Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Biết Mộ Khinh Ca có tâm gϊếŧ hắn, lại thấy mình không thể bỏ chạy. Lập tức sắc mặt trắng bệch, quỳ rạp xuống đất: "Đừng gϊếŧ ta! Tất cả đều do lão thất phu Hoa Thương Truật ép ta đi làm, ta cũng thân bất do kỷ. Lão thất phu (*) kia mới đáng chết, ta chỉ là nghe lệnh làm việc thôi."
(*) Lão thất phu: hàm ý coi khinh.
Vì để mình sống sót, Điêu Nguyên không chút do dự bán đứng sư phụ mình.
Mộ Khinh Ca mặt mày lạnh lẽo, tràn ngập trào phúng. Chu Linh cũng tràn đầy khinh miệt và khinh thường nhìn hắn: "Sao ta có thể cùng với loại người như ngươi, bái cùng một sư môn được chứ."
Điêu Nguyên đột nhiên trừng Chu Linh, rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.
Hắn cầu xin Mộ Khinh Ca: "Chỉ cần ngươi không gϊếŧ ta, ngươi muốn ta làm gì đều được! Ta có thể giúp ngươi luyện đan. Nếu ngươi muốn Hoa Thương Truật chết, ta cũng có thể giúp!"
Mộ Khinh Ca càng cười trêu cợt hơn. Nàng rũ mắt nhìn Điêu Nguyên quỳ gối trước mặt mình, lạnh lùng nói: "Một bại tướng dưới tay, ta sẽ hiếm lạ đan thuật của ngươi sao? Ta muốn Hoa Thương Truật chết, không cần ngươi giúp."
Con mắt Điêu Nguyên hung ác, biết Mộ Khinh Ca không muốn buông tha hắn.
Đơn giản, hắn cũng không cầu xin nữa. Đột nhiên đứng lên, lấy ra một bình sứ trong suốt. Trong bình có chất lỏng màu xanh lục lưu động.
Hắn giơ cao bình lên, lạnh lùng nói với Mộ Khinh Ca: "Nếu ngươi không chịu thả ta đi, vậy hôm nay chúng ta đồng quy vu tận!"
Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhàn nhạt lướt qua bình sứ trong tay hắn, không hề có phản ứng khẩn trương.
Điêu Nguyên niết mạnh bình sứ. Đôi mắt âm độc nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca: "Ta nhận thua! Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có thể bảo đảm sau này sẽ không trêu chọc ngươi."
"Ta chỉ tin tưởng người chết." Mộ Khinh Ca lạnh nhạt vô cùng.
"Ngươi thật sự khăng khăng gϊếŧ ta?" Điêu Nguyên nheo hai mắt lại, khe hở toát ra hung quang: "Ngươi có biết dịch Phệ Huyết?"
"Dịch Phệ Huyết!" Chu Linh bỗng mở to mắt.
Nàng nhìn về phía Mộ Khinh Ca, giải thích ngắn gọn: "Nghe nói Hoa Thương Truật ngẫu nhiên có được một lọ nọc độc, một khi đổ ra sẽ phát huy. Phát huy thành thể khí, người bị dính khí sẽ bị hút khô máu, biến thành thây khô." Nói xong nàng nhìn cái bình sứ trong suốt trong tay Điêu Nguyên, nghiêm túc nhìn chất lỏng xanh lục nửa bình, thất thanh nói: "Chẳng lẽ đây là dịch Phệ Huyết?"
Điêu Nguyên cười lạnh: "Quả nhiên là đồng môn! Biết rõ bảo bối của lão đông tây (*)."
(*) Đông tây: cách gọi đặc chỉ người hoặc động vật, hàm nghĩa có cảm tình yêu hoặc ghét.
Những lời này không thể nghi ngờ là thừa nhận Chu Linh suy đoán.
Chu Linh biến đổi sắc mặt, nhìn về phía Mộ Khinh Ca.
Ý nàng muốn nói, nếu chọc giận Điêu Nguyên làm hắn bóp nát bình sứ. Vậy bọn họ ở đây không ai trốn thoát được, đều sẽ lập tức biến thành thây khô.
Nhưng dù đã biết dịch Phệ Huyết lợi hại, vẻ mặt Mộ Khinh Ca vẫn lạnh nhạt bình thản như cũ.
Chu Linh nhìn về phía Điêu Nguyên, không tin nói: "Hoa Thương Truật vậy mà đưa trọng bảo cho ngươi?"
Điêu Nguyên trào phúng nói ra: "Lão thất phu kia? Có bảo bối thế này chỉ biết giấu đi, sao có thể lấy ra? Bình dịch Phệ Huyết đương nhiên là do ta trộm được."
Bỗng nhiên, Mộ Khinh Ca cười: "Nói vậy là, Hoa Thương Truật không còn bình dịch Phệ Huyết nào?"
Điêu Nguyên không rõ ý nàng, nhưng vẫn tự nhiên đáp lại: "Không sai!"
"Rất tốt!" Mộ Khinh Ca chợt nở nụ cười.
Chỉ là giây tiếp theo nàng bỗng biến mất tại chỗ. Lúc xuất hiện lại, đã đi tới trước mặt Điêu Nguyên.
Điêu Nguyên co rụt hai mắt, theo bản năng thối lui ra sau. Đồng thời chuẩn bị bóp vỡ bình sứ dịch Phệ Huyết.
Nhưng động tác hắn chậm hơn Mộ Khinh Ca.
Còn chưa chờ hắn dùng sức, bình sứ đã bị Mộ Khinh Ca cướp đi. Ngay sau đó, Mộ Khinh Ca bóp mặt hắn, để hắn hé miệng.
Mộ Khinh Ca trực tiếp nhét miệng bình vào mồm hắn. Chất lỏng nghiêng đi xuôi dòng chảy vào cơ thể Điêu Nguyên.
Sau khi bình thấy đáy, Mộ Khinh Ca buông tay ra, lắc mình tới cửa xe ngựa.
Vỗ vỗ tay, Mộ Khinh Ca nhàn nhạt nói: "Nguyên nhân chết, nói nhảm quá nhiều." Nếu Điêu Nguyên không nói nhảm nhiều như thế. Dưới tình huống bọn họ không kịp chuẩn bị mà sử dụng luôn dịch Phệ Huyết, sợ là bọn họ đích xác chạy trời không khỏi nắng. Nhưng cố tình là hắn sợ chết, chỉ muốn dùng dịch Phệ Huyết uy hiếp bọn họ để hắn rời đi. Cuối cùng, cũng chỉ tự nhận lấy hậu quả.
"A!!!" Điêu Nguyên bóp chặt cổ mình. Hai mắt dại ra, vẻ mặt dữ tợn mà thống khổ.
Thân thể hắn