Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Thống lĩnh Ngự lâm quân chấn động. Dưới con mắt hung ác của Tần Cẩn Dương, căng thẳng đi xuống thành lâu.
Bên dưới thành lâu, bá tánh nhanh chóng xôn xao một trận. Trăm dân thường bị Ngự lâm quân lôi ra, quỳ rạp trước hình đài.
Phía sau bọn họ là cương đao chói lọi.
Mộ Hùng nhìn đến đôi mắt phừng lửa giận thiêu đốt, ngẩng đầu rống to hướng tới Tần Cẩn Dương: "Bệ hạ! Bọn họ là con dân ngươi đấy!"
Tần Cẩn Dương thờ ơ, hắn rất hưởng thụ bộ dáng Mộ Hùng hèn mọn với mình. Không thèm nghe lời nói chấn lỗ tai của Mộ Hùng, hắn mở miệng: "Một."
Ánh mắt Tần Cẩn Thần sắc bén nhìn Tần Cẩn Dương, thanh âm nghiêm khắc vô cùng: "Tần Cẩn Dương nếu ngươi thật sự làm như vậy, ngôi vị hoàng đế này ngươi không cần phải làm nữa!"
"Hai." Tần Cẩn Dương như không nghe thấy Tần Cẩn Thần cảnh cáo.
"Tần Cẩn Dương ngươi đừng có chấp mê bất ngộ!" Tần Cẩn Thần hô lớn.
"Bệ hạ! Bá tánh vô tội bị ngươi liên lụy, không phải việc minh quân nên làm! Ngươi muốn tánh mạng Mộ gia, cứ việc tới lấy. Hà tất khó xử bá tánh?" Mộ Hùng vô cùng đau đớn.
Câu nói của Mộ Hùng, làm trăm người dân thường càng khóc lớn hơn. Dưới mặt đất còn lưu lại vết máu. Bọn họ bị hãm sâu trong nỗi sợ hãi, không thể tự kiềm chế.
Tần Cẩn Dương nhìn về phía Mộ Hùng, ánh mắt lạnh nhạt trào phúng: "Mộ Hùng, tự thân ngươi khó bảo toàn, còn muốn làm người tốt trước khi chết? Trẫm càng không muốn để ngươi đắc ý!" Những lời này như thiếu niên ấu trĩ phản nghịch, không thèm nghe vào nửa câu của Mộ Hùng.
Tần Cẩn Dương hạ mắt nhìn trăm dân thường, làm lơ vô số tiếng mắng bên tai. Nói với bọn họ: "Các ngươi muốn oán muốn hận thì đi tìm Mộ Khinh Ca. Là hắn không có can đảm lộ diện, mới hại các ngươi mất mạng!"
Nói xong, hắn bỗng hít vào một hơi, hô lớn: "Ba!"
Âm cuối 'Ba' còn chưa tiêu tán, cương đao loé sáng trong tay Ngự lâm quân giơ lên cao, nhắm ngay cổ bá tánh quỳ dưới đất.
Giữa bọn họ không ít người đều nhăn mặt, không muốn hạ cương đao xuống. Nội tâm bọn họ chờ mong hoàng đế có thể thay đổi chủ ý.
Nhưng đúng lúc này, phía trên thành lâu lại truyền đến thanh âm lạnh nhạt lãnh khốc của Tần Cẩn Dương: "Gϊếŧ bọn chúng!!"
Ngự lâm quân căng thẳng nắm chuôi đao, âm thầm trao đổi ánh mắt, do dự không muốn hạ đao.
Những dân thường dưới lưỡi đao khóc đến run bần bật.
Còn có vạn bá tánh bị Ngự lâm quân vây chặt, muốn liều mạng phản kháng. Lại bị chen chúc với nhau, khó tạo nên hiệu quả.
Tần Cẩn Dương thấy mình hạ mệnh lệnh, cư nhiên không có ai chấp hành. Nội tâm lạnh xuống.
Mà lúc này, Nhạc Thiên phía sau hắn hừ lạnh một tiếng.
Lập tức, hắn dữ tợn quát: "Trẫm lệnh các ngươi gϊếŧ bọn chúng, các ngươi dám kháng mệnh?"
"Không thể gϊếŧ dân thường!" Mộ Hùng lạnh lùng nói.
Ngự lâm quân ngước mắt nhìn Mộ Hùng, lòng bàn tay nắm lấy chuôi đao đầy mồ hôi.
Thấy thế, Tần Cẩn Dương tức giận không thôi. Hận ý trong mắt cơ hồ đốt hủy hắn.
Nhạc Thiên liếc mắt sang nam tử âm nhu, người sau lĩnh ngộ. Chậm rãi đứng lên đi tới rìa tường thành, nhìn xuống dưới, lạnh nhạt nói: "Không muốn gϊếŧ bọn chúng, vậy các ngươi đi chết đi. Tự mình chọn."
Lời này vừa nói ra, nhóm Ngự lâm quân căng thẳng cả người, đôi mắt giãy giụa. Cương đao trong tay chậm rãi hạ xuống.
Nam tử âm nhu giễu cợt nhìn một màn này, tràn ngập khinh thường.
Dưới thành lâu, thống lĩnh Ngự lâm quân bỗng xoay người nhìn về phía Tần Cẩn Dương, hô: "Bệ hạ! Họ là dân chúng Tần quốc ta, đều không phải là loạn thần tặc tử. Xin bệ hạ khai ân!"
Con mắt Tần Cẩn Dương mang hận ý nhìn hắn.
Không đợi nói chuyện, nam tử âm nhu đã tùy ý vung tay lên. Một ánh sáng màu tím bay tới thống lĩnh Ngự lâm quân, dùng tốc độ cực nhanh cắt đứt cổ hắn.
Đầu lăn xuống, mãi cho đến khi dừng lại bên hình đài. Thống lĩnh ngự lâm quân khi chết còn trừng lớn hai mắt, tràn ngập khó tin.
Hiện trường rơi vào yên tĩnh.
Giây lát, mới có người hoảng sợ thốt ra: "Tử cảnh! Là cường giả tuyệt thế tử cảnh!"
Sự khủng hoảng lan tràn trong đám đông. Vừa rồi một kích của hán tử tục tằng không hiển lộ màu sắc linh khí, bọn họ không nghĩ đến tử cảnh. Bây giờ nam tử âm nhu tùy ý vung tay, lại làm bọn họ thấy rõ ràng sự chênh lệch.
Nam tử âm nhu cười mang theo vài phần âm lãnh, nhìn ngự lâm quân và dân chúng sợ ngây người, chậm rãi nói: "Nếu các ngươi không chọn được, vậy ta giúp các ngươi chọn."
Đột nhiên, ánh mắt gã hung ác: "Cùng đi chết đi!"
Dứt lời, gã mở năm ngón tay ra. Từ đầu ngón tay gã bay ra vô số sợi màu tím, như rắn độc phóng tới trăm tên ngự lâm quân và trăm người dân thường.
Thình lình xảy ra một màn, làm mọi người căn bản không kịp phản ứng.
Mộ Hùng đứng trên hình đài, giống như người khác xem đến hốc mắt nứt ra, nhưng không cách nào ra tay ngăn cản.
Mắt thấy những sợi tím đó sắp bay xuống, chui vào mi tâm mọi người.
Từ trên bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm sét. Vô số hồ quang giáng xuống, đánh vào những sợi tím nhỏ đó.
Hai cỗ lực lượng va chạm vào nhau, không trung hoàng thành vang lên từng đợt bạo phá.
Linh lực màu tím của nam tử va chạm vào cỗ lực lượng này, tan thành mây khói.
Hoá giải nguy cơ, điện quang biến mất. Không trung sáng tỏ trở lại.
Một màn xảy ra, tựa như trời phạt.
Các bá tánh đều quỳ xuống, cầu nguyện trời xanh cứu vớt bọn họ.
Nam tử âm nhu một kích không thành, khuôn mặt âm lãnh quát đến nơi xa: "Kẻ nào giả thần