Edit: Diệp Lưu Nhiên
***
Bọn họ cố tình đi đường vòng qua Linh thức tháp, muốn xem xem Mộ Khinh Ca xong việc chưa, thì cùng nhau về.
Lại không nghĩ tới bên ngoài Linh thức tháp tụ tập nhiều người thế. Quét mắt qua đã thấy không ít hơn sáu trăm người!
Hai người kinh ngạc liếc nhìn nhau, Chu Linh hỏi: "Đây là có chuyện gì vậy?"
Triệu Nam Tinh nghĩ nghĩ: "Qua xem đi."
Chu Linh giữ chặt góc áo hắn, do dự nói: "Chúng ta vừa tới, không quen thuộc tổng viện. Không nên tùy tiện gây chuyện."
"Chúng ta chỉ đi qua xem xảy ra chuyện gì thôi, sao lại gây chuyện?" Triệu Nam Tinh nói. Nói xong, hắn lại đánh giá Chu Linh vài lần, buồn cười hỏi: "Sao ta phát hiện ngươi bây giờ càng cẩn thận, càng nhát gan hơn nhỉ?"
Chu Linh trừng mắt nhìn hắn, hờn dỗi: "Tu vi ta thấp nhất, đi tới đây đương nhiên là không muốn gây thêm phiền toái cho các ngươi."
Triệu Nam Tinh bất đắc dĩ lắc đầu: "Đi thôi, đi xem có chuyện gì."
Hai người đồng hành đi tới chỗ đám đông. Còn chưa đến gần đã nghe thấy có tiếng hô hào, còn có tiếng đặt cược.
Hai người nhìn nhau khó hiểu, giống như không hiểu vì sao người Dược tháp lại công khai đánh cược.
Triệu Nam Tinh túm lại một người bên cạnh, ôn nhuận hữu lễ hỏi: "Vị sư huynh này, xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì?"
Vẻ mặt người này đang hưng phấn, trên tay đang cầm khối vàng mới mượn được. Đột nhiên bị giữ chặt, vốn có chút bất mãn, nhưng vừa thấy Triệu Nam Tinh và Chu Linh khí chất ngời ngời, thì thu liễm khí thế nói với hai người họ: "Các ngươi còn không biết đi. Có người vào Linh thức tháp, phỏng chừng là đồ nhà quê tới từ phân viện. Chiết Tú sư huynh đang mở ván cược, cho mọi người tưng bừng."
Nghe xong hắn giải thích, Triệu Nam Tinh và Chu Linh tâm hữu linh tê (*) trao đổi ánh mắt.
(*) Tâm hữu linh tê: tương đồng với tâm ý tương thông. Nói chung là hiểu ý nhau.
Cơ hồ không cần nghĩ, bọn họ đã biết người trong Tháp là ai.
Bên tai vẫn còn thanh âm tạp nham hò hét đặt cược. Nghe thấy nếu đặt cược ở mốc cao nhất có thể cược một bồi năm mươi, Triệu Nam Tinh bỗng nhiên cười, nói với vị sư huynh hảo tâm giải đáp: "Đa tạ sư huynh."
"Không có gì không có gì, có tài mọi người cùng phát." Người này ngược lại xem như là người dễ sống chung. Hắn cẩn thận đánh giá Triệu Nam Tinh và Chu Linh vài lần, nghi hoặc hỏi: "Sư đệ sư muội có chút lạ mắt, chẳng lẽ các ngươi là tân sinh mới vào tháp?"
Triệu Nam Tinh hơi hơi mỉm cười, giải thích: "Chúng ta đến từ phân viện, hôm nay vừa đến."
"Các ngươi đến từ phân viện?" Vừa nghe thấy lai lịch hai người họ, vị sư huynh vốn còn đang nhiệt tình bỗng nhiên lạnh đi vài phần. Vẻ mặt cũng trở nên có chút khinh miệt, giọng điệu cao ngạo: "Ồ, thì ra là sư đệ sư muội từ phân viện tới. Đi đi, nên nói ta đã nói rồi, các ngươi tùy tiện."
Dứt lời, hắn chắp tay có lệ rồi nhanh chóng rời đi, cứ như hai người họ là ôn dịch vậy.
Nhìn bóng dáng hắn đi xa, Chu Linh che miệng cười khẽ.
Triệu Nam Tinh bất đắc dĩ cười: "Thấy hắn nhiệt tình giải đáp, vốn còn định chỉ cho hắn con đường phát tài. Xem ra hắn vô phúc tiêu thụ rồi, không trách được ta."
Chu Linh cũng cười nói: "Mộ sư đệ của chúng ta quả nhiên là người có phúc, đầu tiên đã cho chúng ta được hời tiền từ trên trời rơi xuống." Nàng nhìn về phía Triệu Nam Tinh, kiều mị nói: "Hoàng tử điện hạ, tiền tài trên người tiểu nữ không nhiều lắm, không bằng ngài cho ta mượn một chút? Ngươi được lợi ba phần."
Triệu Nam Tinh lắc đầu từ chối: "Cơ hội phát tài như thế, ta nào có thể bỏ lỡ!"
Chu Linh giận dữ nói: "Keo kiệt! Đạo lý có tài mọi người cùng nhau phát không hiểu sao?"
"Được rồi được rồi, cho ngươi mượn một trăm lượng vàng. Rồi cho sư huynh và Tử Tô mỗi người một trăm lượng vàng." Triệu Nam Tinh lắc đầu, móc ra một chồng kim phiếu thông dụng ở đại lục Lâm Xuyên.
Chu Linh vui rạo rực nhận lấy kim phiếu, rồi đặt lại vào tay hắn. Thấy hắn kinh ngạc nhìn, thì giải thích: "Chỗ đó nhiều người như vậy, ta là nữ tử sao chen vào được? Làm phiền Triệu sư huynh!" Nói xong, nàng ngoan ngoãn cúi người.
Triệu Nam Tinh cảm thán nói: "Được rồi!"
Tạm biệt Chu Linh, Triệu Nam Tinh xoay người chen vào đám đông.
Thật vất vả chen lên trước, Triệu Nam Tinh đập hết một chồng kim phiếu vào mốc cao nhất.
Động tác hào khí của hắn lập tức làm cho tiếng động ồn ào đình chỉ, Chiết Tú mở màn cũng kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Nam Tinh.
Ánh mắt hắn nhìn Triệu Nam Tinh như đang nhìn kẻ ngốc.
"Hắn là ai? Sao lại mang nhiều tiền thế đặt ở kia?"
"Ai biết được? Phỏng chừng là tên bại gia tử ngốc nghếch, cho rằng sẽ có kết quả bất ngờ!"
"Chờ lát có kết quả, lại khóc không nổi cho xem!"
Dần dần tiếng chế nhạo nổi lên bốn phía, Triệu Nam Tinh lại thờ ơ.
Chiết Tú hoàn hồn lại, xác nhận với Triệu Nam Tinh: "Ách, vị sư đệ này. Ngươi xác định đặt cược