Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Biển Vô Vọng, từ bắc tới nam, trở thành con đường duy nhất đi thông từ tam đẳng quốc đến Thánh Nguyên đế quốc. Nhưng cũng có người cho rằng, biển Vô Vọng là hàng rào thiên nhiên bảo vệ tam đẳng quốc. Nếu không, lấy thực lực mạnh mẽ của nhất đẳng quốc Thánh Nguyên đế quốc, đã sớm thâu tóm hết tam đẳng quốc.
Xuất phát từ bờ biển Mộc thành Tần quốc tới tổng viện Dược tháp là đường biển gần nhất. Bởi vì tổng viện Dược tháp được thành lập ở nơi khác gần biển Vô Vọng, cho nên mỗi lần vận chuyển dược liệu đều là xuất phát từ Mộc thành.
Một tháng phiêu du trên biển, ngoại trừ mấy ngày mới mẻ ban đầu, thời gian còn lại mọi người đều nhàm chán.
Mộ Khinh Ca nhốt mình trong phòng, ngày đêm không ngừng tu luyện.
Có một ngày nàng bế quan đi ra, mới vừa ra khỏi khoang thuyền đã nghe thấy không ít người vui sướng kinh hô.
Thuận theo tiếng lia mắt nhìn qua, Mộ Khinh Ca mới phát hiện đệ tử Dược tháp đều tập trung ở đầu thuyền, không ngừng nhìn nơi xa.
"Mộ sư đệ."
Mộ Khinh Ca bị một thanh âm gọi lại. Nàng chuyển tầm mắt, thấy Triệu Nam Tinh đang đi tới chỗ mình: "Triệu sư huynh."
Triệu Nam Tinh cười nói: "Đệ xuất quan rồi?"
Mộ Khinh Ca gật đầu. Lại nhìn về phía đệ tử Dược tháp đang đứng cùng nhau, hỏi: "Bọn họ đang làm gì vậy?"
Nụ cười trên mặt Triệu Nam Tinh mang theo chút vui sướng: "Thấy được bóng dáng đất liền, mọi người đều cao hứng."
"Nói vậy là sắp tới rồi?" Mộ Khinh Ca sáng ngời con mắt, tâm tình cũng tốt theo.
Triệu Nam Tinh gật gật đầu: "Có lẽ vậy."
"Không thể ngờ cả chặng đường thuận lợi như thế, cơ hồ gió êm sóng lặng đến Thánh Nguyên đế quốc." Mộ Khinh Ca cảm thán nói. Nàng tự mình trực tiếp lên đường là được rồi, cần gì phải tranh đoạt tư cách hộ tống dược nữa?
"Cũng không phải." Nhưng Triệu Nam Tinh nghe nàng nói vậy, lại lắc đầu phủ nhận.
Mộ Khinh Ca nhướng mày, tò mò nhìn hắn.
Triệu Nam Tinh mỉm cười giải thích: "Sở dĩ chúng ta thông thuận một đường, ngoại trừ được ông trời phối hợp, còn bởi vì con thuyền Dược tháp."
"Có gì khác?" Đầu lông mày Mộ Khinh Ca càng nhấc cao.
Triệu Nam Tinh đi tới cạnh thuyền. Gió biển thổi qua, khiến vạt áo trường bào màu xanh nhạt của hắn bay phất phới. Mộ Khinh Ca đi theo hắn, chờ hắn giải thích.
"Mỗi một năm, con thuyền đi thông từ tam đẳng quốc đến Thánh Nguyên đế quốc rất ít. Mỗi một con thuyền đều cần phải đăng ký vào danh sách. Sau khi được xét duyệt thông qua mới được cho phép tiến vào biển Vô Vọng. Đây là Thánh Nguyên đế quốc yêu cầu con thuyền của tam đẳng quốc. Hơn nữa trên biển Vô Vọng có rất nhiều cô đảo, trên đảo sẽ có một vài thế lực chiếm cứ. Nếu là thuyền bình thường, còn không đợi tới cảnh nội Thánh Nguyên đế quốc, đã bị bắt tới cô đảo rồi." Triệu Nam Tinh giải thích cho Mộ Khinh Ca.
Mộ Khinh Ca hiểu rồi.
Nói trắng ra là, Thánh Nguyên đế quốc có hạn định về thuyền bè đi từ tam đẳng quốc. Thuyền không có tư cách sẽ không được tiến vào Thánh Nguyên đế quốc. Với lại, trên biển Vô Vọng có hải tặc chuyên đánh cướp thuyền con.
Nhưng mà...
"Vì sao Thánh Nguyên đế quốc lại phóng túng cho thế lực sinh tồn ở hải đảo vậy?" Mộ Khinh Ca hỏi ra nghi hoặc trong lòng.
Triệu Nam Tinh kỳ quái nhìn nàng: "Hải đảo này đều là vùng đất hoang, những người đó đắm mình trụy lạc lưu đày đến đây, vì sao nói là phóng túng? Huống chi những thế lực đó có mắt nhìn, sẽ không chủ động trêu chọc thuyền của Thánh Nguyên đế quốc, giống như thuyền Dược tháp vậy. Những con thuyền bị quấy rối đều là thuyền tam đẳng quốc, bị cướp cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo. Không có Hoàng đế nào sẽ bởi vậy mà đi hao phí quốc lực tới tấn công bọn họ."
Lời lẽ của Triệu Nam Tinh làm cho Mộ Khinh Ca sợ ngây người.
Tư tưởng biên giới lạc hậu, cơ hồ đã sớm quên đi trong đầu nàng. Nàng quen lấy tiêu chuẩn kiếp trước, theo nàng thấy, chỉ cần lãnh thổ thuộc về quốc gia, hải lục cũng không thể xâm phạm.
Nhưng đối với người nơi này, hải đảo giống như mảnh đất không người quản, không bị quốc gia quản thúc.
Lý niệm như vậy, khó trách sẽ có người rời đất liền sinh tồn ở hòn đảo.
Phỏng chừng phần lớn người đều sau khi phạm pháp không thể sống ở đất liền, mới ra biển gia nhập vào thế lực hòn đảo.
Mộ Khinh Ca lắc đầu cười, hàm ý làm cho Triệu Nam Tinh xem thấy mà như lọt vào sương mù.
Mộ Khinh Ca có chút hiểu, vì sao Tư Mạch kiến nghị nàng đi theo thuyền Dược tháp tiến vào Thánh Nguyên đế quốc. Đây đúng là biện pháp tiết kiệm thời gian nhất. Nếu chờ nàng một mình tìm thuyền, phải được Thánh Nguyên đế quốc cho phép đi vào, rồi qua biển dây dưa với bao nhiêu hải tặc, thì không biết phải bao lâu mới có thể bước vào lục địa của Thánh Nguyên đế quốc!
Vừa nói chuyện, mọi người đứng ở mép thuyền phóng mắt nhìn