Edit: Diệp Lưu Nhiên
Mộ Khinh Ca nhẹ giọng cười: "Thương sư tỷ là bằng hữu thiệt tình nàng nhận định. Đổi lại là các ngươi, chỉ sợ nàng sẽ không tự chọc phiền toái."
Câu nói của nàng ám chỉ hai huynh muội. Sau này gặp chuyện bất bình, phải nhìn xem có đáng giá hay không.
Nếu nàng không ở đây, hoặc là tên cao thủ lam cảnh không kiêng nể gì, vậy hai huynh muội này chẳng phải lại bị tai vạ cá trong chậu?
"Chu cô nương, xem ở mặt mũi sư huynh ngươi, ta khuyên một câu. Ngươi chớ có một tấc lại muốn tiến một thước." Giọng gã nam nhân sửng sốt. Ánh mắt gã nhìn Chu Linh thể hiện 'rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt'.
"Chu Linh ngươi đi trước đi." Thương Tử Tô đột nhiên mở miệng.
Nếu đối phương không muốn buông tha, bây giờ chỉ có thể đi trước người nào đi người nấy.
Chu Linh muốn từ chối, lại nghe Thương Tử Tô nói: "Ngươi về Dược tháp tìm sư phụ tới cứu ta." Dứt lời nàng không giấu vết nhìn hướng Mộ Khinh Ca, hạ giọng nói: "Vừa rồi vị sư muội kia mở miệng tương trợ ta. Lúc ngươi đi thì mang theo bọn họ cùng đi."
"Tử Tô..." Chu Linh lo lắng nhìn Thương Tử Tô.
Thấy ánh mắt nàng kiên quyết, Chu Linh đành phải cắn môi gật đầu.
Nàng xoay người nhìn gã nam nhân, lạnh lùng nói: "Sư phụ Tử Tô chính là Lâu đại sư. Nếu ngươi khăng khăng làm tổn thương ái đồ của ngài, Lâu đại sư điên lên thì ngay cả sư phụ ta cũng phải tránh lui. Lời đã nói hết, ngươi tự giải quyết cho tốt."
Nói xong nàng không hề để ý đến gã nam nhân, đi tới ba người Mộ Khinh Ca, nói bọn họ: "Chúng ta đi trước. Tìm Lâu đại sư tới cứu Tử Tô."
"Hà tất phiền toái như vậy?" Mộ Khinh Ca bỗng nở nụ cười.
Chu Linh sửng sốt, chưa hiểu Mộ Khinh Ca nói là ý gì. Thấy nàng đi vòng qua mình tới chỗ Thương Tử Tô và Triệu Nam Tinh.
Vốn tên lam cảnh sơ giai thủ hạ của Điêu Nguyên này, nàng còn muốn để lại cho Long Nha Vệ luyện tập.
Nhưng hiện tại xem ra không có cơ hội rồi.
Mộ Khinh Ca nhấc bước nhẹ nhàng đi tới bên Triệu Nam Tinh và Thương Tử Tô, nói: "Triệu sư huynh, Thương sư tỷ."
Hai người đồng thời gật đầu.
Triệu Nam Tinh nói Mộ Khinh Ca: "Đây không phải chỗ Mộ sư đệ nên tới, về trước đi."
Thương Tử Tô tuy không mở miệng, nhưng ánh mắt lơ đãng lo lắng, khó tránh được con mắt Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca hơi mỉm cười, xoay người đối mặt gã nam nhân.
Mộ Khinh Ca xuất hiện làm gã sáng mắt, lập tức híp híp mắt: "Lại là tiểu thiếu niên từ đâu tới? Lớn lên môi đỏ răng trắng, như người ngọc. Nếu ngươi là nữ tử, bổn đại gia cũng sẽ lấy ngươi về! Ha ha ha..."
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng cười, nói thẳng: "Chắc là Điêu Nguyên phái ngươi tới gây phiền toái môn hạ Lâu đại sư đi? Làm cho Lâu đại sư nan kham (khó lòng chịu đựng), uy tín môn nhân ở trước mặt đệ tử Dược tháp bị hao tổn, đây hẳn là chủ ý của Điêu Nguyên. Mà có vẻ ngươi thực thi sai chủ ý của hắn rồi nhỉ."
Lời nói của nàng làm tiếng cười gã nam nhân im bặt. Ánh mắt lạnh lẽo quét về phía Mộ Khinh Ca.
"Ngươi là ai!" Nam nhân cảnh giác nói.
Mộ Khinh Ca cười lạnh: "Trước khi hỏi tên họ người khác, có phải nên báo đại danh mình ra không?"
Gã trầm mặc.
Mà đệ tử xung quanh lại bởi câu nói của Mộ Khinh Ca mà bàn tán khe khẽ.
Chu Linh khiếp sợ nhìn Mộ Khinh Ca, không nghĩ tới hắn có thể nghĩ đến một tầng kia. Hơn nữa nói ra chẳng hề cố kỵ.
Hơi thở lạnh buốt của Triệu Nam Tinh khôi phục vài phần ôn nhuận như ngọc. Hắn nhìn bóng dáng Mộ Khinh Ca, ngửa đầu nói: "Mộ sư đệ, sư huynh kính ngươi!" Dám nói lời người khác không dám nói, khiến hắn kính nể.
Thương Tử Tô phức tạp nhìn Mộ Khinh Ca.
"Ta chính là Chấn Thiên Ma Vương, Lý Thừa Phong!" Cường giả lam cảnh Lý Thừa Phong nhìn Mộ Khinh Ca, lạnh giọng nói ra tục danh bản thân.
"Chấn Thiên Ma Vương? Tự phong à." Mộ Khinh Ca nhíu mày cười nhạo.
Bỏ qua lửa giận của Lý Thừa Phong, nàng cũng nói: "Ta chỉ là đệ tử nho nhỏ trong Dược tháp, Mộ Ca."
"Hừ! Đệ tử quèn cũng dám kêu gào trước mặt ta!" Lý Thừa Phong khinh miệt nói.
"Tiểu tử, mau lăn về nhà bú sữa đi! Đại ca chúng ta là cao thủ lam cảnh, hắt xì một cái là có thể hù chết ngươi!"
"Tiểu tử này vũ nhục cường giả lam cảnh, sao có thể để hắn dễ dàng rời đi?! Ta muốn hắn quỳ xuống, dập đầu nhận sai với đại ca. Còn phải xem đại ca chúng ta có tha thứ hắn mạo phạm không."
"Chấn Thiên Ma Vương, thiên hạ vô địch! Kẻ dám mạo phạm, đều chết không tử tế."
Đám lâu la ngươi một lời ta một câu, làm Mộ Khinh Ca cảm thấy vô cùng buồn cười. Sao nàng lại có cảm giác quen thuộc đang xem người môn phái nịnh nọt lão quái trong tiểu thuyết võ hiệp của Kim gia gia nhỉ? (Tiểu thuyết võ hiệp Kim Dung)
"Thủ hạ của ngươi đều là phế vật lãng phí lương thực sao?" Mộ Khinh Ca châm biếm.
Lý Thừa Phong sắc mặt biến đổi, quanh thân toả ra