Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Chu Linh đột nhiên nở nụ cười doanh doanh, nói bốn người: "Có mọi người ở đây lao tâm vì ta, ta đã cảm thấy rất may mắn. Chuyện này vốn khó có cách nào vẹn toàn, tất cả đều thuận theo tự nhiên đi. Các ngươi yên tâm, nếu bọn họ thật muốn ta chết. Trước khi chết ta cũng phải cắn lại chúng một miếng thịt!"
Nói xong lời cuối cùng, đôi mắt Chu Linh đã toát ra hận ý và hung ác. Không phải nhằm vào bốn người ở đây, mà là Hoa Thương Truật và Điêu Nguyên.
"Đừng tuyệt vọng như thế." Mộ Khinh Ca bỗng nói.
Nàng mở miệng, tầm mắt mọi người đều tập trung vào nàng.
Mộ Khinh Ca nói Chu Linh: "Chu sư tỷ lợi dụng tổng viện để thoát khỏi Hoa Thương Truật, trước mắt xem ra là cách ít tổn hại nhất. Hoa Thương Truật và Điêu Nguyên chúng ta sẽ không bỏ qua, nhưng hiện tại không phải thời điểm động đến lão. Tổng viện là cơ hội của chúng ta, nên chúng ta phải đảm bảo Chu sư tỷ bình an đến tổng viện. Với địa vị của Hoa Thương Truật, đến lúc đó Chu sư tỷ khóc lóc kể lể hành vi phạm tội của lão. Tự nhiên sẽ có người bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội chèn ép lão, khi đó cơ hội của chúng ta tới rồi. Sau khi kết thúc thí luyện trở về Dược tháp, nộp nhiệm vụ lên, Chu sư tỷ phải lập tức bế quan ở phòng luyện đan. Vô luận phát sinh chuyện gì, chỉ cần không phải mấy người chúng ta tới tìm tỷ, cho dù là Dược tháp bị hủy tỷ cũng không thể đi ra. Đợi đến ngày tuyển chọn, chúng ta sẽ tới phòng luyện đan đón tỷ. Trận thi đấu tuyển chọn, tỷ phải toàn lực ứng phó, nhất định phải kiếm về một danh ngạch. Chờ có kết quả, đệ sẽ phái người bí mật đưa tỷ đi. Đến lúc đó tỷ trực tiếp lên thuyền Mộc thành. Về phần Chu sư tỷ vì sao không đồng hành cùng đội ngũ, phải nhờ vào sư phụ và sư huynh đi chu toàn rồi."
Nghe xong lời Mộ Khinh Ca nói, Triệu Nam Tinh gật đầu: "Vậy sẽ tránh được nhiều chuyện phát sinh."
"Vạn nhất bọn họ động thủ trên thuyền?" Thương Tử Tô lo lắng.
Mộ Khinh Ca cười. Nụ cười có thêm lạnh lẽo: "Hoa Thương Truật không được lên thuyền, hộ tống dược ngoại trừ người tổng viện và trưởng lão Dược tháp ra, thì còn đệ tử. Những vị trưởng lão đó không phải lo lắng, chúng ta cẩn thận đề phòng là được. Thời gian này có thể nghe ngóng một chút trưởng lão nào là người của Hoa Thương Truật. Về phần đệ tử, phải dựa vào chúng ta trong lần thi đấu này. Không chỉ có năm người chúng ta phải đoạt được danh ngạch, còn dư lại hai mươi lăm cái danh ngạch cũng phải tận lực trợ giúp những người khác có được. Tóm lại đệ tử Hoa Thương Truật càng ít càng tốt."
Nàng nhìn về phía Triệu Nam Tinh hỏi: "Lúc đó Ngu quốc có phái ra cao thủ hộ tống không?"
Triệu Nam Tinh gật đầu: "Đây là cơ hội hiếm có đi Thánh Nguyên đế quốc. Không chỉ có cao thủ Ngu quốc, ngay cả quốc gia lân cận Ly quốc và Tần quốc đều sẽ phái một ít cao thủ đi theo."
"Vậy càng không cần lo lắng." Nghe Triệu Nam Tinh nói những lời này, khoé miệng Mộ Khinh Ca nhếch lên nụ cười.
Bốn người khác không rõ vì sao nàng bỗng tự tin như thế, Triệu Nam Tinh nhíu mày nói: "Nếu phát sinh xung đột trên thuyền, những cao thủ quốc gia khác sẽ không nhất định đứng về phía chúng ta!"
Mộ Khinh Ca nhẹ nhàng cười nói: "Điểm này huynh không phải lo, chỉ cần đảm bảo người Ngu quốc đều trung thành huynh là được."
Ly quốc, nàng đã có biện pháp. Về phần Tần quốc... Còn cần lo lắng sao?
Nàng nói đến thần bí, lại phá lệ khiến người tin phục.
Triệu Nam Tinh vậy mà bất tri bất giác gật đầu.
Đối sách trước sau đều thông, chuyện khó giải quyết cũng đã được giải quyết. Tâm tình năm người rất tốt.
Năm người không lãng phí thời gian nữa, đều đi tu luyện.
Trận chiến với cự giao hôm nay làm họ hiểu ra một đạo lý. Nếu muốn rời khỏi Lâm Xuyên, vậy phải trở nên mạnh hơn. Nếu muốn không kẻ nào dám khinh thường, vậy cũng phải trở nên mạnh hơn.
Lần này sau khi trở về không chỉ Chu Linh muốn bế quan đột phá đan thuật. Bọn họ cũng cần vậy.
Mộ Khinh Ca nhắm mắt, vẫn chưa tu luyện. Mà là lắc mình tiến vào không gian.
Nàng vừa xuất hiện, Manh Manh đã ủy khuất nhào tới, khóc lóc kể lể: "Hu hu hu, chủ nhân, ngài cuối cùng đã trở lại! Xú hồ ly kia thật sự quá xấu tính, vẫn luôn nguyền rủa Manh Manh. Chủ nhân phải giúp người ta hung hăng giáo huấn nó!"
Khoé miệng Mộ Khinh Ca co lại, trực tiếp vạch trần: "Là ngươi không có việc gì chạy tới trêu chọc nó hử?"
Bị bắt bài, đôi mắt giả vờ khóc của Manh Manh xuyên qua khe hở ngón tay đang che mặt, trộm liếc Mộ Khinh Ca. Thấy nàng không tức giận, mới đúng lý hợp tình nói: "Manh bảo bảo cũng là vì chủ nhân mà! Bảo bảo muốn giáo dục nó, đi theo chủ nhân là vinh hạnh cỡ nào!"
"Kết quả?" Mộ Khinh Ca câu môi