cùng vào đan lô, Mộ Khinh Ca tiến hành bước cuối cùng.
Giờ khắc này bên dưới khán đài đã sớm yên lặng. Bất kể mọi người ôm mục đích gì, mặc kệ hy vọng nàng thành công hay thất bại. Đều ngừng thở chờ