Edit: Diệp Lưu Nhiên
Hiện tại nàng muốn nhìn xem, Điêu Nguyên tìm người nào tới phục kích nàng.
Nếu dám đến, thì phải có giác ngộ để mạng lại.
Mộ Khinh Ca khoanh tay đứng tại chỗ.
Một phiến lá cây như lưỡi dao bay vụt tới mắt nàng.
Mộ Khinh Ca vẫn không nhúc nhích, tùy ý lá cây tới gần.
Lúc sắp tới trước mặt nàng, lá cây bay tới hoá thành bột phấn dưới đáy mắt nàng.
"Đi ra." Mộ Khinh Ca lạnh giọng quát, âm thanh tràn đầy khinh thường.
Rất nhanh tiếng bước chân xung quanh đan chéo nhau đi ra.
Mười mấy đại hán che mặt nháy mắt xuất hiện vây quanh nàng.
Mộ Khinh Ca đánh giá nhìn mười mấy con người, phán đoán từ linh khí trên người bọn chúng. Có thể cảm giác bọn chúng đều ở cảnh giới lục cảnh, thanh cảnh.
Trong đó lục cảnh là nhiều, thanh cảnh chỉ có bốn năm người.
Trận phục sát này ở Tam đẳng quốc xem như là phối trí cực cao.
"Giao đồ vật ra đây, tha ngươi không chết!" Tên cầm đầu lạnh giọng hô Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca nhấc đầu lông mày, cười hỏi: "Đồ gì?"
"Tiểu tử đừng có giả ngu! Đồ của Điêu gia, ngươi dám mơ ước?" Tên cầm đầu cười lạnh.
Quả nhiên là Điêu Nguyên.
Mộ Khinh Ca cười lạnh trong lòng.
Vốn nàng còn chờ đáp án làm nàng ngoài ý muốn. Nhưng không ngờ sự thật làm nàng cảm thấy cô đơn ghê!
Muốn đối phó nàng, có cần dùng thủ đoạn cấp thấp vậy không?
"Thì ra là Điêu Nguyên phái các ngươi tới." Mộ Khinh Ca bừng tỉnh đại ngộ. Dáng vẻ nàng tự tại không hề khẩn trương, duỗi tay sờ sờ cằm mình, cảm thán nói: "Xem ra lực kêu gọi của Luyện đan sư thật lợi hại. Điêu Nguyên chỉ là kẻ hèn đan sư trung cấp mà có thể điều động cường giả lục cảnh, thanh cảnh các ngươi để hắn sử dụng. Chẳng lẽ hắn không nói các ngươi, cấp bậc đan sư của ta là gì sao?"
"Cấp bậc cái gì? Chỉ là tên đan sư cấp thấp mà thôi." Tên cầm đầu vừa nói, cả đám còn lại đều cười to.
"Ách, hắn nói ngươi ta là đan sư cấp thấp, các ngươi đã tin luôn?" Mộ Khinh Ca cảm thấy sốt ruột với chỉ số thông minh của bọn chúng.
Tên cầm đầu lại nói: "Phải hay không, ngươi đưa ngọc bài cấp bậc của ngươi cho chúng ta xem là biết ngay."
Khụ khụ...
Trong lòng Mộ Khinh Ca có chút 囧.
Hình như, giống như, đại khái, hình như... Nàng quên đổi ngọc bài rồi.
Ngọc bài trên người nàng hiện tại thật đúng là ngọc bài đan sư cấp thấp.
Trong lòng Mộ Khinh Ca dâng lên cảm giác mình bị lừa. Chắc là Điêu Nguyên nhìn thấy đã nhiều ngày nàng không đi đổi ngọc bài, mới dám bày ra sát cục này. Chỉ chờ nàng rời khỏi Dược tháp, xuống tay với nàng.
Nhưng sao hắn lại biết nàng sẽ rời khỏi vào ngày nghỉ phép?
Hoặc là hắn phái người vẫn luôn âm thầm canh giữ ôm cây đợi thỏ ở chỗ phi hành thú. Hoặc là nhóm người hắn phái đi chạm phải vận khí.
Đương nhiên, khả năng thứ nhất càng cao hơn.
Biết nàng rời khỏi Dược tháp, lập tức phái người thông tri bên ngoài tiến hành mai phục.
Tóm lại Điêu Nguyên chừng nào vẫn còn chưa lấy được bảo bối nàng có ở Linh Thức tháp, thì sẽ không chịu dừng tay!
"Tiểu tử thế nào, sao không lấy ra? Thật cho rằng gia gia dễ lừa như vậy?" Tên cầm đầu thấy Mộ Khinh Ca trầm mặc, lập tức càn rỡ cười rộ lên.
Bộ dáng tiểu nhân đắc chí, làm Mộ Khinh Ca không nhịn được cảm khái một câu: "Thật không biết làm sao ngươi tu luyện được đến thanh cảnh."
"Đại ca, Điêu gia nói qua. Tiểu tử này rất giảo hoạt. Chúng ta không cần tốn nhiều miệng lưỡi với hắn. Trước cứ bắt hắn, chặt đứt kinh mạch hắn, rồi nghiêm hình tra khảo đồ vật kia." Kẻ bên cạnh tên cầm đầu nhỏ giọng nhắc nhở.
Hắn không biết dù nói chuyện rất nhỏ, nội dung vẫn không sai một chữ đều rơi vào tai Mộ Khinh Ca.
Trước muốn đánh gãy kinh mạch tay chân nàng, sau đó nghiêm hình tra khảo?
Mộ Khinh Ca cười lạnh, Điêu Nguyên này thật đúng là ác độc.
Tên cầm đầu gật đầu chấp nhận: "Các huynh đệ, cùng tiến lên. Bắt tiểu tử này, tới Điêu gia lĩnh thưởng!"
Dứt lời hắn dẫn đầu phát động chiến kỹ, công tới Mộ Khinh Ca.
Đáng tiếc chiến kỹ của hắn quá cấp thấp, quả thực thấp đến khó coi.
Năm thanh kiếm màu xanh hư không xuất hiện, bay tới Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca giơ tay nắm chặt bóp nát năm thanh kiếm, phế đi chiến kỹ của tên cầm đầu.
"Không tốt! Mọi người đồng loạt ra tay!" Ánh mắt kẻ cầm đầu co rụt lại, lập tức ra lệnh.
Lập tức đủ các loại chiến kỹ hoa hoè hoa sói vứt tới Mộ Khinh Ca.
Bầu trời như vang lên tiếng sấm 'rầm rầm' rung động.
Chờ kết thúc một vòng công kích, sương khói tản đi. Mười mấy người lại hoảng sợ phát hiện, Mộ Khinh Ca bình yên đứng nguyên tại chỗ, không thương tổn đến một góc áo.
"Đại ca! Này..." Có người hoảng sợ nói.
Tên cầm đầu cũng không ngốc, lập tức nhận ra Mộ Khinh Ca không đúng. Vội nói: "Phong khẩn xả hô."
(*) Phong khẩn xả hô (风紧扯呼): Nghĩa là chạy lẹ, chạy mau. Hồi xưa, nếu có chuyện gì xảy ra khi băng cướp đang đi cướp của, đây là cách họ gọi để rút lui.
"Đánh xong rồi muốn đi? Nào có chuyện tốt như vậy." Mộ Khinh Ca bình tĩnh nói. Miệng nàng giương nụ cười lạnh băng.
Đột nhiên, thân ảnh nàng biến mất tại chỗ. Lần nữa xuất hiện đã đứng chặn đường trước tên cầm đầu.
Toàn thần