Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
"Nếu mọi người gấp gáp vậy, thì đi thôi." Mộ Khinh Ca giương cằm, nở nụ cười.
Không khí trong Dược tháp bây giờ khác với ngày xưa, có thêm vài phần ngưng trọng và trầm mặc.
Trên quảng trường lớn nhất Dược tháp, bậc thang được xây từng tầng hình cung đều ngồi tất cả Luyện đan sư Dược tháp. Bọn họ ngồi lên bồ đoàn, nhìn về phía đám người quỳ gối giữa quảng trường.
Ở chỗ ngồi bậc thang cao nhất chính là viện trưởng phân viện Dược tháp, Hoa Thương Truật.
Dưới Hoa Thương Truật, là người ngồi cách xa một đường, Lâu Xuyên Bách.
Bậc thang dưới hai người họ, đều là luyện đan sư khác ở Dược tháp.
Hai bên quảng trường chen chúc đầy đệ tử Dược tháp. Có người được thu vào môn hạ, cũng có người không bái nhập sư môn. Nơi xa còn có không ít đệ tử và dược đồng vội vàng chạy tới.
Huynh muội Vệ gia và Phục Thiên Long, Thủy Linh cũng ở trong đó.
Đi vào giữa đám người, Vệ Quản Quản hỏi Thủy Linh bên cạnh: "Đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta từ dược điền chạy tới, chỉ biết trong tháp có chuyện lớn xảy ra. Mọi người đều bị triệu tập qua đây."
Thủy Linh lắc đầu nhíu mày nói: "Ta cũng không rõ. Ta và Thiên Long vốn ở phòng luyện đan, nghe thấy thanh âm triệu tập mới đi ra. Còn hại ta bị hủy một lò đan này."
Vệ Quản Quản liếc nhìn bốn phía, thấy đám người tụ lại càng nhiều. Nhỏ giọng nói: "Xem ra động tĩnh không nhỏ!"
Lúc này Vệ Kỳ nhìn thấy mười mấy người quỳ giữa quảng trường, nói: "Kia không phải Điêu Nguyên và đám người Tống Ngọc sao? Sao bọn họ lại quỳ gối thế kia?"
"Chỗ xa hơn còn quỳ không ít người." Phục Thiên Long bỗng nói.
Lập tức bốn người đều nhìn về phía quảng trường.
Phục Thiên Long lại nói: "Ta nghe nói, Điêu Nguyên đi tham gia nhiệm vụ thí luyện Mê Mộng chi sâm."
"Mộ Ca bọn họ cũng đi!" Vệ Quản Quản theo bản năng nói.
"Nhưng không thấy huynh ấy đâu." Thủy Linh nhanh chóng tìm kiếm một vòng, nhíu chặt mày. Ánh mắt ẩn ẩn có chút lo lắng.
"Đúng vậy! Mộ Ca đâu?" Vệ Kỳ cũng duỗi cổ tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng hình quen thuộc xuất hiện.
"Xem ra đã xảy ra chuyện." Phục Thiên Long trầm giọng nói.
"Xảy ra chuyện gì? Mộ Ca lợi hại như vậy, ai xảy ra chuyện chứ không thể là huynh ấy được!" Vệ Quản Quản kiên định nói. Nhưng nhìn kỹ sẽ thấy vài phần hoảng loạn trong mắt nàng.
"Mọi người tạm thời đừng nóng nảy, trước xem chuyện thế nào. Hiện tại trưởng lão, đan sư trong tháp đều ở đây. Viện trưởng và Lâu đại sư cũng ở đây, chúng ta chớ gây thêm nhiễu loạn, Mộ Ca về lại gây thêm phiền toái cho huynh ấy." Vệ Kỳ mím môi nói.
Câu nói trầm ổn phát ra từ miệng hắn, khiến người ta kinh ngạc. Ba người còn lại đều đồng ý gật đầu, ngay cả Vệ Quản Quản dễ xung động cũng cắn chặt môi, khẩn trương bắt lấy tay ca ca.
"Điêu Nguyên, ngươi cẩn thận nói hết chuyện phát sinh ở Mê Mộng chi sâm ra." Hoa Thương Truật chậm rãi mở miệng. Đầu tóc lão bạc trắng, phụ trợ thêm vài phần tiên khí.
"Vâng, sư phụ." Điêu Nguyên quỳ dưới đất. Rũ mắt nhìn xuống, làm cho người khác không nhìn tới lạnh băng trong mắt hắn.
"Sư huynh đệ chúng ta chia ra tiến vào Mê Mộng chi sâm. Từ đầu tất cả đều rất thuận lợi, không gặp mấy khó khăn đã đi tới Nguyệt hồ. Lúc chúng ta tới Nguyệt hồ, gặp được mấy người Mai sư huynh. Bên Mai sư huynh có Triệu sư đệ, Thương sư muội, Mộ sư đệ và Chu sư muội. Hai bên chúng ta cùng đến, liền nghĩ cách lặn xuống Nguyệt hồ lấy Huyễn Nguyệt mầm, hoàn thành nhiệm vụ thí luyện. Nhưng... Nhưng là không nghĩ tới..." Điêu Nguyên đột nhiên nói đứt quãng.
Lâu Xuyên Bách ngồi bên Hoa Thương Truật, nghe thấy tên đồ đệ mình, cảm thấy không ổn. Trong lòng căng thẳng, lại thấy Điêu Nguyên ấp a ấp úng, lập tức cấp bách thúc giục: "Không nghĩ tới cái gì, ngươi mau nói đi!"
Điêu Nguyên nâng mắt nhanh chóng nhìn ông một cái, không đợi người khác nhìn rõ được cảm xúc trong mắt hắn, lại cúi đầu lần nữa.
Lúc này, Hoa Thương Truật nói Lâu Xuyên Bách: "Lâu đại sư đừng vội, chúng ta nghe xong Điêu Nguyên nói thế nào đã."
Lâu Xuyên Bách quay đầu nhìn Hoa Thương Truật. Người sau che giấu đắc ý làm ông hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt.
"Điêu Nguyên, ngươi tiếp tục nói." Ánh mắt Hoa Thương Truật hiện lên một tia lạnh lẽo nhìn về phía Lâu Xuyên Bách, nói với Điêu Nguyên.
"Vâng, sư phụ." Điêu Nguyên nói tiếp: "Chúng ta vốn thương nghị tốt, cùng xuống hồ đi lấy Huyễn Nguyệt mầm. Sau khi lấy được thì chia làm hai cho hai đội chúng ta, coi như mọi người đều hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng còn chưa chờ chúng ta xuống hồ, đã nhìn thấy trên mặt hồ nổi lên lốc xoáy cực lớn. Mặt đất run rẩy, sấm sét ầm ầm trên trời. Chúng ta vội vàng lui khỏi mặt hồ, lại nghe thấy dưới đáy hồ truyền lên tiếng rống to..."
Bốn phía nghe Điêu Nguyên tự thuật, bắt đầu xuất hiện âm thanh bàn tán xôn xao.
Các đệ tử Dược tháp đều suy đoán rốt cuộc dưới đáy hồ có thứ gì.
Tâm tình bốn người Vệ Kỳ cũng khẩn trương theo. Bọn họ ngừng thở, sợ nghe sót hoặc nghe lầm một chữ.
Điêu Nguyên liếc mắt nhìn về