Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Mộ Khinh Ca nhìn nàng, sau một hồi mới nói: "Ta tìm ngươi tới, thật ra chỉ muốn nói một câu. Ngươi không thể ra khỏi Lâm Xuyên, nhưng ta có thể. Trung Cổ giới cũng là nơi ta cần đến."
Phượng Nương bỗng chốc ngẩng đầu nhìn Mộ Khinh Ca, trong mắt tràn ngập khiếp sợ.
Nàng hiểu ý Mộ Khinh Ca tìm nàng tới.
Mộ Khinh Ca nguyện ý tiếp tục giúp mình tìm Mộc Dịch, tìm nơi Mộc Dịch rơi xuống. Vô luận là Mộc Dịch đã chết hay bị nhốt, nàng đều cần một đáp án.
Nhưng mà...
"Ngươi muốn ta làm gì?" Phượng Nương ngữ khí kiên định hỏi.
Mộ Khinh Ca nở nụ cười, giao tiếp với người thông minh thật thoải mái!
Nàng vươn một ngón tay, nói Phượng Nương: "Chủy thủ ngươi đưa, ta có thể trả lại. Chúng ta đổi một giao dịch khác." Chủy thủ bán thần khí để ở chỗ nàng tác dụng không lớn, còn không bằng hào phóng xíu.
Ai ngờ Phượng Nương lại lắc đầu cự tuyệt: "Nếu đã đưa cho Tiểu tước gia, ta sẽ không lấy về. Để ở bên cạnh Tiểu tước gia, sau này có tìm được Mộc Dịch, cũng coi như là tín vật ta và ngươi quen biết."
Mộ Khinh Ca nghĩ nghĩ, không kiên trì nữa.
Phượng Nương lại hỏi: "Tiểu tước gia hy vọng ta làm gì?"
"Có biết Phượng Vu Quy không?" Mộ Khinh Ca nhướng mày, hỏi.
"Phượng Vu Quy?" Thần sắc Phượng Nương phức tạp, kéo khoé miệng: "Sao lại không biết được? Tam hoàng đệ của ta."
Mộ Khinh Ca cười nói: "Tình báo của ta nói, quan hệ giữa mẫu hậu ngươi và mẫu phi hắn không tốt."
Ánh mắt Phượng Nương hơi nhấp nháy, nhìn về phía Mộ Khinh Ca: "Không sai. Chuyện mẫu hậu ta, không thoát được quan hệ đến mẫu phi hắn."
Mộ Khinh Ca cười: "Vậy thì dễ làm rồi, ngươi hẳn cũng muốn báo thù thay mẫu hậu. Cũng muốn làm rõ chân tướng vì sao phụ hoàng ngăn cản ngươi và Mộc Dịch. Mà ta thì có có thù oán với Phượng Vu Quy."
Phượng Nương không nói, chờ đợi câu nói kế tiếp.
Mộ Khinh Ca cúi người nhìn về phía nàng: "Ta muốn ngươi trở về. Lấy thân phận Đại công chúa Ly quốc, ngồi trên bảo toạ Ly quốc, trở thành nữ hoàng Ly quốc!"
Đôi mắt Phượng Nương bỗng mở to, biểu tình ngoài ý muốn.
Mộ Khinh Ca cười đến vài phần lười biếng: "Phượng Vu Quy muốn vị trí này. Hắn càng muốn, ta càng không muốn hắn có được. Ngươi trở lại hoàng cung, có thể tự mình đi tìm đáp án ngươi muốn, càng có thể báo thù. Có thể nói là ăn nhịp với nhau."
Phượng Nương trầm mặc một lúc, mới nói: "Lúc trước phụ hoàng công bố bên ngoài ta không còn là công chúa hoàng thất. Hiện giờ đi về, còn muốn đoạt ngôi vị hoàng đế, rất khó."
"Trở về hoàng cung Ly quốc, khôi phục thân phận Đại công chúa thế nào, đây là chuyện của ngươi. Ta sẽ ở lúc ngươi yêu cầu, trợ ngươi một tay bước lên vị trí Thái Nữ. Sau khi kết thúc, ta muốn mạng của Phượng Vu Quy." Mộ Khinh Ca nói.
Phượng Nương chợt mỉm cười: "Ta thật sự rất tò mò Phượng Vu Quy làm sao lại đui mù chọc tới ngươi."
Mộ Khinh Ca nhún vai: "Ta cũng không biết, hắn gây sự phiền toái ta rất nhiều lần. Vì muốn chấm dứt, ta đành phải bóp chết ngọn nguồn phiền phức."
Phượng Nương dần thu liễm nụ cười trên mặt: "Ta từng đáp ứng Mộc Dịch, không ngồi lên vị trí kia."
"Hiện giờ ngươi đi tranh vị trí kia, nguyên nhân rất lớn cũng là vì hắn. Chờ sau khi ngươi trở thành nữ hoàng Ly quốc, ngươi càng có nhiều lực lượng đi tìm hắn. Ở bên ngoài Lâm Xuyên, ngươi còn có ta giúp đỡ, thay ngươi tìm nơi hắn rơi xuống." Mộ Khinh Ca nói.
Phượng Nương mím chặt môi, nghiêm túc tự ngẫm câu nói kia.
Nàng không phải đang tự ngẫm có đáp ứng yêu cầu của Mộ Khinh Ca hay không. Mà đang tự ngẫm làm sao mình có thể trở về nơi đã từng rời đi kia.
Thời gian một chén trà, Phượng Nương nâng mắt lên: "Được, một lời đã định."
Nàng đứng dậy, nói với Mộ Khinh Ca: "Một tháng sau, Đại công chúa Ly quốc Phượng Vu Phi trở về hoàng cung."
Mộ Khinh Ca câu môi cười nhạt: "Nửa tháng sau, Tam hoàng tử Ly quốc sẽ bị trục xuất khỏi Dược tháp, chật vật về nước."
Phượng Nương mỉm cười gật đầu, xoay người rời đi.
Chờ sau khi Phượng Nương rời khỏi, Hoa Nguyệt mới đi vào nói với Mộ Khinh Ca: "Tiểu tước gia, Phượng Nương đã đi rồi."
Mộ Khinh Ca đứng lên, duỗi eo ra, không sao cả nói: "Tùy nàng đi." Nếu Phượng Vu Phi không có năng lực từ nơi này trở về Hoán Đô Ly quốc, cũng không cần đi hoàng cung chịu chết nữa.
Mộ Khinh Ca ra khỏi phòng, nhìn về phía cây đại thụ lúc trước Phượng Vu Phi đứng xem, nhẹ giọng thì thầm: "Phượng Vu Quy, hy vọng ngươi thích đại lễ ta cố ý chuẩn bị này."
Đột nhiên một luồng gió thổi qua, cuốn lá cây rơi dưới đất lên.
Mộ Khinh Ca nhìn lá cây bị cuốn giữa không trung, thầm nghĩ: "Ly quốc, gió sắp nổi lên rồi."
Màn đêm buông xuống, một vài thế lực phụ cận Tang Chỉ thành, trong một đêm bị người thần bí tiêu diệt, không còn ai sống sót. Ngày kế, sau khi có người thấy, nói: "Thi hài khắp nơi, máu nhiễm khe núi." Người