Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Chu Linh nghe xong, không hề tỏ vẻ bất mãn. Ngược lại quan tâm nói: "Đệ đột nhiên thay đổi kế hoạch đi cùng ta. Ta đã đoán có việc phát sinh, nên đệ không bận tâm đâu. Rời khỏi Ngu quốc, ta nghĩ vấn đề an toàn của ta hẳn không đáng ngại. Nếu cần ta hỗ trợ gì, đệ đừng khách khí, cứ việc phân phó là được. Tuy tu vi ta không cao, nhưng tốt xấu vẫn là một đan sư cao cấp. Cái khác không giúp được, nhưng luyện đan vẫn có thể."
Nói xong, nàng phì cười: "Nói nhỏ cho đệ biết, trước lúc ta rời khỏi Dược tháp đã đến dược điền lấy rất nhiều dược liệu, đều đặt trong túi Càn Khôn của ta. Mộ sư đệ không cần lo lắng luyện đan sẽ tiêu hao."
Chu Linh nói làm Mộ Khinh Ca ấm lòng.
Nàng cũng không chối từ: "Được, nếu cần Chu sư tỷ hỗ trợ, đệ tuyệt sẽ không khách khí."
Dứt lời, nàng nói với Ấu Hà và Hoa Nguyệt: "Mấy ngày tới ta muốn bế quan. Nếu không có chuyện lớn gì, không cần quấy rầy ta."
Ấu Hà và Hoa Nguyệt gật đầu.
Chu Linh nghe xong, chủ động nhường xe ngựa, bản thân tự cưỡi ngựa đi.
Xe ngựa để lại cho Mộ Khinh Ca dùng bế quan.
Thật ra Mộ Khinh Ca không bế quan, mà là tiến vào trong không gian. Nàng muốn tranh thủ thời gian này, nghiên cứu chế tạo ra súng đạn. Địch nhân đến từ Trung Cổ giới, Long Nha Vệ không đủ sức chính diện đối địch!
Dùng lực lượng thú hạch làm đạn, sẽ trở thành vũ khí bí mật của nàng.
Mặt khác, nàng còn muốn đi xem Tuyết Hồ Vương.
Nếu có thể thu phục nó, như vậy lúc đối địch, sẽ có hiệu quả khó đoán trước!
Ảo cảnh chi thuật của Tuyết Hồ Vương cực kỳ thật!
Về phần gia gia và cô cô bên kia đã có Cô Nhai âm thầm bảo hộ, hẳn sẽ không có gì ngoài ý muốn. Mà Tần Cẩn Thần... Hừ, hoàng đế là do hắn chọn, bây giờ còn bị con sói nuôi được cắn lại một ngụm, không trách được ai.
Sau khi Mộ Khinh Ca tiến vào không gian, trực tiếp đi tới phòng Tuyết Hồ Vương.
Mới vừa tới gần cửa, đã nghe thấy âm thanh Manh Manh: "Ta nói ngươi này xú hồ ly, sao cứ dầu muối không ăn thế! Có muốn thần phục chủ nhân ta hay không, ngươi phải nói một lời. Ngươi cứ ăn ăn thôi, nói lại không thèm nói, rốt cuộc có ý gì hả?"
Tuyết Hồ Vương vùi đầu ăn thịt giao, nghe Manh Manh nói, nâng huyết mâu nhìn nó một cái, rồi lại vùi đầu tiếp tục ăn thịt.
Manh Manh lập tức chống hông thở phì phì: "Ngươi dám cười nhạo ta!"
"Manh Manh." Mộ Khinh Ca đi vào.
Khí thế cả người Manh Manh lập tức thu liễm. Bộ dáng ủy khuất vọt tới Mộ Khinh Ca, uốn éo mông: "Chủ nhân, xú hồ ly bắt nạt ta!"
Mộ Khinh Ca giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu rồi nói: "Ngươi ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với nó."
"Vâng." Manh Manh không tình nguyện ra ngoài. Lúc đi ra còn không quên chuyển mắt làm mặt quỷ với Tuyết Hồ Vương.
Mộ Khinh Ca ngồi đối diện Tuyết Hồ Vương, trầm mặc nhìn Tuyết Hồ Vương ăn thịt.
Chờ Tuyết Hồ Vương ăn xong miếng thịt cuối cùng. Bộ lông tuyết trắng phảng phất phát ra vầng sáng màu tím lam, sáng lên rất nhiều.
Tuyết Hồ Vương đánh cái nấc mở mắt ra. Đầu lưỡi khoé miệng vẫn còn vương vệt máu, lạnh lùng chăm chú nhìn Mộ Khinh Ca.
"Ăn ngon không?" Mộ Khinh Ca đột nhiên nói.
Giọng điệu nàng rất bình tĩnh, khó nhìn ra vui buồn.
Tuyết Hồ Vương sửng sốt, không nghĩ tới Mộ Khinh Ca sẽ mở màn như vậy.
"Xem ra, tâm tình ngươi không tốt." Tuyết Hồ Vương dùng ảo cảnh chi lực nói.
Mộ Khinh Va không trả lời vấn đề của nó, nói thẳng: "Hôm nay là cơ hội cuối cùng, thần phục hoặc tử vong."
Tuyết Hồ Vương ngưng tụ huyết mâu, hơi híp lại.
Giây lát, nó cười nhạo nói: "Ta còn tưởng ngươi kiên nhẫn thế nào, cũng chỉ có vậy."
Mộ Khinh Ca không biện giải, chỉ rũ mắt nói cho nó thời gian: "Ngươi còn mười lăm phút suy nghĩ."
Tuyết Hồ Vương cau chân mày, nó am hiểu nhìn thấu lòng người. Ảo thuật của nó có thể đánh thẳng vào nơi sâu nhất trong nội tâm, đào ra ký ức sâu nhất rồi phục chế hoàn mỹ. Thậm chí có thể nắm được nhược điểm, căn cứ vào nhược điểm mà biến ảo ra ảo cảnh khiến người không thể cự tuyệt.
Nhưng ở một khắc này, nó cảm thấy mình không hiểu Mộ Khinh Ca.
Lúc trước, nó rõ ràng cảm giác được nhân loại này muốn thu phục mình, căn bản không muốn gϊếŧ mình.
Nhưng bây giờ nó lại cảm thấy không nhìn thấu tâm tư người trước mắt, phảng phất nàng không nghĩ gì cả, bình tĩnh không hề gợn sóng.
Nàng đưa ra hai lựa chọn, thật sự sẽ thực hiện!
Trong đôi mắt huyết của Tuyết Hồ Vương tối lại, chậm rãi nói: "Vậy ngươi